Ý nghĩ của trung đội trưởng cảnh sát cũng rất đơn giản, lão tử không giam giữ ngươi, nhưng không cho ngươi uống nước, không cho ngươi ăn, cứ giam tiểu tử ngươi ở đây, để ngươi kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thưa, xem tiểu tử ngươi có thể chống cự được bao lâu.

Tùy Qua biết tạm thời có thể không ra được, cho nên nằm ngủ trên băng ghế bên cạnh buồng giam.

Cũng không biết qua bao lâu, cánh cửa sắt đột nhiên mở ra.

Ánh đèn bật sáng.

Phía ngoài lồng sắt, thoáng cái vây quanh không ít người.

- Muốn thu thập mình, cũng không cần nhiều người như vậy chứ?

Tùy Qua thầm nghĩ, nhưng chợt phát hiện trận chiến có cái gì không đúng, bởi vì bên trong bầy cảnh sát này, còn có tồn tại của quan viên cấp cục. Cho dù muốn vừa đấm vừa xoa, tựa hồ cũng không cần những quan viên này đích thân động thủ chứ.

Nhưng trong nhóm người này còn có một thân ảnh quen thuộc.

Một nữ nhân, một nữ nhân mặc đồng phục, một nữ trung úy.

- Mục Ngọc Giao?

Tùy Qua bật thốt.

Vị nữ trung úy này. Không, hiện giờ đã là thượng úy rồi, thật sự rất giống Mục Ngọc Giao, nhưng bên trái gương mặt không có nốt ruồi.

- Anh nhận lầm người rồi!

Nữ trung úy lạnh lùng nói:

- Tôi là Mục Ngọc Thiền.

Mục Ngọc Thiền? Mục Ngọc Giao?

Tùy Qua cẩn thận thưởng thức, cảm giác hai người này gần như là hai tỷ muội, hơn nữa rất có thể là tỷ muội song sinh. Chẳng qua là, hai tỷ muội vừa nghe thấy tên của đối phương, giống như là nghe thấy tên của cừu nhân, chuyện này có chút kỳ quái.

Quan trọng hơn là, nghề nghiệp của hai tỷ muội bọn họ cũng vừa vặn trái ngược.

Một người là "cảnh sát", một người là "giang hồ".

Thủy hỏa bất dung.

Chẳng qua là, không biết nữ nhân này tới đây vì cái gì.

- Chẳng lẽ chỉ vì xem mình là trò cười?

Tùy Qua thầm nghĩ, nhưng mơ hồ lại cảm thấy không có khả năng, dù sao nàng cũng không giống nữ nhân nhàn rỗi như vậy.

- Mục thượng úy, cô nhìn xem, người này có phải là người cô muốn tìm không.

Lúc này, một quan viên cảnh sát hỏi Mục Ngọc Thiền.

Mục Ngọc Thiền gật đầu, nói:

- Không sai. Thôi cục trưởng, vị này chính là sĩ quan thực tập của bộ đội chúng tôi, đồng chí Tùy Qua.

- Nàng tới cứu ta sao?

Tùy Qua nghĩ thầm nói. Hơn phân nửa là vì Đường Vũ Khê cầu trợ Đường Vân rồi, mặc dù Đường Vũ Khê đã "cắt đứt" với Đường gia, nhưng Đường Vân đương nhiên không thể nào hoàn toàn không để ý đến Đường Vũ Khê, vì vậy đã bảo người tới "cứu" Tùy Qua, mà người này vừa vặn là Mục Ngọc Thiền, vì nàng quen biết với Tùy Qua.

- Chẳng qua là....

Mục Ngọc Thiền lại nói tiếp:

- Không ngờ trong sĩ quan bộ đội của chúng tôi, lại có người bại hoại như vậy!

Bại hoại? Cô ta nói ai?

Tùy Qua nhìn xung quanh, cảm giác người ở đây hình như đều là loại bại hoại.

Nhưng, Mục Ngọc Thiền nhìn chằm chằm vào Tùy Qua, ánh mắt của nàng rõ ràng đã nói với Tùy Qua:

- Hắn chính là tên bại hoại trong miệng nàng!

- Đại tỷ, tôi là người trong sạch có phải không?

Tùy Qua nói:

- Chớ có nói đùa, mau đưa tôi ra ngoài đi, nơi này quá nhàm chán.

- Khụ khụ ~

Tên quan viên cảnh sát đứng bên cạnh ho khan mấy tiếng, có chút khó xử nói với Mục Ngọc Thiền:

- Mục thượng úy, vị Tùy tiên sinh này là đối tượng khả nghi trong một vụ án đả thương người ác ý, ảnh hưởng rất xấu, chúng tôi hi vọng có thể tiến hành xử lý thẩm tra công bằng đối với hắn, vì vậy hi vọng quân đội không can thiệp vào tư pháp công chính.

Không có cách nào, vị quan viên này có "quan hệ cá nhân" không tệ với cha của Cung Kiến Dân, cho nên không thể làm gì khác hơn là kiên trì đến cùng. Theo hắn thấy, chỉ cần kiên trì mấy chữ "Tư pháp công chính", cho dù là quân đội cũng không thể làm loạn.

Quả nhiên, Mục Ngọc Thiền nói:

- Mục đích tôi tới đây, cũng không phải là muốn can thiệp vào tư pháp công chính, mà ngược lại, tôi cũng muốn nhìn thấy tư pháp công chính. Nếu như hắn là vô tội, như vậy nên sớm thả người; nếu như hắn thật sự là tên bại hoại của xã hội, thì nên sớm ném vào nhà tù, cũng không thể để tên bại hoại này tiếp tục gây họa cho nhân dân, gây họa cho quốc gia.

- Nữ nhân này...!

Tùy Qua trong lòng thầm hận. Điểm giống nhau duy nhất của hai tỷ muội Mục Ngọc Thiền, Mục Ngọc Giao, chính là có cừu oán với Tùy Qua hắn. Tư pháp công chính gì chứ, Tùy Qua làm sao cũng cảm giác nữ nhân này tới đây để chỉnh mình?

Đường Vân chẳng lẽ quan báo tư thù? Cũng không phải có chủ tâm muốn giúp "em rể tương lai" của hắn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tùy Qua bắt đầu oán giận Đường Vân.

Vị quan viên cảnh sát kia cũng muốn nhanh chóng định án, sớm để Tùy Qua "nhận tội đền tội", chỉ cần Tùy Qua nhận tội ký tên, cho dù quân đội thay đổi chú ý, cũng không làm được chuyện gì. Cho nên, việc này không nên chậm trễ, vị quan viên cảnh sát này lập tức kêu người bắt đầu tiến hành tra hỏi Tùy Qua, còn Mục Ngọc Thiền chính là nhân chứng.

Trình tự tra hỏi cũng giống như lúc trước, chẳng qua lần này thái độ tra hỏi của cảnh sát "hòa ái" hơn rất nhiều, không vỗ bàn, càng không có lời thô tục trước mặt Tùy Qua. Nhưng nếu làm như vậy..., Tùy Qua đương nhiên càng không "thẳng thắn".

Tên quan viên cảnh sát cũng đã nhận ra điểm này, biết đến lúc ra "đòn sát thủ" rồi. Cho nên, hắn kêu người đưa Hoắc Mỹ Mỹ đến.

Hoắc Mỹ Mỹ, là bạn gái của Cung Kiến Dân, cũng là nhân chứng mấu chốt của vụ án này. Phía cảnh sát cũng vì bắt được Hoắc Mỹ Mỹ, cho nên mới có nắm chắc đem Tùy Qua ra công lý, còn Hoắc Mỹ Mỹ sau khi bị uy hiếp dụ dỗ, đã đáp ứng làm chứng chống lại Tùy Qua.

Thấy Hoắc Mỹ Mỹ xuất hiện, Tùy Qua cũng không hoảng loạn. Mặc dù Hoắc Mỹ Mỹ đúng là người chứng kiến chuyện đã xảy ra, nhưng nếu nàng kể lại chuyện đã xảy ra lúc ấy, chỉ sợ chưa chắc có người tin tưởng, tỷ như xé khảm đao thành miếng sắt. Còn nữa Hoắc Mỹ Mỹ dù sao cũng là bạn gái của Cung Kiến Dân, Tùy Qua hoàn toàn có thể phủ nhận, cho là nàng cố ý trả thù.

Khi Hoắc Mỹ Mỹ thấy Tùy Qua, trong lòng rất sợ hãi, rất hoảng loạn, nàng là người tận mắt nhìn thấy vẻ đáng sợ của Tùy Qua. Trong lòng cũng biết, nếu như nàng làm chứng chống lại Tùy Qua..., vạn nhất Tùy Qua không vào tù, sợ rằng kết quả của nàng sẽ rất thê thảm; nhưng một phương diện khác, người nhà của Cung Kiến Dân cũng uy hiếp dụ dỗ, làm cho nàng rất khó xử.

Tâm thái của Hoắc Mỹ Mỹ vốn chưa quyết định, nhưng nàng đột nhiên nhìn thấy Mục Ngọc Thiền ở cạnh "thu thập ý kiến", trong lòng nhất thời cả kinh. Trong chốc lát, Hoắc Mỹ Mỹ liền nghĩ đến một loại khả năng: Tùy Qua là người của quân đội! Khó trách người này có thân thủ kinh khủng như thế, thì ra là "Siêu cấp binh lính" do quân đội đặc biệt huấn luyện. Nếu như nàng kiên trì làm chứng chống lại Tùy Qua..., sợ rằng không chỉ đắc tội với một mình Tùy Qua, mà rất có thể còn đắc tội với những chiến hữu của hắn, thậm chí là toàn bộ người của quân đội.

Không sai, người nhà Cung Kiến Dân có tiền có thế, nàng trêu chọc không nổi. Nhưng, đối với quân đội, bộ đội, người nhà Cung Kiến Dân nhiều lắm chỉ là một cái rắm mà thôi. Hoắc Mỹ Mỹ không phải một nữ nhân ngớ ngẩn, cho nên rất nhanh chóng đưa ra quyết định sáng suốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play