Mẹ nó! Miệng thằng nhãi này thật độc! Tùy Qua vốn tưởng rằng đối phương sẽ nhận thua giải thích, ai nghĩ tới thanh niên bác sĩ lại trở mặt, xem thường nói: - Thuốc cao da chó nhà tôi, trải qua hơn một ngàn ba trăm năm truyền thừa, chọn dùng da chó đều trải qua dược liệu cực nóng chưng nấu qua, tự nhiên sẽ không mang bệnh độc gì đó. Thuốc tây không phải luôn giảng cứu thí nghiệm lâm sàng đi, thuốc cao da chó nhà tôi cứu vô số người, chưa từng nghe nói có người vì vậy mà bệnh chó dại. Xa thì không nói, anh đi huyện Hoàng Bình hỏi thăm hỏi thăm, mười trấn tám hương, có người nào không biết biển chữ vàng của “Tùy cao dược”! Cho dù là chủ tịch huyện bị té trật chân, trước tiên cũng không đi bệnh viện mà là tới cửa xin thuốc! Mặt khác, làm Tây y, anh thật sự hiểu rõ bệnh chó dại không? Bệnh chó dại tuyệt đại đa số là thông qua cắn tổn thương, miệng vết thương lây nhiễm truyền ra, mà vị tiểu thư này bị trẹo chân, làn da lại không có vết thương, cho dù là có bệnh độc, cũng sẽ không bị cuốn hút. Nếu không mà nói, người thành phố nuôi nhiều mèo con chó con, mỗi ngày lấy tay sờ tới sờ lui, chiếu theo lời anh nói chẳng phải kẻ điên chạy đầy đường! Lang băm, thật sự là hại người thôi! Lời của Tùy Qua như đinh đóng cột, khí thế mười phần, nhất thời đem thanh niên bác sĩ chấn trụ. Nhưng Tùy Qua còn chưa dừng lại, tiếp tục cạn tàu ráo mán nói: - Nhìn nhìn lại anh xem, chỉ một vết thương đau chân nhỏ còn không trị được, đây là y thuật không tinh! Có đúng không! Hoài nghi chửi bới Đông y, nói dối người bệnh, suýt nữa dây dưa bỏ lỡ thời cơ trị liệu của người bệnh, còn tùy ý khuếch đại nguy hại của bệnh chó đại, nói chuyện giật gân, đây là y đức tiêu vong! Có đúng không! Biết rõ có sai cũng không chịu sửa, khăng khăng một mực, đây là nhân phẩm thấp kém! Có đúng không! Bởi vậy có thể thấy được, anh không những không xứng làm một bác sĩ đủ tư cách, còn không xứng làm một người đường đường chính chính! Vì sao hiện tại có người nói bác sĩ là lưu manh có giấy phép, nói chính là loại cặn bã giống như anh! - Anh…anh… Thanh niên bác sĩ tức giận đến sôi máu, mặt thành gan heo, khóe môi tức giận đến phát run, giống như sắp phun ra mấy ngụm máu tươi. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, không chỉ y thuật không bằng mao đầu tiểu tử này, thậm chí tranh cãi cũng kém người ta cách xa vạn dặm. - Anh cái gì? Khóe miệng co quắp lợi hại như vậy, anh bị động kinh sao? Tùy Qua lại lấy ra thuốc cao da chó, tát một tiếng liền dán lên miệng bác sĩ kia, che kín miệng quát: - Miễn phí đưa cho anh! Thanh niên bác sĩ vừa thẹn vừa giận, thiếu chút nữa muốn xông lên vật lộn với Tùy Qua, nhưng khi nhìn thấy dáng người rắn chắc ngỗ ngược của hắn, nhất thời rụt xuống. Tinh thần cùng danh dự đều bị nhục nhã thương tích đầy mình, cũng không nên tiếp tục bị tra tấn thân thể. Thanh niên bác sĩ rốt cục hiểu rõ đạo lý này, xám xịt quay về chỗ ngồi, mở tờ báo vùi đầu vào. Tự rước lấy nhục! Tùy Qua khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó trong đầu chợt lóe linh quang, lấy ra thuốc cao da chó, tươi cười hướng mọi người giới thiệu: - Các vị đều thấy được, đây chính là thuốc cao da chó tổ truyền của nhà tôi, trải qua trăm ngàn năm truyền thừa, bí chế độc nhất vô nhị, linh nghiệm vô cùng, chuyên trị bị thương, phong thấp đau đớn, vừa dán liền có hiệu lực, vừa dán liền linh… - Chàng trai, tôi bị bệnh cũ phong thấp, có thể trị không? Quả nhiên có người bắt đầu tầm y hỏi thuốc. Tùy Qua thầm nghĩ lão nhân gia thật hiểu biết, đáp: - Đương nhiên, vừa dán liền linh nghiệm, ba tấm bảo đảm ngài khỏi hẳn! Nếu lão nhân gia muốn mua, giảm giá cho ngài, chín mươi chín đồng một tấm. Lão nhân gia đừng nhúc nhích, cứ ngồi yên tại chỗ, đợi chút nữa cháu dán cho ngài, nếu không hiệu quả cháu không lấy tiền! Miễn cho chút người nào nói cháu giả danh lừa bịp, đồ vật hai đồng dám bán chín mươi chín đồng! - Ha ha… Lão đầu tử nở nụ cười, vui vẻ nhận thuốc cao, xoa bóp vài cái trong tay, lại dán lên bắp chuối, sau một lát hắn liền hô to thuốc cao thật sự linh nghiệm! Chuyện bán thuốc rao hàng Tùy Qua đã luyện từ nhỏ, cho nên xem như ngựa quen đường cũ. Kỳ thật thuốc cao da chó của nhà Tùy Qua khi bán ở nông thôn giá cả dao động rất lớn, lão địa chủ thường nói: - Gặp dân bán giá dân, gặp quan bán giá quan. Gặp người bán giá người, gặp quỷ bán giá quỷ. Cho nên giá cả thuốc cao da chó nhà hắn từ chín đồng chín lên tới chín trăm chín đều bán qua. Giá cả chín mươi chín, không cao không thấp, nhưng chỉ một thoáng đã bán mấy chục tấm thuốc cao, ngay cả chị cả áo đen bên cạnh cũng vội vàng mua hai tấm. Đương nhiên những người mua thuốc không phải ai cũng đều có bệnh, mà là tận mắt nhìn thấy thuốc cao da chó của Tùy Qua thật thần hiệu, tiềm thức đều cho rằng đây là linh dược, thần dược, đã may mắn gặp được nhất định phải mua thêm vài tấm. Lưu trữ sau này sử dụng cũng tốt, đưa tặng bạn bè cũng tốt, tóm lại sẽ không thiệt thòi. Những hành khách ở toa khác nghe được tin lập tức hành động, tính toán mua vài tấm, đáng tiếc Tùy Qua đã bán hết, vài vị hành khách cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, đành phải lưu lại số điện thoại cho Tùy Qua, thỉnh hắn khi nào có thuốc dán thì gọi cho mình. Lúc này người mua thuốc dán chủ động đem tiền đưa tới tay hắn. Tùy Qua nhìn nhìn, khoảng chừng ba bốn ngàn, điều này làm trong lòng hắn thầm vui vẻ không thôi. Ngự tỷ thủy linh mất một phen công phu mới rửa sạch sẽ chân mình, còn xịt chút nước hoa, bởi vì nàng luôn cảm thấy mùi hôi của thuốc cao vẫn dính trên chân, đợi sau khi nàng rời khỏi nhà vệ sinh, lại phát hiện tiểu tử kia đang ngồi đếm tiền, miệng cười toe toét, trong xe đều tràn ngập hương vị của thuốc cao da chó. Ghê tởm hơn chính là, tiểu tử kia vừa nhìn thấy nàng đi tới, lại vươn tay nói: - Chín mươi chín đồng! Tùy Qua anh hùng cứu mỹ nhân tuy rằng biểu diễn thật sự thành công, nhưng sự tình lại không lọt mắt xanh của mỹ nhân, lại không phát triển theo phương hướng lấy thân báo đáp. Tên của mỹ nữ, số điện thoại vân vân, những tin tức trọng yếu này hắn đều không hỏi ra được. Ra vẻ Tùy Qua đồng học muốn đánh phá danh hiệu “sơ nam hoàn toàn tuyệt đối” vẫn còn phải gánh nặng đường xa đâu. Thông qua chuyện này Tùy Qua đã hiểu được một đạo lý: thuốc cao da chó chữa thương tuy rằng linh nghiệm, dùng tán gái thì không được thêm điểm. Sau khi xuống xe lửa, ngự tỷ thủy linh rất nhanh đã biến mất trong dòng người. Tùy Qua tiếc nuối một lúc, vội vàng chạy đến trường báo trình diện. Tùy Qua ngồi xe bus suốt một giờ, chạy tới bến xe thành phố Đông Giang, sau đó lại ngồi xe hơn bốn mươi phút đi tới một trấn nhỏ, cuối cùng lại ngồi xe ba gác mười phút mới tới mục đích: giáo khu Phát Phong đại học Đông Giang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT