Lâm Tiểu Thập nói như vậy, cũng là hợp với tâm ý của Lâm Thập, hắn nói:
- Xem ra con không phải thằng đần, ít nhất hiểu được đạo lý này. Hừ, con phải biết rằng, tất cả mọi thứ của các con đều là của cha. Ta có thể lưu lại gia sản tỉ vạn cho các con, cũng có thể không lưu lại cho các con một đồng nào!
Lâm Tiểu Thập không khỏi hoảng sợ, trong lòng run lên bần bật. Lời của cha hắn chính là đang cảnh cáo bọn họ, nếu như bọn họ a dua nhỏ mọn..., tỷ như sớm "đưa" hắn quy thiên một chút... mọi chuyện sẽ hoàn toàn ngược lại, bọn họ sẽ không có một đồng nào hết.
Dĩ nhiên, mặc dù Lâm Tiểu Thập cũng không phải thiện nam tín nữ, nhưng còn chưa đến mức phát rồ muốn đưa phụ thân hắn sớm ngày quy thiên.
- Phụ thân, cha nghĩ nhiều quá rồi.
Lâm Tiểu Thập thành khẩn nói:
- Nhi tử luôn luôn nhớ kỹ dạy bảo của cha: đối với người ta phải thân thiết, đối với bằng hữu phải gian, đối với địch thủ phải tàn nhẫn, đối với thuộc hạ phải tàn bạo.
- Con đã biết đạo lý này, còn không mau mời "lang trung giang hồ" kia tới đây.
Lâm Thập hừ nói.
- Phụ thân, cha... Cha thật sự đáp ứng yêu cầu của hắn?
Tiếng nói Lâm Tiểu Thập cũng đang run rẩy.
Một nửa tư sản?
Đó là bao nhiêu? Ngay cả Lâm Tiểu Thập, cũng cảm thấy mấy chữ này có thể làm cho hắn không thở nổi.
- Con tiếc tiền sao? Hay là không muốn ta khỏi bệnh?
Giọng nói của Lâm Thập rất bình thản, nghe không ra bất kỳ bất mãn nào, nhưng lại khiến Lâm Tiểu Thập phát rét.
- Vậy con sẽ đi mời hắn tới!
Lâm Tiểu Thập cắn hàm răng nói.
- Đi đi.
Lâm Thập nói, ánh mắt nhìn về mặt sông ngoài xa.
Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhưng sóng trước có chịu cam tâm chết trên bờ cát!
Khách sạn Lệ Đô .
Nhuế Cường lại gọi điện cho Lâm Tiểu Thập, hỏi:
- Chuyện của ngươi tiến triển thế nào rồi?
Lâm Tiểu Thập cực kỳ buồn bực đáp:
- Đừng nói nữa, tiểu tử kia chính là một lang trung giang hồ mắc bệnh thần kinh! Nhưng ta không ngờ, lão gia nhà ta cũng mắc bệnh thần kinh giống như hắn!
- Nói như thế nào?
Nhuế Cường hỏi.
- Ngươi biết tiểu tử kia đòi ta bao nhiêu tiền khám bệnh không? Tên lang trung giang hồ đó nói nếu như muốn trị khỏi bệnh cho phụ thân ta, sẽ phải trả cho hắn một nửa tư sản của phụ thân ta!
Lâm Tiểu Thập oán hận nói:
- Hắn cho mình là ai, con mẹ nó! Cho nên, ta nói người này chính là mắc bệnh thần kinh!
- Lão gia tử nhà ngươi nói thế nào?
Nhuế Cường hỏi.
- Lão gia tử nhà ta cũng mắc bệnh thần kinh, hắn đang muốn ta đi tìm tên lang trung giang hồ kia.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Tâm tư của lão gia tử nhà ta, ta cũng hiểu, hắn chính là không cam lòng, không muốn co quắp nằm trên giường chờ chết. Nhưng chuyện này cũng bình thường, đổi lại là ta, có nhiều tiền như vậy, cũng muốn ăn hết món ngon trong thiên hạ, chơi hết các loại mỹ nữ. Nhưng bây giờ không có cách nào.
- Ngươi muốn từ bỏ?
Nhuế Cường hỏi, lại bổ sung thêm một câu:
- Nhưng ta nghe nói tiểu tử kia thật sự có chút bản lãnh.
- Ta muốn từ bỏ cũng không phải được.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Lão gia tử cũng không biết nghĩ gì, lại yêu cầu ta phải đưa tiểu tử đó đến chữa bệnh cho hắn. Ài, không có cách nào, nếu ta không làm theo..., không chừng hắn thật sự sẽ biến ta thành nghèo rớt mồng tơi.
- Nếu nói như vậy, vậy thì mời qua đi. Cũng chưa chắc chữa được mà.
Nhuế Cường nói.
- Điều này cũng đúng. Nếu như tiểu tử kia không làm được, cũng để lão gia tử hết hy vọng.
Lâm Tiểu Thập nói:
- Nhưng sợ là sợ tiểu tử kia thật sự chữa khỏi bệnh cho lão gia tử, vậy thì....Thôi, ta thấy tiểu tử kia cũng không có bản lĩnh này.
- Vậy ngươi mau đi mời người, có tin tức gì nói cho ta biết.
Nhuế Cường nói:
- Nếu như tiểu tử kia thật sự không được, ta sẽ đề cử người khác cho ngươi.
Lâm Tiểu Thập thở dài một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Còn Nhuế Cường, trên mặt lại hiện ra nụ cười âm hiểm: Tên ngu ngốc Lâm Tiểu Thập, hồn nhiên không biết mình đã bị lợi dụng!
Buổi sáng ngày thứ hai, Tùy Qua lại gặp được Lâm Tiểu Thập.
Lâm Tiểu Thập xuất hiện, khiến Tùy Qua đã đoán được ý định của đối phương . Cho nên, Tùy Qua chỉ cười nhạt, nói:
- Đã suy xét kỹ chưa?
- Phụ thân ta muốn mời ngươi qua đó.
Lâm Tiểu Thập nói, trong lòng đã sớm mắng chửi Tùy Qua vô số lần.
- Điều kiện của ta sẽ không thay đổi.
Tùy Qua nói:
- Nếu như ngươi muốn cho ta thay đổi chú ý..., vậy mau hết hy vọng đi.
- Ta chỉ lo lắng ngươi không có cách nào trị lành bệnh cho phụ thân ta.
Lâm Tiểu Thập kiên trì nói:
- Tiền, không là vấn đề!
- Không có vấn đề đương nhiên tốt nhất.
Tùy Qua nói, lấy từ trong ba lô ra hai tờ giấy đã chuẩn bị trước:
- Ta biết ngươi sẽ quay lại, cho nên đã tìm luật sư soạn thảo hợp đồng, tránh cho mọi người vu khống, đổi ý, cho nên đợi lát nữa ngươi không ngại xem qua một lát chứ.
Lâm Tiểu Thập thấy thế, quả thực muốn phát điên.
Tên lang trung giang hồ này quá ghê tởm, còn chưa chữa bệnh cho người ta, đã chuẩn bị xong hợp đồng, thật là quá đê tiện!
Lâm Tiểu Thập nhận lấy hợp đồng, trong lòng cũng đang cười lạnh:
- Cho dù tiểu tử ngươi chữa hết bệnh cho phụ thân ta, ngươi thật sự có thể cầm được nhiều tiền như vậy sao?
Tùy Qua không suy đoán trong lòng Lâm Tiểu Thập đang suy nghĩ gì, chỉ theo chân Lâm Tiểu Thập lên xe, chạy tới khu biệt thự núi Nordin.
Lúc này ngoài Lâm Thập, trong biệt thự còn có mấy đứa con và bà vợ của hắn, tất cả tình nhân cũng xuất hiện.
Sau khi xuống xe, Lâm Tiểu Thập liền thúc giục Tùy Qua khám bệnh cho Lâm Thập.
Tùy Qua ung dung nói:
- Thật xin lỗi, thói xấu của ta rất nhiều. Tỷ như khi đói bụng, không thích khám bệnh cho người ta, bởi vì rất dễ khám nhầm. Cho nên, ta đề nghị chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn trước, sau đó mời phụ thân ngươi chờ đợi.
Lâm Tiểu Thập thấy Tùy Qua còn bày đặt sĩ diện ở đây, chỉ hận không thể cầm bình hoa trong phòng khách đập lên đầu hắn.
Bữa ăn của Tùy Qua rất được chú ý, tổng cộng có hơn tám mươi món ăn, ăn suốt một canh giờ. Không có cách nào, ai bảo ở chỗ Lâm Thập món gì cũng có thể ăn, bất luận là gan ngỗng, trứng cá muối, hay là tổ yến, cá muối, món nào cũng rất ngon, cho nên Tùy Qua đương nhiên không cần khách khí với người nhà Lâm gia.
Người của Lâm gia thấy thế, cũng hoàn toàn xem Tùy Qua là người hạ đẳng không có tu dưỡng.
Sau khi cơm nước no nê, lúc này Tùy Qua mới đến phòng khám bệnh cho Lâm Thập.
Ở trong phòng, vị trùm bất động sản từng không ai bì nổi, phong quang vô hạn, lúc này lại giống như một đoạn gỗ mục nằm trên giường, đã sớm mất đi khí thế ngày xưa, chẳng qua ánh mắt vẫn mở rất lớn, tựa hồ không cam lòng trước vận mệnh.
Này là tất cả có quyền thế người bệnh chung: nắm giữ đồ càng nhiều, liền càng là không muốn buông tha cho, không muốn mất đi, không cam lòng mất đi.
Trong mắt những người như vậy, tất cả những người dòm ngó địa vị, tư sản của bọn họ đều là địch nhân của bọn họ, ngay cả người thân cũng không ngoại lệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT