Tùy Qua không ở lại thành phố Lâm Phần quá lâu, ngay tối hôm đó tìm một chiếc xe taxi rời khỏi Lâm Phần, đi suốt đêm về Tấn Dương.
Rạng sáng, Tùy Qua đã chạy tới phi trường Tấn Dương.
Sau đó, Tùy Qua mua vé máy bay trở về thành phố Đông Giang.
Sáng sớm, ánh mặt trời đã chiếu sáng cả phi trường.
Không khí ở đây tốt hơn thành phố Lâm Phần rất nhiều.
Tùy Qua cầm vé máy bay, bắt đầu chuẩn bị lên phi cơ.
Không lâu nữa, hắn có thể trở về thành phố Đông Giang quen thuộc rồi.
Lúc này, trên TV ở phòng chờ máy bay đang phát tin về cái chết của Mai Kim Sơn và Mai Ngân Hà bị chém đứt chân. Hơn nữa, phía cảnh sát đã bước đầu nhận định, lần này là một cuộc trả thù nhằm vào Mai gia. Những đứa con khác của Mai Kim Sơn đã quyết định bỏ ra mấy trăm vạn để truy nã hung thủ. . .
Cách!
Khi nhân viên sân bay quét qua vé máy bay của Tùy Qua, sau đó lại nhìn giấy căn cước của hắn, âm thầm nhấn cái nút màu đỏ.
- Tiên sinh, vé máy bay của ngài có chút vấn đề, xin theo tôi đến bên này xác định.
Nhân viên sân bay rất lễ phép nói, dẫn Tùy Qua đến phòng chờ ở bên cạnh.
- Không được nhúc nhích!
Tùy Qua vừa tiến vào trong phòng, liền có mấy cảnh sát lao ra, vây kín lấy Tùy Qua. Một người cảnh sát trong đó cầm khẩu súng lục màu đen, để ngừa Tùy Qua có dị động gì.
Nhân viên sân bay lộ ra nụ cười áy náy, thối lui ra khỏi phòng chờ.
Thật ra, Tùy Qua đã sớm biết trong phòng chờ này có chuyện mờ ám, nhưng lúc này bất luận chống lại lệnh bắt hay là triển lộ công phu chạy trốn cũng không phải cử chỉ sáng suốt, cho nên Tùy Qua quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, xem xem rút cuộc xảy ra chuyện gì.
- Tùy tiên sinh, chúng tôi nghi ngờ ngài có liên quan đến một vụ án đánh người ác ý, mời ngài theo chúng tôi trở về hiệp trợ điều tra.
Một cảnh sát nói với Tùy Qua.
- Tôi sẽ phối hợp với các vị. Chẳng qua, tôi muốn biết, các vị hoài nghi tôi liên quan đến vụ án nào?
Tùy Qua hỏi.
- Sáng sớm hôm qua trên chuyến bay từ thành phố Đông Giang đến thành phố Tấn Dương, ngài và một vị tiên sinh họ Cung xảy ra tranh chấp. Sau đó, hắn và bốn người khác bị chặt đứt tay ở một bãi rác, chúng tôi hoài nghi ngài có liên hệ trực tiếp đến vụ án này.
Vị cảnh sát kia nói.
Liên hệ trực tiếp? Đây không phải là hiềm nghi người sao?
Nhưng Tùy Qua cũng không lo lắng, bởi vì năm tên kia cũng biến thành đứa ngốc, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, đương nhiên cũng không thể chứng nhận hành động của Tùy Qua, sơ hở duy nhất chính là cô gái kia, nhưng Tùy Qua tin tưởng nàng vì tính mạng của mình, nhất định sẽ thủ khẩu như bình .
- Tôi đi với các vị.
Tùy Qua nói.
Cho dù muốn phản kháng, cho dù muốn vượt ngục, đương nhiên cũng không phải lúc này.
Nhưng lúc này, điện thoại của Tùy Qua lại vang lên.
Người gọi tới là Đường Vũ Khê.
Tùy Qua cũng không quản những cảnh sát này có đồng ý hay không, trực tiếp nhấn nút trả lời.
- Alo. . . Vũ Khê, anh đang có chút công việc ở thành phố Tấn Dương, tạm thời không trở về được, cục cảnh sát ở đây đang nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án, cho nên tạm thời không thể trở về. Ừ, cứ như vậy đi, không cần lo lắng, không có chuyện gì.
Tùy Qua cúp điện thoại, lúc này mới cùng mấy cảnh sát ra khỏi phi trường, sau đó lên xe cảnh sát, chạy về cục cảnh sát.
Nhưng sau khi đến cục cảnh sát, Tùy Qua liền phát hiện tình huống có cái gì không đúng.
Trở lại cục cảnh sát, cảnh sát vốn ôn hòa, đột nhiên trở nên hung thần ác sát, bắt đầu vỗ bàn, rống giận, kêu Tùy Qua "thành khẩn khai báo"....
- Tôi không có lời nào để nói.
Tùy Qua đương nhiên sẽ không bị hù dọa:
- Chuyện tôi không làm, làm sao khai báo.
- Xem ra cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Một cảnh sát khoảng ba mươi mấy tuổi, có kinh nghiệm đấu tranh phong phú quát Tùy Qua:
- Chúng tôi đã nắm giữ nhân chứng mấu chốt, cô ta đã khai báo chi tiết! Hiện tại, là cơ hội cho cậu tự thú, cậu cần phải hiểu rõ!
- Nếu đã có nhân chứng, vậy còn cần tôi tự thú cái gì, khai báo cái gì?
Tùy Qua nói:
- Trực tiếp kêu tòa án phán xử tôi là được.
- Cậu nghĩ chúng tôi đang nói giỡn sao!
Tên cảnh sát ném một tấm ảnh đến trước mặt Tùy Qua:
- Nhìn thấy rồi chứ! Nữ nhân trong tấm ảnh này cậu biết không? Cô gái này tên là Hoắc Mỹ Mỹ, là bạn gái của Cung Kiến Dân, cô ta đã tận mắt nhìn thấy quá trình phạm tội của ngươi!
- Ừ, được rồi. Tôi thẳng thắn....
Tùy Qua nhìn như muốn khai báo:
- Nhưng trước tiên cho tôi một ly nước chanh đã, tôi khát quá.
Tên cảnh sát mặc dù có chút căm tức, nhưng vẫn gọi cho Tùy Qua một ly nước chanh nóng hổi.
Sau khi Tùy Qua uống nước chanh nhuận giọng, mới thẳng thắn nói:
- Hôm qua thật sự tôi có xảy ra tranh chấp với vị tiên sinh đó, hơn nữa tôi cũng rất không thoải mái về hắn. Nhưng, bởi vì có một nữ tiếp viên hàng không nhắc nhở tôi tên kia là con trai của một ông chủ mỏ than đá bản địa, kêu tôi cẩn thận một chút. Cho nên, tôi ra khỏi phi trường, liền lập tức đón xe, rời xa nơi đó.
- Thúi lắm!
Tên cảnh sát hất tung ly nước trước mặt Tùy Qua:
- Cậu tưởng đầu tôi không có não sao!
Đúng là, trí thông minh của đám cảnh sát này không hề nhỏ.
Tùy Qua vốn tưởng rằng sau khi biến năm tên kia thành ngu ngốc, mình sẽ không gặp chuyện gì, không ngờ dưới sự thôi động của kim tiền, trí thông minh của cảnh sát cũng bắt đầu sống động, thông qua một số đầu mối điều tra đến Tùy Qua. Xem ra, phụ thân của thằng quỷ không may đó vì muốn báo thù cho con trai, lần này nhất định đã tốn không ít tiền, nếu không sao có thể khiến cảnh sát tổn thất nhiều tế bào não như vậy. Nhất định là có chuyện treo giải thưởng gì đó, dù sao khi một người bình thường và một người giàu gặp chuyện không may, cho dù cùng là một chuyện, đãi ngộ cũng sẽ hoàn toàn bất đồng.
Chỉ có điều, loại thủ đoạn hù dọa người này đối với Tùy Qua mà nói, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Mặc cho đối phương cưỡng bức, đe dọa như thế nào, Tùy Qua nhất định cũng không chịu "Khai báo".
Nếu như đặt Tùy Qua vào vài thập niên trước, hắn nhất định cũng sẽ là một người cách mạng hợp cách, kiên định.
Sau khi tên cảnh sát thâm niên kia thất bại, lại có một nữ cảnh sát xinh đẹp vội tới làm công tác tư tưởng với Tùy Qua, phân tích tính nghiêm trọng của chuyện này, hơn nữa còn nói với Tùy Qua, nếu như Tùy Qua chủ động tự thú..., bởi vì hắn không có tiền án, cho nên có thể giảm hình phạt thêm mấy năm, nếu như ở trong tù có biểu hiện tốt đẹp, có lẽ bảy tám năm thậm chí thời gian ngắn hơn là có thể ra tù rồi.
Tóm lại, nữ cảnh sát này căn cứ vào nguyên tắc giáo dục cứu người, tiến hành "cứu trợ" thân thiết đối với Tùy Qua, đáng tiếc Tùy Qua không hấp thu, mặc cho miệng lưỡi đối phương chói lọi hoa sen, Tùy Qua vẫn thờ ơ, u mê không chịu giác ngộ, không biết hối cải, bất trị.
Rốt cục, vị nữ cảnh sát kia thu hồi nụ cười, lạnh lùng nói với Tùy Qua:
- Hồ đồ ngu xuẩn! Cậu cứ đợi ngồi tù đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT