Lúc này, một thanh âm hùng hồn vang lên, người đứng bên ngoài từ từ bước vào.

- Phụ thân!

Tống Lập Hào vội vàng hành lễ.

Thì ra người trung niên nhân này chính là Tống Thiên Húc, phụ thân của Tống Lập Hào, cũng là gia chủ hiện tại của Tống gia.

Tống Thiên Húc nhìn nhi tử, khiển trách:

- Lập Hào, cha rất kỳ vọng vào con, con đừng làm cha thất vọng.

Tống Lập Hào chán nản nói:

- Con vốn tưởng rằng với tu vi của mình, không được tính là là kỳ tài ngút trời, cũng có thể xem là nhân trung long phượng. Ai ngờ, tiểu tử kia cũng không biết từ nơi nào nhô ra, tu vi đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ! Con. . . Con còn không bằng một tiểu tử nhà quê!

- Ai nói con không bằng?

Tống Thiên Húc trầm giọng nói:

- Con đường tu hành vốn không bằng phẳng, phải trải qua rất nhiều ngăn trở và các loại ma luyện. Lần này, con gặp phải một đối thủ như vậy, gây tổn hại nhuệ khí, không phải là chuyện xấu.

- Không phải là chuyện xấu?

Tống Lập Hào tức giận không tự kìm hãm được nói:

- Vì tiểu tử kia, Thẩm gia lại dám cự tuyệt hảo sự giữa con và Quân Lăng! Tiểu tử nhà quê chết tiệt, con rất muốn tận tay giết chết hắn.

- Tận tay giết chết? Vì sao con không cầu trợ ta?

Tống Thiên Húc bình tĩnh hỏi.

- Bởi vì, con muốn tận tay giết chết hắn!

Tống Lập Hào nói:

- Con muốn chứng minh với Quân Lăng, con còn mạnh hơn tiểu tử kia!

- Tốt! Đây mới là đàn ông Tống gia, phải nên như thế!

Tống Thiên Húc quát lên:

- Nhất thời chịu nhục có là gì, quan trọng là càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh! Đừng thấy tiểu tử kia hiện tại danh tiếng như cồn, nhưng cây mọc thành rừng, cũng bị gió thổi bật rễ. Sớm muộn gì, hắn sẽ bị người ta trấn áp! Huống chi, tu vi hiện tại của hắn chẳng qua là Luyện Khí hậu kỳ mà thôi. Từ Luyện Khí hậu kỳ đến Tiên Thiên, trên thực tế chính là khoảng cách thiên địa, hắn muốn đột phá đến Tiên Thiên cảnh giới, không phải dễ dàng như vậy!

- Cho nên, con phải một bước đột phá Tiên Thiên trước?

Tống Lập Hào hỏi.

- Vấn đề này con nên hỏi chính mình.

Tống Thiên Húc nói.

- Con nhất định có thể!

Tống Lập Hào kiên định nói.

- Tốt! Không hổ là nhi tử của Tống Thiên Húc ta.

Tống Thiên Húc trầm giọng nói:

- Mấy ngày nữa, cha sẽ tự mình xuất thủ, đả thông kỳ kinh bát mạch cho con, cho con nhất cử đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ.

- Đa tạ phụ thân!

Tống Lập Hào mừng rỡ, chợt nói:

- Nhưng phụ thân đả thông kinh mạch cho con, cũng sẽ hao tổn tu vi của mình.

Tống Thiên Húc khoát tay áo, nói:

- Con là nhi tử ta, hao tổn một chút tu vi vì con có là cái gì. Huống chi, sau này con đặt chân Tiên Thiên cảnh giới, chẳng khác nào Tống gia chúng ta có thêm một vị Tiên Thiên kỳ cao thủ, đó là chuyện vinh quang cỡ nào! Thẩm gia cự tuyệt hảo ý của chúng ta, đến lúc đó, bọn họ tất nhiên hối hận không kịp!

- Con nhất định không phụ kỳ vọng của phụ thân!

Tống Lập Hào nói.

- Tu vi của con rất nhanh có thể đến Luyện Khí hậu kỳ, so với tiểu tử kia cũng không kém, cho nên thật sự không cần tự ti.

Tống Thiên Húc nói.

- Chẳng qua tiểu tử kia, làm sao lại có thiên phú kinh người như thế, với tuổi tác của hắn, tu vi đã đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, chỉ sợ vô cùng hiếm có.

Tống Lập Hào nói, trong giọng nói vẫn còn có chút căm giận bất bình.

- Hiếm có?

Tống Thiên Húc khinh thường cười cười:

- Ta đã sớm nói, con không nên tự ti, xem nhẹ chính mình, xem người khác quá cao. Con thật sự cho rằng, tu vi của tiểu tử đó do chính bản thân hắn luyện ra được hay sao?

- Ý của phụ thân là?

- Là cha có thể đả thông kinh mạch cho con, cho tu vi của con đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, hắn đương nhiên cũng có người hỗ trợ.

Tống Thiên Húc nói:

- Con thật sự cho là tiểu tử kia chỉ là một đứa nhà quê? Hắn cũng có núi dựa và hậu đài phía sau, chẳng qua con không biết mà thôi.

Tống Lập Hào vừa nghe, nhất thời trong lòng cảm thấy thăng bằng không ít, cảm thấy thiên phú của mình xem ra không thua kém người nào.

- Hắn có chỗ dựa? Hắn rút cuộc có địa vị gì?

Tống Lập Hào lại hỏi.

- Cái này, cha cũng không rõ ràng lắm.

Tống Thiên Húc nói:

- Nhưng tiểu tử này có địa vị không đơn giản! Bùi gia Minh Phủ, có lẽ con cũng biết?

- Biết. Một số lần người của Bùi gia có tới chỗ chúng ta làm khách, vẻ mặt xấc láo, con ấn tượng rất sâu sắc.

Tống Lập Hào nói:

- Tiểu tử kia chẳng lẽ có quan hệ với Bùi gia hay sao?

- Bùi gia, cũng bởi vì tiểu tử kia, tựa hồ diệt tộc rồi.

Tống Thiên Húc nói, vẻ mặt rốt cục có chút biến hóa, có thể thấy được khi nói những lời này, tâm cảnh của hắn có một chút ảnh hưởng .

- Cái gì, diệt tộc rồi!

Tống Lập Hào phản ứng càng kịch liệt, hít một hơi khí lạnh:

- Tiểu tử này, lợi hại như thế sao?

- Cho nên, cha đã nói, tiểu tử này có chỗ dựa. Tu vi của hắn, còn không biết là thế nào.

Tống Thiên Húc giễu cợt nói:

- Trên đời này làm gì có nhiều thiên tài như vậy, không phải đều dựa vào của để dành của gia tộc, môn phái mà quật khởi. Ngay cả con, nếu như không có ta chỉ đạo, không có vật liệu của Tống gia ủng hộ, con cũng không thể có thể đạt đến thành tựu của ngày hôm nay.

Tống Lập Hào gật đầu, cái gọi là thiếu niên thiên tài, đúng là thường ra đời ở thế gia, trong môn phái. Nhưng khi nghe được tiểu tử Tùy Qua có địa vị rất lớn, Tống Lập Hào có chút không cam lòng hỏi:

- Chẳng lẽ cứ mặc cho hắn làm xằng làm bậy? Hậu đài phía sau tiểu tử này rút cuộc là người nào?

- Tin đồn là một nữ ma đầu tu luyện ma công, nghe nói tiểu tử kia là trai lơ của nàng.

Tống Thiên Húc xem thường nói:

- Nhưng ta thấy, hơn phân nửa không thể tin, tiểu tử kia rất có thể chỉ đồ tử đồ tôn của nữ ma đầu kia. Dù sao, loại cao thủ có trình độ như vậy, nếu chọn lựa đạo lữ, tất nhiên cũng sẽ chọn lựa người có tu vi không xê xích với nàng.

- Đúng.

Tống Lập Hào nói.

- Huống chi nếu làm trai lơ, bề ngoài của tiểu tử kia hơi kém một chút.

Nếu Tùy Qua nghe thấy lời này, sợ rằng lập tức tiến lên túm cổ Tống Lập Hào, Tùy Qua đồng học hận nhất là người khác nói bề ngoài của hắn tầm thường. Về phần nói hắn là trai lơ, Tùy Qua đồng học không lấy làm hổ thẹn, thậm chí còn cảm thấy vẻ vang.

Tống Lập Hào mặc dù nói bề ngoài của Tùy Qua kém cỏi, nhưng kỳ thật giọng nói còn có chút chua chát. Dù sao Tùy Qua có bề ngoài kém cỏi, nhưng lại có thể "câu dẫn" được một nữ nữ ma đầu có tu vi cao thâm làm núi dựa, hơn nữa còn nhận được ưu ái của Thẩm Quân Lăng.

Tống Thiên Húc không để ý đến suy nghĩ chân thật trong lòng Tống Lập Hào, tiếp tục nói:

- Bất luận như thế nào, con phải vững vàng nhớ kỹ, con là nhi tử của Tống Thiên Húc ta, cũng là người thừa kế tương lai của Tống gia. Cho nên, con tuyệt đối không thể vì tình cảm nhi nữ mà làm hư đại sự, phá hủy tiền đồ của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play