- Xem loại phim kia, trong lúc nhất thời không tiếp thụ được, nhưng lại làm các cô bài xích cùng phản cảm chuyện đó, thật không bình thường. Chính bởi vì như vậy cho nên em xem đi, nhóm chị em của em xuất ngoại hoặc học tiếp, cũng chưa lập gia đình đi?
- Di, hình như là thế đâu.
Đường Vũ Khê kinh ngạc nói:
- Nhưng cũng không tuyệt đối, các nàng đều từng có bạn trai đâu.
- Có bạn trai, nhưng không chứng minh trong lòng không bị thương.
Tùy Qua kiên trì quan điểm nói:
- Các nàng kết giao thời gian dài không?
- Hình như nhiều nhất hơn nửa năm.
Đường Vũ Khê nói, giống như đã bị Tùy Qua thuyết phục.
- Thấy không! Nửa năm thời gian vừa lúc cho một đôi tình nhân hiểu biết nhau, sau đó nắm tay, hôn nhau đến tiếp xúc thân mật. Sau đó…ở trong lúc mấu chốt thì bye bye. Chỉ nói rõ một vấn đề, em biết!
- Không thể nào, chẳng lẽ thật có chuyện bị bóng ma tâm lý?
Đường Vũ Khê nửa tin nửa ngờ nói.
- Phải. Cho nên anh đề nghị các cô hẳn nên đi khám bác sĩ tâm lý. Bệnh tâm lý có thể sẽ chuyển biến xấu, tỷ như từ ghét tình dục biến thành ghét đàn ông, chính là chứng sợ hãi khác giới, nói vậy sẽ không ổn.
Tùy Qua “chính nghĩa lẫm nhiên” nói:
- Nếu như không có bác sĩ thích hợp, anh sẽ cố gắng giúp đỡ.
- Mơ tưởng!
Đường Vũ Khê hừ nói:
- Chị em trong phòng ngủ của em đều là đại mỹ nữ, đừng làm ánh mắt của anh bị mù luôn đâu. Huống hồ nếu thật sự bị bóng ma tâm lý, anh cũng có thể trị liệu trước cho em đúng không?
- Vậy em chán ghét đàn ông không?
Tùy Qua hỏi.
- Cũng không rõ ràng.
Đường Vũ Khê nói:
- Ít nhất em không chán ghét anh.
- Lúc ban đầu hình như không phải vậy.
Tùy Qua nhắc nhở Đường Vũ Khê.
- Ngô…khi đó, ánh mắt của anh thật chán ghét.
Đường Vũ Khê nói, đột nhiên vẻ mặt có chút là lạ:
- Kỳ thật, trước kia em có một bạn trai…
- Dừng, đừng thảo luận chuyện này được không?
Tùy Qua đột nhiên nói, trong lòng như bị đâm trúng.
- Ngốc tử, em biết anh nhất định lại bị “tình kết gì đó” quấy phá, nhưng anh đã muốn làm bạn trai chuyên trách của em, dĩ nhiên nên hiểu biết cùng thừa nhận quá khứ của em mới được.
Vẻ mặt Đường Vũ Khê thật nghiêm túc, sau đó chợt cười:
- Nói như vậy nghe thật nghiêm chỉnh, hơn nữa chuyện anh lo lắng nhất căn bản là không phát sinh.
Tùy Qua lo lắng nhất chuyện gì, đó đương nhiên mà thôi.
Nghe Đường Vũ Khê nói chuyện đó không phát sinh, hắn liền yên tâm.
Như thế xem ra Đường Vũ Khê có bóng ma tâm lý chưa chắc không phải chuyện tốt. Cho dù có chứng bệnh ghét đàn ông, tựa hồ cũng không phải là chuyện xấu.
- Vậy em nói đi.
Nghe nàng nói như vậy, Tùy Qua yên lòng hơn.
- Người bạn trai trước của em lớn hơn em một tuổi, từ nhỏ cùng nhau trưởng thành…
- Thanh mai trúc mã?
Tùy Qua có chút ghen tuông.
- Đừng ngắt lời em.
Đường Vũ Khê khẽ quát:
- Nếu nói thanh mai trúc mã cũng đúng. Hắn sao, thật thông minh, gia thế không tệ, hơn nữa bộ dạng phong nhã…
- Soái hơn anh?
- Chán ghét!
Đường Vũ Khê hung hăng trừng mắt, tiếp tục nói:
- Khách quan mà nói đích thật là bộ dáng soái hơn anh đâu. Nhưng soái lại có ích lợi gì đây. Khi đó chúng tôi lên đại học tại thủ đô, cho nên cảm thấy có thể trở thành một đôi. Ai biết lúc nào hắn cũng chỉ muốn làm chuyện đó, vừa ám chỉ lại vừa nói rõ. Thứ nhất ở phương diện kia em là cô gái bảo thủ, hi vọng lưu lại trân quý sau khi kết hôn, nếu như em còn có ngày đó. Thứ hai em biết trái tim mình có vấn đề, căn bản không thể chịu được hoạt động kịch liệt. Cho nên em cự tuyệt hắn, nhưng em không nghĩ tới lại nhìn thấy hắn cùng cô gái khác ở trên xe….vì thế chúng tôi liền chặt đứt.
- Đều là nóng vội gây ra họa!
Tùy Qua thầm nghĩ trong lòng, người anh em kia kỳ thật cũng đủ oan, lên đại học thì các nam sinh độ tuổi này đều biến thành gia súc, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế muốn làm chuyện kia. Cho dù chính là Tùy Qua, nói lời tận đáy lòng, hắn cũng có ý nghĩ như vậy. Đương nhiên, hắn sẽ không nói giúp cho tình địch ngày trước của mình.
- Em làm rất đúng!
Tùy Qua khẳng định cách làm của Đường Vũ Khê:
- Loại người tinh trùng lên não, thật không đáng lưu luyến.
- A, vậy anh phải tự kiểm điểm nha.
Đường Vũ Khê nhắc nhở Tùy Qua.
- Thỉnh lãnh đạo yên tâm.
Tùy Qua cười đáp, trong lòng lại có chút không yên. Hắn đã không chỉ một hai lần bị dụ dỗ, hơn nữa mỗi lần thiếu chút nữa phạm sai lầm, dù bây giờ còn thân đồng tử, nhưng tiếp theo thì sao?
- Để em tiếp tục khảo sát đi.
Đường Vũ Khê nói.
- Còn phải khảo sát sao.
Tùy Qua hỏi:
- Đợi lát nữa sau khi ấm giường, em cho anh chuyển đãi ngộ chính thức đi.
- Vậy phải xem biểu hiện của anh.
Đường Vũ Khê đáp.
Tùy Qua vui mừng nói:
- Vậy để anh biểu hiện!
Hắn rửa mặt với vận tốc ánh sáng, mặc vào áo ngủ, bắt đầu đi ấm giường.
Một lát sau Tùy Qua đã ấm giường xong, Đường Vũ Khê thay áo ngủ chui vào ổ chăn.
Tùy Qua lăn qua lộn lại, thật sự khó ngủ.
Thật không biết do nguyên nhân gì, cột cờ của hắn vẫn dựng thẳng, tựa hồ như không phá được thành trì thì sẽ không bỏ qua.
- Vì sao mày lại hư hỏng thế này đâu!
Trong lòng Tùy Qua buồn bực giáo huấn tiểu đệ:
- Khi có ăn thì mày lại vội vã phun ra, khi không có ăn thì mày cứ rướn cổ lên, đây không phải là bị xem thường sao. Được rồi, lui quân đi.
Ai biết đúng lúc này một bàn tay đặt lên địa phương cột cờ dựng thẳng, làm cột cờ dâng cao thêm một đoạn.
Tùy Qua giật mình, còn cho rằng mình trong mơ màng tự làm mình vui, nhưng lập tức phát hiện đây không phải bàn tay của hắn.
Tùy Qua khó chịu như bị treo lên giữa không trung.
Ngay lúc hắn đang tiến lui khó khăn, Đường Vũ Khê chợt nói:
- Sao vậy, ngủ không được sao?
- Đêm còn dài, không vội ngủ.
Tùy Qua đáp.
- Có phải lại muốn chuyện kia không?
Đường Vũ Khê nói:
- Vừa rồi thật không nên cho anh xem loại phim kia, đứa trẻ đáng thương.
Chuyện kia ai mà không muốn chứ.
Tùy Qua thiếu chút nữa buột miệng nói ra:
- Muốn!
Nhưng hắn đột nhiên nhớ lại tình địch cũ, nam bi kịch nghe nói còn soái hơn cả hắn, bởi vì nóng vội, kết quả còn chưa ăn được đậu hũ nóng không nói, ngược lại còn trực tiếp bi kịch. Vết xe đổ, đây chính là giáo huấn máu chảy đầm đìa, cho nên Tùy Qua tự nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Huống hồ với trạng huống trước mắt của Đường Vũ Khê, có thể được sao?
Vốn tưởng rằng Đường Vũ Khê sẽ khen ngợi mình vài câu, ai biết nàng lại nói:
- Không thật!
- Anh chỉ muốn làm chính nhân quân tử, vì sao biến thành không thật rồi đây?
Tùy Qua buồn bực khó hiểu hỏi.
- Anh thật muốn làm chính nhân quân tử sao?
Đường Vũ Khê nói, rút bàn tay:
- Vốn đang muốn cùng anh nếm thử ngon ngọt đâu, nhưng anh muốn làm chính nhân quân tử, vậy thì thôi đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT