Lúc này Tùy Qua mới nhớ tới những lời Đường Vũ Khê nói ngày hôm qua..., nhớ tới nàng cố ý kêu Tùy Qua chở nàng lên núi đi dạo, thì ra những điều này là điềm báo nàng chuẩn bị bỏ đi.

Đáng tiếc, Tùy Qua hoàn toàn không để ý đến chỗ bất thường của Đường Vũ Khê.

Lúc này nghe Thẩm Quân Lăng nói ra, mới biết được hắn ngu dốt, sơ ý đến thế nào.

Quả nhiên là một câu nói thức tỉnh người trong mộng. Tâm tư của nữ nhân, nam nhân quả nhiên không đoán được, chỉ có nữ nhân, mới có thể đoán được trong lòng nữ nhân rút cuộc đang suy nghĩ gì.

Nếu biết trong lòng Đường Vũ Khê mình vẫn chiếm cứ vị trí quan trọng, lo lắng của Tùy Qua đối với Đường Vũ Khê sẽ càng nhiều hơn.

- Thẩm. . . tỷ tỷ, vậy tỷ nói Vũ Khê rút cuộc đi đâu?

Tùy Qua hỏi, khi gọi Thẩm Quân Lăng là "tỷ tỷ", Tùy Qua cảm giác có chút không được tự nhiên.

- Ngoan.

Thẩm Quân Lăng cười ngọt ngào:

- Mặc dù cậu ngoan ngoãn gọi tôi là tỷ tỷ, nhưng trong vấn đề này tỷ tỷ lại không giúp được cậu, dù sao tôi cũng không hiểu rõ Đường tỷ tỷ của cậu. Nhưng, từ góc độ nữ nhân của tôi xem xét, khi một nữ nhân đối diện với thời điểm cận kề cái chết, các nàng rất thích đi tìm một nơi yên tĩnh trốn tránh, hoặc là nơi có ý nghĩa đặc biệt đối với họ.

- Lời của tỷ rất có đạo lý.

Tùy Qua kiên định nói:

- Đáng tiếc, tôi cũng không biết nhiều quá khứ của Vũ Khê. Nhưng không sao, tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm được cô ấy, trị lành cho cô ấy!

Thẩm Quân Lăng lắc đầu, nói:

- Nếu như cậu ôm tâm thái như vậy, chi bằng đừng đi tìm nàng.

- Tại sao?

Tùy Qua không hiểu nói.

- Cậu còn chưa hiểu tại sao cô ấy muốn rời đi sao?

Thẩm Quân Lăng nói:

- Bởi vì cô ấy không muốn thấy cậu vì bệnh của mình mà quá mức vất vả, càng không muốn lãng phí tất cả thời gian của hai người vào việc tìm thuốc, chữa bệnh, hiểu chưa?

- Nếu như không thể tránh khỏi cái chết, nàng tình nguyện trong giờ phút cuối cùng, yên lặng cùng người yêu ngắm nhìn trời chiều, ngắm trăng sao, chứ không muốn trước khi chết, còn vì chữa bệnh mà bôn ba, hành hạ.

Thẩm Quân Lăng tiếp tục nói, trong giọng nói hơi có chút cảm thán hồng nhan bạc mệnh.

- Lần này, tôi thật sự hiểu rồi.

Tùy Qua khẽ thở dài, lúc này cả người tựa hồ thoải mái hơn rất nhiều.

Kể từ khi biết Đường Vũ Khê mắc bệnh, Tùy Qua đặt tất cả tâm tư vào việc chế dược, chữa bệnh cho nàng, đúng là đã lãng phí quá nhiều thời gian ở cùng với Đường Vũ Khê.

- Có phải cậu cảm thấy, tôi rất ngu hay không?

Thẩm Quân Lăng bỗng nhiên cười hỏi.

- Tôi chưa từng thấy nữ nhân nào thông minh hơn tỷ.

Tùy Qua nói.

- Tôi lại đi giựt giây cho tiểu nam nhân mình yêu mến đi tìm nữ nhân khác, còn phân tích thế giới nội tâm của tình địch, điều này chẳng lẽ còn chưa đủ ngu sao?

Thẩm Quân Lăng tự giễu mình.

Mãi cho đến khi rời khỏi chung cư của Thẩm Quân Lăng, trong đầu Tùy Qua mới thật sự hiểu ra nhiều điều.

Mặc dù lại một lần nữa bị Thẩm Quân Lăng "hành hạ", nhưng tâm tình của Tùy Qua đã khá hơn trước không ít, loại trạng thái mất hứng, hồn xiêu phách lạc trước đó, đã hoàn toàn biến mất. Xem ra, Thẩm Quân Lăng thật sự là một nữ nhân có thể làm cho người ta dấy lên ý chí chiến đấu.

