Bất quá Tống Văn Hiên càng như vậy Tùy Qua càng muốn thu hắn làm người hầu.
Nếu đổi lại là Tống Thiên Húc, Tùy Qua ngược lại không dám, bởi vì người kia quá tinh minh, không cẩn thận sẽ bị hắn tính kế. Mà Tống Văn Hiên vui buồn đều lộ trên mặt, người như vậy càng thêm dễ dàng khống chế.
Đương nhiên đây chỉ là tạm thời sử dụng, kỳ thật Tùy Qua cũng không muốn có một lão nhân luôn đi theo bên cạnh, nhưng vì an toàn đợi tới lúc hắn đột phá tiên thiên, chỉ phải làm như thế.
- Bát gia gia, vì cả Tống gia chúng ta, ngài ủy khuất một chút được không, trở về cháu quỳ dập đầu với ngài là được.
Tống Lập Hào nói với Tống Văn Hiên, đối với việc bị diệt tộc, chỉ làm người hầu cho Tùy Qua xem như đã không tệ rồi. Huống hồ nếu không phải do vị bát gia gia này, Tùy Qua sẽ không phẫn nộ, cho nên phải để Tống Văn Hiên đi gánh vách trách nhiệm này.
Tống Văn Hiên trầm mặc thật lâu, theo sau thở dài nói:
- Thôi, không thể tưởng được Tống Văn Hiên này anh hùng một đời, hiện giờ tu vi đột phá tiên thiên hậu kỳ, thế nhưng…phải sa vào nông nỗi làm nô bộc cho người khác!
- Bát gia gia, ngài cũng đừng nói như vậy.
Tống Lập Hào làm mặt dầy nói:
- Cho dù làm nô bộc cũng tốt hơn bị diệt tộc phải không? Hiện giờ tình thế ngài cũng nhìn thấy, người của phường hội muốn bắt chúng ta khai đao, nếu như không có Tùy tiên sinh bao che…
- Việc này ta biết.
Tống Văn Hiên nói:
- Chỉ là ta đường đường tiên thiên kỳ cao thủ…ai!
- Bát gia gia, ngài đừng thở dài.
Tống Lập Hào nói:
- Làm người hầu cho Tùy tiên sinh cũng không phải chuyện xấu hổ gì. Có lẽ qua thêm thời gian, không biết có bao nhiêu người sẽ hâm mộ lão nhân gia đâu. Tùy tiên sinh từng đồng ý, chỉ cần Tống gia thành tâm đi nhờ vả, sẽ cho chúng ta một ít linh thảo cùng linh dược. Chờ sau khi Tống gia quật khởi, có thể đem người khác giẫm nát dưới chân, cho người tu hành khác quỳ trước mặt chúng ta! Làm nô bộc!
- Ai, bỏ đi, không cần nói gì nữa, vì cả Tống gia, làm người hầu thì người hầu đi.
Tống Văn Hiên rốt cục hạ quyết tâm, sau đó đi ra xe, đến bên cạnh Tùy Qua, cúi đầu nói:
- Lão nô Tống Văn Hiên, gặp qua tiên sinh.
Tùy Qua mỉm cười, nói:
- Yên tâm, ông làm người hầu của tôi, cũng không để ông thiệt thòi. Cầm lấy!
Tùy Qua vung tay đem một bình ngọc cỡ ngón cái ném cho Tống Văn Hiên.
Tống Văn Hiên chụp lấy bình ngọc trong tay, sau đó mở nắp ra xem.
Nhất thời một mùi hương tinh thuần khiến người lập tức thanh tỉnh, mang theo dược hương tiên lâm tán phát.
Linh dược!
Trong lòng Tống Văn Hiên giật mình.
Trong bình ngọc này ít nhất có hai ba mươi viên dược hoàn cỡ hạt đậu, toàn bộ đều là linh dược!
Dù mỗi dược hoàn chỉ nhỏ như đậu tương, nhưng linh khí bức người, chỉ một viên dù hao hết chân khí toàn thân cũng có thể rất nhanh khôi phục lại!
Thứ tốt!
Đây thật sự là thứ tốt!
Dù Tống gia là tu hành thế gia ngàn năm truyền thừa, nhưng đối với linh dược vẫn vô cùng khao khát!
Trong khoảnh khắc Tống Văn Hiên cảm giác được, nguyên lai làm người hầu cho tiểu tử này là một việc làm không tệ đâu!
Nhưng tiếp theo Tống Văn Hiên lại thay đổi suy nghĩ thật nhanh. Bởi vì Tùy Qua hỏi:
- Ông biết lái xe không?
Tống Văn Hiên lắc lắc đầu. Hắn đã bế quan nhiều năm, căn bản chưa từng nghĩ tới lãng phí thời gian vào việc học lái xe gì đó.
- Vậy đi học đi.
Tùy Qua nói:
- Chẳng lẽ để người làm thiếu gia như tôi lái xe cho ông sao?
Tống Văn Hiên nhất thời buồn bực.
Tùy Qua lại nói:
- Thuận tiện mua điện thoại di động, khi tôi cần ông xuất hiện, tốt nhất trong mười phút chạy tới. Về phần yêu cầu gì khác, chờ sau khi tôi nghĩ kỹ sẽ thông báo cho ông. Hôm nay tạm thời không có chuyện gì, ông trước tiên đi chuẩn bị.
Sau khi nói xong Tùy Qua một mình rời đi.
Ngón tay Tống Văn Hiên bắn ra một đạo kiếm khí, đem mặt đường xi măng dưới chân chém ra một lỗ hổng dày mấy chục thước.
Giận ah!
Lúc này Tống Lập Hào đã xuống xe, hỏi:
- Bát gia gia, vừa rồi Tùy tiên sinh đưa bình ngọc gì cho ngài vậy?
- Linh dược, tựa hồ là giống như Cố Nguyên Đan, nhưng đây chỉ là Cố Nguyên Hoàn, nhưng dược hiệu rất lợi hại!
Tống Văn Hiên đáp:
- Cho dù trong phường hội lấy ra đấu giá, so với tỉ lệ này vẫn kém xa.
- Lợi hại như vậy!
Tống Lập Hào hoảng sợ nói:
- Xem ra thật không lựa chọn sai lầm, Tùy tiên sinh có lẽ là người thừa kế của siêu cấp tu hành môn phái, nếu không làm sao có thể ra tay xa xỉ như vậy, ai, may mắn lúc trước không hoàn toàn đắc tội hắn. Bát gia gia, ngài làm người hầu cho hắn thật tốt, không, lão nhân gia ráng chịu nhục một chút, như vậy Tống gia chẳng những được bình an, thậm chí còn có thể lấy được chỗ tốt thật lớn!
- Phải rồi, dù sao làm nô bộc cho người ta cũng không phải thằng nhóc ngươi!
Tống Văn Hiên hừ lạnh một tiếng, chui vào trong xe:
- Phải rồi, loại xe sắt lá này, làm sao mà thao tác đây?
- Việc này…
Tống Lập Hào buồn bực, bởi vì hắn thật sự không nắm chắc có thể trong thời gian ngắn dạy cho vị bát gia gia này biết cách lái xe ô tô!
Lúc này, sách thuốc của Tống gia đang bày trước mặt Tùy Qua.
Phương thuốc của Bạch Ngọc Tán cũng nằm bên trong.
Duyên Vân chế tạo ra Đế Ngọc Cao số 3 tuy rằng có dược hiệu mạnh hơn Bạch Ngọc Tán không ít, nhưng dù sao cũng cần bỏ thêm linh dược vào. Mà Bạch Ngọc Tán của Tống gia toàn bộ đều dùng dược liệu bình thường phối chế mà thành, trong phí tổn đã chiếm rất nhiều ưu thế, còn có không gian lợi dụng rất lớn, nếu buông tha thật sự có chút đáng tiếc.
Tùy Qua có Thần Nông tiên thảo quyết, đối với dược tính dược thảo hiểu thật rõ ràng, vừa xem phương thuốc Bạch Ngọc Tán nhất thời liền hiểu được chỗ tinh túy bên trong. Hơn nữa theo khách quan mà nói, phương thuốc Bạch Ngọc Tán của Tống gia đích thật là trải qua muôn ngàn thử thách truyền thừa xuống dưới, khó trách đạt được danh khí không nhỏ.
Nếu như sử dụng thích đáng, chẳng những có thể kiếm tiền, cũng có thể tạo phúc cho nhiều người.
Ngoại trừ Bạch Ngọc Tán, còn có một chút phương thuốc khác, cũng làm cho Tùy Qua cảm thấy không tệ lắm, có tiềm lực đào móc giá trị.
Xem ra Tống gia dù sao cũng là tu hành thế gia, trong lịch sử truyền thừa ngàn năm, từng xuất hiện một ít nhân tài kinh diễm, những phương thuốc này được xem như một trong những của cải quý giá của Tống gia.
Tùy Qua cẩn thận lật xem vài lần, sau đó lựa chọn vài phương thuốc không tệ, dựa theo kiến thức của hắn làm ra một ít cải tiến cùng đề nghị, cuối cùng thông qua internet gởi cho Duyên Vân. Hiện tại hòa thượng Duyên Vân đã hoàn toàn chìm đắm trong việc cải tiến phương thuốc cùng hoàn thiện, làm mãi không biết mệt.
Sau khi gởi phương thuốc cho Duyên Vân, Tùy Qua đi tới căn cứ đào tạo thực vật.
Hiện giờ căn cứ đào tạo thực vật chủ yếu đã biến thành “đất vườn tư nhân” của Tùy Qua, nếu không được cho phép không ai có thể tiến vào. Trừ phi được Hứa Hành Sơn hay Dương Chấn Thanh phê chuẩn, mà hai người kia hoàn toàn đứng bên phía Tùy Qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT