Hoàng Hạc đi vào trong phòng sách, đứng trước mặt Đường Thế Uyên, nhưng chưa mở miệng nói chuyện.
Bởi vì Hoàng Hạc biết tính nết của hắn, vị lão nhân gia thân ở địa vị cao kia cũng không thích người khác lắm miệng.
- Anh xem xem, tôi viết bức tranh chữ này như thế nào?
Đường Thế Uyên hỏi.
- Tài viết thâm hậu, nét chữ cứng cáp, có phong phạm thư pháp đại gia!
Hoàng Hạc đáp.
- Vỗ mông ngựa! Bức tranh chữ này, chỉ là một đống phân!
Đường Thế Uyên nói, trực tiếp vò nát bức tranh, ném vào trong thùng rác:
- Tranh chữ, quả nhiên là đồ chơi của đám văn nhân. Người thô kệch như tôi, xem bộ dáng không viết nổi được chữ tốt gì. Anh đi Đông Giang làm việc, ổn thỏa sao?
- Không có.
Hoàng Hạc tự nhiên không dám nói dối.
Đường Thế Uyên không khỏi có chút kinh ngạc:
- Anh cố ý thả bọn họ đi sao?
- Không phải.
Hoàng Hạc nói:
- Bệnh của tiểu thư đã khỏi hẳn, cho nên không cần phải đi Mỹ.
- Khỏi hẳn sao?
Đường Thế Uyên không khỏi cả kinh:
- Làm sao có thể?
Đích xác việc này có chút không thể tưởng tượng.
Đường Thế Uyên vẫn tinh tường nhớ rõ, hai con gái của hắn đều bởi vì bệnh tim di truyền mà qua đời. Cho dù điều kiện chữa bệnh thời đó không thể so sánh với hiện tại, nhưng Đường Thế Uyên đã tận hết cố gắng lớn nhất, kết quả khi phát bệnh hai con gái của hắn vẫn lần lượt rời đi. Đường Thế Uyên từng nghe qua những “ngự y” như nhóm người Cao Bá Minh chẩn đoán bệnh, biết bệnh của Đường Vũ Khê cũng là tình huống như thế. Hiện tại bỗng nhiên nói khỏi hẳn, tự nhiên làm cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cũng có chút vui mừng khó hiểu.
Máu mủ tình thâm. Dù Đường Vũ Khê cùng Đường gia “tan vỡ”, nhưng trong lòng Đường Thế Uyên nàng vẫn là người của Đường gia, cũng là cháu gái của hắn, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Nếu không hắn cũng sẽ không để Hoàng Hạc mang đi Đường Vũ Khê.
- Tôi cũng cảm thấy việc này không thể tưởng tượng, nhưng sự thật chính là như thế.
Hoàng Hạc khẳng định nói.
- Thật sự là dã tiểu tử kia chữa khỏi cho Vũ Khê?
Đường Thế Uyên lại hỏi.
- Đích xác. Là tôi tận mắt nhìn thấy.
Hoàng Hạc gật đầu nói, đem chuyện đã xảy ra lúc ấy nói với Đường Thế Uyên.
- Hắc!
Đường Thế Uyên lại nở nụ cười:
- Khó trách khẩu khí của tiểu tử kia cuồng vọng như thế, còn dám giáp mặt va chạm tôi, nguyên lai thật có chút bổn sự. Như vậy xem ra nha đầu Vũ Khê cũng vẫn còn có chút ánh mắt.
Đường Thế Uyên quả nhiên vui giận bất thường, lúc này ngược lại toát ra chút thưởng thức đối với Tùy Qua, làm Hoàng Hạc thật khó lý giải.
- Hắn còn muốn tôi mang về một câu cho ngài!
Hoàng Hạc lại nói.
- Nói!
- Hắn nói, hiện giờ biên cương có “cường đạo” hung hăng ngang ngược, xin lão nhân gia quan tâm nhiều hơn chuyện đại sự quốc gia một chút, thân thể Vũ Khê đã khỏi hẳn, cũng không dám phiền ngài tiếp tục quan tâm.
Hoàng Hạc thuật lại từng lời.
- Hừ, tiểu tử kia thật rất cuồng vọng đâu!
Đường Thế Uyên hừ lạnh một tiếng.
- Vậy ý của ngài là?
Hoàng Hạc thăm dò một câu, suy đoán Đường Thế Uyên có thể sẽ cho Tùy Qua chút “giáo huấn”.
- Tôi không có chút ý tứ nào. Tuy tiểu tử kia cuồng vọng, nhưng tốt xấu là có bản lĩnh. Huống chi hắn đã cứu Vũ Khê một mạng, nếu tôi tiếp tục làm khó hắn chẳng phải Đường gia biến thành lấy oán trả ơn, có vẻ như Đường Thế Uyên này không có lòng dung người hay sao.
Đường Thế Uyên trả lời vượt ngoài ý muốn của Hoàng Hạc.
- Nếu hắn không muốn tôi động tới, vậy khoan hãy động đi, xem rốt cục hắn có thể gây sức ép được bao nhiêu. “Cường đạo” hung hăng ngang ngược, hắn thật ra cũng quan tâm quốc gia đại sự, nhưng loại chuyện này là hắn có thể quan tâm sao?
Hoàng Hạc biết lão gia tử còn chưa nói xong, cho nên không nói chen vào.
Quả nhiên sau một lát, Đường Thế Uyên lại nói:
- Đám đạo chích cường đạo kia, không phải tôi không muốn dẹp yên bọn hắn, làm cho bọn hắn hoàn toàn câm miệng. Nhưng hiện giờ quốc gia cường điệu lấy việc xây dựng kinh tế làm trung tâm, bách tính an cư lạc nghiệp mới được bao nhiêu năm, há có thể dễ dàng mở ra chiến sự?
- Người thanh niên, kiến thức ngắn, ngài không cần chấp nhặt với hắn.
Hoàng Hạc khuyên giải an ủi.
- Tôi tự nhiên không muốn chấp nhặt với hắn. Nhưng tiểu tử kia chẳng những hống Vũ Khê “tan vỡ” với Đường gia, còn làm đám người Hạo Thiên cũng có ý kiến với tôi ah. Hừ, tôi làm sao không biết ý nghĩ của bọn hắn, nhất định nói tôi là cổ hủ, lão phong kiến, mê luyến quyền lực, không có thân tình đi. Nhưng tôi làm như vậy là vì Đường gia, là vì suy nghĩ cho quốc gia. Hoàng Hạc, anh cảm thấy được quan chức địa phương hiện tại như thế nào?
- Tôi chưa từng làm quan, không tốt bình luận. Nhưng ở quê tôi nói tới một vài quan chức, thường thường là chửi mắng cùng nguyền rủa.
Hoàng Hạc nói.
- Phải! Quê của anh còn là vùng cách mạng cũ đâu.
Đường Thế Uyên thở dài:
- Tham, hủ hai chữ, tai họa sâu cho quốc gia ah. Nhưng chính bởi vì như thế, thủ trưởng đứng đầu quốc gia cũng nhiều lần nhắc tới phản hủ xướng liêm thôi. (đả kích tham ô, đề xướng thanh liêm).
Hoàng Hạc hiểu được tham ô làm hại thế nào, nhưng không biết việc này có quan hệ gì tới Đường gia.
Đường Thế Uyên nhìn ra nghi hoặc của hắn, lại nói:
- Anh cảm thấy được những quân quan dưới trướng của tôi, tác phong như thế nào?
- Dũng mãnh có mưu lược, cuộc sống mộc mạc.
Hoàng Hạc nói, đối với quân đội trong tay Đường Thế Uyên, hắn biết được không ít. Đối với những bộ đội khác, tố chất tác phong của quân nhân dưới trướng Đường gia nhất hệ đều hạng nhất hạng nhì, cũng là điều làm Hoàng Hạc khâm phục Đường Thế Uyên.
- Mộc mạc?
Đường Thế Uyên hừ lạnh một tiếng:
- Mộc mạc cái rắm! Nếu dựa theo tư tưởng chỉ đạo “không lấy một cây kim sợi chỉ của quần chúng” ngày trước, đám người kia toàn bộ nên kéo ra bắn chết! Ngay cả tôi cũng nên bị đập chết! Anh xem xem, cả phòng này đầy Mao Đài, thuốc lá ngon, gần giống, gần thành, gần bằng hầm rượu!
- Không khí hiện tại chính là như vậy, ngài tự nhiên không thể chỉ lo thân mình.
Hoàng Hạc khẽ thở dài một tiếng.
Cũng chỉ có Hoàng Hạc mới dám nói vài lời thật lòng trước mặt Đường Thế Uyên.
- Loại không khí này hại chết người ah.
Đường Thế Uyên thở dài:
- Lúc mới lập quốc, chủ tịch từng nhấn mạnh nên phòng ngừa viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản, không thể tưởng được một câu trúng đích. Nhưng viên đạn bọc đường không phải chủ nghĩa tư bản cho chúng ta, mà là tự người của chúng ta cấp cho!
- Đây là chuyện không có biện pháp. Quân nhân cũng là người, bọn họ cũng cần mua nhà, cần sinh con dưỡng cái.
Hoàng Hạc nói:
- Ngay cả tôi, thường xuyên đi theo cạnh ngài, cũng có người tự dưng tặng thuốc lá ngon, tặng rượu ngon đến trong nhà, muốn trả về cũng không biết trả cho ai. Nói thật ra, nhà tôi hàng năm bán ra thuốc lá rượu ngon lấy được tiền còn cao gấp vài lần tiền lương ngài phát cho tôi.
- Vấn đề là ở chỗ đó.
Đường Thế Uyên nghiêm nghị nói:
- Rõ ràng tiền lương của rất nhiều người mua không nổi một bình Mao Đài thượng hạng, nhưng lại có cả phòng rượu Mao Đài. Mà đáng sợ nhất chính là, rất nhiều người đã tập thành thói quen, cho rằng thu thuốc lá rượu ngon cũng không tính là nhận hối lộ, uống rượu ngon, hút thuốc ngon cũng không tính là biến chất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT