Máy phát hiện nói dối của cục an ninh, dĩ nhiên là máy phát hiện nói dối số một trong nước.
Sau khi chuẩn bị máy móc thỏa đáng, chính là thời điểm bắt đầu tiến hành tra hỏi đối với Tùy Qua.
- Cậu tên là Tùy Qua?
Nữ nhân trung niên trong phòng thẩm vấn hỏi vấn đề thứ nhất.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, có rất nhiều người đang xuyên thấu qua màn chắn pha lê quan sát tình huống của Tùy Qua. Trong số những người này, ngoại trừ quan viên của cục cảnh sát và Mục Ngọc Thiền, còn có một số chuyên gia phát hiện nói dối, bọn họ đang xem Tùy Qua là đối tượng nghiên cứu.
- Vâng.
Tùy Qua đáp lời.
- Cậu là sinh viên Đông Đại?
Nữ nhân trung niên tiếp tục hỏi, quan sát số liệu trên màn hình.
- Vâng.
- Nhà cậu ở huyện Hoàng Bình?
- Vâng.
- Gia gia cậu tên là Tùy Bán Biên?
- Vâng.
- Cậu và Cung Kiến Dân ngồi cùng chuyến bay?
- Vâng.
- Cậu muốn báo thù hắn?
- Vâng.
- Cậu dùng khảm đao chém đứt tay Cung Kiến Dân?
Vấn đề mấu chốt nhất cuối cùng cũng xuất hiện.
- Không.
Tùy Qua bình tĩnh nói.
- Cậu dùng khảm đao chém đứt tay của Cung Kiến Dân?
Nữ tử trung niên lặp lại câu hỏi.
- Không!
Giọng nói của Tùy Qua vẫn rất bình tĩnh.
Vẻ mặt của Tùy Qua cũng rất bình tĩnh.
Nhưng vẻ mặt của vị nữ nhân trung niên kia lại trở nên ngưng trọng.
Các chuyên gia phát hiện nói dối phía ngoài phòng thẩm vấn cũng có ánh mắt ngưng trọng.
- Hắn rút cuộc có nói láo hay không?
Mục Ngọc Thiền không nhịn được hỏi.
- Chúng tôi cũng không biết.
Một vị nam chuyên gia bên cạnh Mục Ngọc Thiền lắc đầu:
- Hắn là một quái thai!
- Quái thai? Như vậy là sao?
Mục Ngọc Thiền hỏi.
- Từ khi bắt đầu đến hiện tại, các số liệu tim đập, tiết tấu hô hấp, hoạt động não bộ của hắn tựa hồ không có bất kỳ biến hóa.
Vị chuyên gia bên cạnh vô cùng chuyên nghiệp giải thích với Mục Ngọc Thiền:
- Chẳng lẽ hắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt?
- Cho dù trải qua huấn luyện..., số liệu cũng không thể không thay đổi như vậy!
Một người khác nói:
- Thật là kỳ quái, chẳng lẽ máy phát hiện nói dối có vấn đề sao?
Trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt của vị nữ nhân trung niên lúc này cũng có chút mất tự nhiên, nàng nhìn kỹ kết quả phân tích số liệu, sau đó thông qua cái loa nói với người bên ngoài phòng thẩm vấn:
- Có lẽ máy phát hiện nói dối xảy ra chút vấn đề.
- Tại sao máy phát hiện nói dối có thể xảy ra vấn đề chứ?
Tùy Qua buồn bực nói:
- Đại tỷ, tỷ nhìn kỹ đôi mắt của tôi, nhìn kỹ đi. Những lời tôi nói đều là thật, tôi hoàn toàn là vô tội, tôi là người tốt...
Tùy Qua cố gắng giải thích, nhưng nữ nhân trung niên kia làm như hoàn toàn không nghe thấy. Tựa hồ nàng cũng giống như Mục Ngọc Thiền, cũng cho rằng Tùy Qua là tên bại hoại.
- Bằng không, tôi thử nói dối một vấn đề, làm một cuộc khảo nghiệm có được không? Như vậy chẳng phải sẽ biết máy phát hiện nói dối có phải xảy ra vấn đề hay không ?
Tùy Qua nói với nữ nhân trung niên kia, chủ động tìm cách giải nạn cho nàng.
- Vấn đề gì?
Nữ nhân trung niên cảm thấy cách này cũng có thể được, cuối cùng đồng ý với Tùy Qua.
- Tỷ hỏi Mục Ngọc Thiền có phải một nữ nhân độc ác, xấu xa hay không.
Tùy Qua nói.
Mặc dù từ bên trong không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nhưng Tùy Qua tựa hồ có thể khẳng định, Mục Ngọc Thiền đang ở bên ngoài quan sát động tĩnh bên trong.
Nữ nhân trung niên không tìm được chỗ có vấn đề của máy phát hiện nói dối, cho nên ôm suy nghĩ thử một lần xem sao, không yên lòng hỏi:
- Được rồi, cậu cảm thấy Mục Ngọc Thiền có phải một nữ nhân xấu xa, độc ác hay không?
- Không phải!
Tùy Qua nói.
Phía ngoài phòng thẩm vấn, Mục Ngọc Thiền nghe được vấn đề này, sắc mặt giận đến phát xanh.
Nhưng vào lúc này, số liệu của máy phát hiện nói dối xảy ra biến hóa rõ ràng.
Một chuyên gia kinh hô:
- Hắn nói dối!
Nữ nhân trung niên trong phòng thẩm vấn cũng kinh hô một tiếng, số liệu phát sinh biến hóa, biểu hiện Tùy Qua vừa rồi đã nói dối.
Phía ngoài phòng thẩm vấn Mục Ngọc Thiền lúc này lại giận đến phát điên.
Nếu như vừa rồi Tùy Qua nói dối, như vậy chẳng khác nào Tùy Qua đang nói, Mục Ngọc Thiền chính là một nữ nhân xấu xa, độc ác!
Ghê tởm!
Mục Ngọc Thiền giận đến mức dùng hàm răng cắn chặt môi dưới, muốn phát tác chửi mắng Tùy Qua một trận, nhưng cũng không có cách nào phát tác.
- Tốt lắm, nếu máy móc không có vấn đề, như vậy cũng chứng minh những lời tôi nói lúc trước là lời nói thật.
Tùy Qua nói với nữ nhân trung niên kia:
- Mau thả tôi ra, tôi không muốn trở thành vật thí nghiệm cho các người.
Chuyện đến bước này, phía cảnh sát không còn lời nào để nói, không chỉ không có ai chứng nhận, hơn nữa ngay cả máy phát hiện nói dối cũng không chịu "phối hợp" với công tác của bọn hắn, đương nhiên không có lý do gì giữ Tùy Qua ở lại.
Mặc dù người của cục cảnh sát không có ý định truy cứu trách nhiệm của Tùy Qua, nhưng Tùy Qua thì ngược lại, truy cứu một chút trách nhiệm của bọn hắn. Ít nhất, tiền vé máy bay trở về thành phố Đông Giang cũng phải để cho cục cảnh sát bồi thường thanh toán.
Mục Ngọc Thiền không ngồi cùng chuyến bay với Tùy Qua trở về thành phố Đông Giang.
Bởi vì nàng thật sự hận thấu Tùy Qua, nhưng đồng dạng Tùy Qua cũng nhìn nàng rất không vừa mắt. Nàng không ngồi cùng chuyến bay với Tùy Qua, Tùy Qua lại cảm thấy vui vẻ thoải mái, nếu không hai người cùng ngồi chung máy bay, ảnh hưởng sẽ rất xấu.
Lúc đến phi trường thành phố Đông Giang, Đường Vũ Khê tự mình đến phi trường đón hắn.
Khi Tùy Qua xuất hiện ở lối ra, Đường Vũ Khê trái ngược với vẻ rụt rè thường ngày, dành cho Tùy Qua một cái hôn nóng bỏng trước mặt rất nhiều người.
Trong lòng Tùy Qua đồng học nhất thời vừa kích động vừa cảm động.
Sau khi bước lên chiếc xe Porsche của Đường Vũ Khê, Tùy Qua mới vừa đeo dây an toàn, chuẩn bị ngồi xe trở về giáo khu Phát Phong, Đường Vũ Khê đột nhiên tắt máy. Khi Tùy Qua còn đang thắc mắc, Đường Vũ Khê thoáng cái đã tháo dây an toàn của nàng, sau đó giống như mèo hoang, nhào tới người Tùy Qua, cuộn tròn trên đùi Tùy Qua, hôn tới tấp.
Ngọn lửa trong lòng Tùy Qua đồng học nhất thời bị trêu chọc, động tình phối hợp với nàng.
Khi hắn chuẩn bị tháo dây an toàn trên người, sau đó tiến thêm một bước thăm dò, đôi môi của Đường Vũ Khê lại rời khỏi môi hắn, cười nói:
- Ừ, cũng không tệ lắm. Kỹ thuật hôn của anh cũng không tiến triển gì, xem ra chưa lén lút luyện tập với người khác, như vậy em an tâm.
Tùy Qua cuồng ngất.
Hắn không ngờ Đường Vũ Khê lại "gian xảo" như thế.
Lúc này, Tùy Qua đồng học đột nhiên ý thức được, sau này nếu thật sự muốn "lăng nhăng" bên ngoài..., sợ rằng thật sự không dễ dàng.
Đường Vũ Khê nhìn bộ dạng ngơ ngác của Tùy Qua, cười nói:
- Đồ ngốc, có phải cảm thấy bổn cô nương quá thông minh hay không, có chút hối hận?
- Hối hận cái gì?
Tùy Qua cười hắc hắc:
- Chẳng lẽ có người muốn kết hôn với một lão bà kém thông minh hay sao?
- Cũng chưa chắc.
Đường Vũ Khê nói:
- Nam sinh các anh không phải cũng thích nữ sinh ngực lớn nhưng không có đầu óc hay sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT