Nếu tu vi Luyện Khí hậu kỳ có thể "bay, vậy heo mẹ cũng có thể bay lên trời rồi.

- Chẳng lẽ tiểu tử kia dùng sản phẩm công nghệ cao gì sau? Ví dụ như ba lô không khí gì đó?

Bùi Thế Minh nghĩ thầm, nhưng không nói ra. Dù sao, hắn là không thể nào giải thích với Bùi Thường Phong ba lô không khí là cái gì.

- Phế vật!

Bùi Thường Phong hừ lạnh một tiếng:

- Tất cả đều là phế vật!

- Tứ gia xin ngài yên tâm, ta thề nhất định sẽ tìm được tiểu tử kia.

Bùi Thế Minh vội vàng nói.

Lúc này, có người tới báo cho Bùi Thế Minh, Nhuế Cường đã tới.

Chân mày đang nhíu chặt của Bùi Thế Minh bỗng chốc hòa hoãn, nghĩa tử Nhuế Cường là kẻ làm việc có chút thủ đoạn.

Sau khi Nhuế Cường vào nhà, vội vàng bái kiến Bùi Thường Phong, sau đó nói:

- Lão tổ tông, nghĩa phụ, ta đã biết chuyện rồi, tiểu tử kia làm thế nào "bay" được, chúng ta tạm dừng không nói, việc cấp bách tìm được hắn, sau đó bắt hắn. Chỉ cần bắt được hắn, bất luận hắn có bí mật gì, chúng ta cũng có thể móc ra từ trong miệng hắn.

- Ừ.

Bùi Thường Phong khẽ vuốt cằm:

- Tiểu tử, ngươi có cao kiến gì?

- Cái này không tính là cao kiến.

Nhuế Cường nói:

- Nhưng tương đối hữu hiệu với tiểu tử kia. Thật ra, chúng ta căn bản không cần đi tìm hành tung của hắn, mà nên để hắn chủ động tới cửa. Cho dù hắn có thể "bay", nhưng nữ nhân của hắn, thân nhân của hắn lại không thể bay. Nữ nhân của hắn, tạm thời coi như xong, ta đã điều tra, đều có chút bối cảnh, trước mắt không thích hợp động thủ với các nàng. Nhưng hai thân nhân của hắn, ta đã kêu người đi "đón" bọn họ, ngày mai có thể đưa đến thành phố Minh Phủ rồi. Đến lúc đó, sẽ kêu tiểu tử kia đến Bùi gia sơn trang, khi đó, cho dù hắn thật sự có cánh, cũng có chạy đằng trời!

- Tiểu tử kia sẽ đến sao?

Bùi Thường Phong nghi ngờ nói:

- Người tu hành, có thể mất hết tính người, tiểu tử này thật sự sẽ vì người nhà mà từ bỏ tính mạng của hắn, vậy nghiệp lớn tu hành của hắn sẽ như thế nào?

Đối với Bùi Thường Phong mà nói, không có cái gì gọi là thân tình.

Ít nhất, Bùi Thường Phong chắc chắn sẽ không vì người nào trong gia tộc mà không chú ý đến cái mạng già của mình.

- Lão tổ tông xin yên tâm, ta dám bảo đảm, tiểu tử kia nhất định sẽ đến.

Nhuế Cường kiên định nói.

- Nếu như vậy, vậy thì ta an tâm.

Tức giận trong lòng Bùi Thường Phong rốt cục tạm thời bị đè ép, sau đó lại nói với Bùi Thế Minh đường:

- Những chuyện này, các ngươi tự xử lý đi. Khuya hôm nay, tìm cho ta mười xử nữ tới hầu hạ!

Nói xong, Bùi Thường Phong vung tay, rời khỏi phòng, đi đến "phòng tổng thống" của hắn nghỉ ngơi.

Còn Bùi Thế Minh và Nhuế Cường tựa hồ hóa đá tại chỗ, không khỏi đưa mắt nhìn nhau:

Mười xử nữ, lão gia hỏa này thật đúng biết hưởng thụ.

Chỉ có điều, hiện giờ là thời đại nào, những cô gái hơi có chút thùy mị, cũng sớm không còn trinh tiết nữa rồi.

Nếu quả thật đem những xử nữ thê thảm không nỡ nhìn đến trước mặt lão này, chỉ sợ hắn nhất định sẽ đem dùng Tiên Thiên chân khí thắt cổ người ta.

Trầm mặc chốc lát, Bùi Thế Minh nhìn Nhuế Cường gật đầu, hai người ngầm hiểu ý tứ của nhau.

Lão gia hỏa này mặc dù sung mãn, nhưng dù sao cũng là một kẻ lạc hậu, hắn nhất định không biết còn có xử nữ có thể phục hồi trinh tiết. Hơn nữa, có một nhóm các tiểu thư như vậy.

Cho nên, chuyện này đương nhiên để Nhuế Cường tự mình đi xử lý.

Sáng ngày thứ hai, Bùi Thường Phong rạng rỡ từ phòng đi ra ngoài, vẻ mặt thỏa mãn, tán thành nói với Bùi Thế Minh:

- Không tệ. Thật không ngờ, xử nữ hiện nay không chỉ thùy mị xinh đẹp, hơn nữa còn có tài nghệ hơn người, chiêu trò đa dạng hơn trước rất nhiều. Tốt, đợi đại sự giải quyết xong, ta phải ra ngoài nhiều hơn để "học hỏi kinh nghiệm".

Bùi Thế Minh vội vàng nói:

- Chỉ cần Tứ gia hài lòng, Thế Minh nguyện ý ra sức.

Bùi Thường Phong khoát tay áo, nói:

- Chuyện đó nói sau, hôm nay trở về Bùi gia sơn trang, giải quyết xong đại sự đã rồi hãy nói. Nếu có thể thành công, ta thấy vị trí người chủ sự sau này của Bùi gia, ngươi có hi vọng rất lớn.

Bùi Thế Minh nhất thời mừng rỡ.

Vị tổ tông này có phân lượng rất lớn ở Bùi gia, nếu có hắn gật đầu, Bùi Thế Minh muốn trở thành chủ sự kế tiếp của Bùi gia dĩ nhiên dễ dàng hơn nhiều. Nghĩ tới đây, Bùi Thế Minh rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Về phần làm thế nào đối phó tiểu tử kia, Bùi Thế Minh cũng không lo lắng nữa.

Chỉ cần Tùy Qua dám đến Bùi gia sơn trang, vậy xem như hắn tận mạng rồi. Đúng như Nhuế Cường đã nói: có chạy đằng trời!

Khi Bùi Thế Minh và Bùi Thường Phong đang trên đường trở về thành phố Minh Phủ, Tùy Qua cũng đã thức dậy.

Đêm qua có một trận sương.

Khi Bùi Thường Phong ở trong khách sạn cùng một đám "Xử nữ" sung sướng, Tùy Qua chỉ có thể ngủ ngoài trời đông lạnh.

Khi "rời giường", trên tóc Tùy Qua cũng bao trùm một tầng sương trắng xóa.

Nhưng, đây cũng là chuyện không có cách nào.

Tùy Qua kêu Ảnh Phong ra ngoài điều tra, suốt cả một buổi tối, đều có người khả nghi lượn lờ xung quanh giáo khu Phát Phong, không cần nói cũng biết là người của Bùi gia, cho nên Tùy Qua làm sao tự chui đầu vào lưới.

Tiêu hao sao!

Tùy Qua nghĩ thầm, dù sao có Niếp Không thảo, cho dù gặp phải Tiên Thiên cao thủ, nhất định cũng có thể thoát thân.

Không thể trở về trường học, cũng không thể đến khu vực thành thị, hãy ép đám người Bùi gia này tiêu hao dần dần.

Huống chi, nghĩ đến hôm qua lão già Tiên Thiên kỳ thiếu chút nữa giận đến hộc máu, trong lòng Tùy Qua cảm thấy vô cùng thích thú.

- Tiên Thiên kỳ sao, võ lâm truyền kỳ sao, còn không phải bị tiểu gia trêu cho phát điên!

Nghĩ đến chỗ này, Tùy Qua đồng học rất đắc ý, cảm giác khó chịu vì phải nghỉ ngơi ngoài trời cả đêm cũng bị quét sạch.

Khi Tùy Qua đang định kêu Tiểu Ngân Trùng ra ngoài chuẩn bị chút đồ ăn ngon, điện thoại của hắn lại vang lên.

Trên điện thoại di động biểu hiện ra một số lạ.

Sau khi mở máy, đối phương nói:

- Ta tên là Nhuế Cường, là người của Bùi gia. Ta có vài thứ muốn cho ngươi, ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú .

Sau khi nói xong, đối phương cúp điện thoại.

Sau đó, thanh âm tin nhắn vang lên.

Tùy Qua mở tin nhắn, tấm hình bên trong nhất thời khiến khuôn mặt hắn rất hung bạo.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại lại một lần nữa vang lên.

- Ngoại ô phía tây thành phố Minh Phủ, núi Khô Cốt, mang đến những thứ chúng ta muốn.

Đối phương âm trầm cười nói.

Tùy Qua cúp điện thoại, đứng lên nói:

- Tiểu Ngân Trùng, Ảnh Phong, đến lúc giết người rồi!

Tấm hình Tùy Qua nhận được là của lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa, cũng tức là nói, gia gia và muội muội của hắn đã rơi vào trong tay người của Bùi gia.

Nổi giận! Muốn giết người!

Đây chính là suy nghĩ chân thực trước mắt của Tùy Qua.

Sơn Hùng thường nói "Trộm cũng có đạo", người lăn lộn trên giang hồ đều chú trọng quy củ giang hồ, nhưng không ngờ một thế gia tu hành truyền thừa trăm ngàn năm như Bùi gia, cũng có thể làm ra hành động vô sỉ này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play