Tùy Qua đang định gọi một chiếc xe taxi trở về trường học, sau đó đến chỗ Hứa Hành Sơn tìm kiếm đầu mối có liên quan đến Đường Vũ Khê, chỉ cần có công mài sắt, có ngày nên kim, hắn cho rằng mình nhất định có thể tìm được Đường Vũ Khê.

Két!

Một chiếc xe Mercesdes-Benz đột nhiên dừng lại bên cạnh Tùy Qua

- Muốn đi nhờ một đoạn đường không?

Bên trong xe, một cô gái đeo kính đen thời thượng nói với Tùy Qua.

Hôm nay là ngày mấy?

Lẽ nào là những ngày bất hạnh của mình sao?

Tùy Qua thầm thở dài nói.

Những nữ nhân này, quả nhiên khi hắn bất hạnh đều đột nhiên xuất hiện.

Lam Lan, Tùy Qua cũng rất lâu rồi không thấy nàng, không ngờ hôm nay lại vừa vặn gặp mặt.

- Này, cậu rút cuộc có lên hay không?

Lam Lan thấy Tùy Qua cười khổ, hơi có chút tức giận hỏi.

- Lên!

Tùy Qua ngoan ngoãn ngồi xuống vị trí tay lái phụ.

- Đã lâu không gặp.

Tùy Qua nói với Lam Lan.

Lam đại chủ biên, thoạt nhìn có vẻ tiều tụy, chắc là gần đây công việc rất bận rộn.

- Đã lâu không gặp?

Lam Lan cười nhạt:

- Đúng vậy, đã lâu không gặp, có phải cậu cố ý lẩn tránh tôi không?

- Làm sao lại như vậy?

Tùy Qua có chút chột dạ nói, kể từ khi biết Lam Lan là người đồng tính, Tùy Qua chịu đủ đả kích, thật sự có chút ý tứ tránh ra Lam Lan. Dĩ nhiên, bản thân Lam Lan cũng rất bận, cho dù Tùy Qua không chủ động né tránh, cũng rất ít có cơ hội đụng độ nàng.

- Nhìn dáng vẻ vừa rồi của cậu, giống như không phải rất nguyện ý lên xe?

Lam Lan nói.

- Tuyệt đối không có.

Tùy Qua nói:

- Vừa rồi tôi chẳng qua bị tò mò, vui mừng váng não mà thôi. Tôi nghĩ thầm mình rút cuộc có diễm phúc gì, lại có thể lọt vào mắt xanh của một mỹ nữ lái Mercesdes-Benz, chẳng lẽ gần đây nhân phẩm của tôi thật sự bộc phát, đẹp trai quá mức, đến độ người gặp người thích, hoa thấy hoa nơ, xe thấy xe chở rồi. . .

- Bớt lắm mồm đi.

Lam Lan nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, đúng là rất lâu rồi không nghe thấy hắn ba hoa trước mặt mình.

Nghĩ tới đây, Lam Lan không nhịn được muốn nói với Tùy Qua "Tôi không phải là đồng tính gì đó", nhưng không biết tại sao, lời đến khóe miệng lại không phát ra được. Có lẽ vì Lam Lan nhạy cảm cảm giác được, lần này mặc dù Tùy Qua đang ngồi bên cạnh mình, nhưng lúc này người trong lòng Tùy Qua không phải là nàng.

Cho nên, bên trong xe rất nhanh rơi vào không khí yên lặng.

Nếu là trước kia, Tùy Qua tất nhiên sẽ tìm một số chủ đề để quấy rầy Lam chủ biên, nhưng hôm nay bởi vì lo lắng cho Đường Vũ Khê, cộng thêm trước đó bị Thẩm Quân Lăng quấy rầy, cho nên Tùy Qua ngược lại trở nên đàng hoàng .

Chẳng qua là, loại không khí này lại làm cho Lam Lan có chút khó chịu:

- Hắn quả nhiên đã hết hứng thú với mình rồi sao?

Nghĩ tới đây, Lam Lan chợt nhấn chân ga, tăng tốc, chỉ muốn sớm đưa Tùy Qua trở lại trường học.

Lúc này Tùy Qua đồng học đương nhiên cũng không chú ý đến tâm thái của Lam đại chủ biên. Trong không khí lúng túng trầm mặc, chiếc xe rốt cục đã tới giáo khu Phát Phong.

Sau khi Lam Lan "đuổi" Tùy Qua xuống xe, cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp lái xe rời đi.

Lúc này, Tùy Qua đồng học, mới cảm giác được tâm tình của Lam Lan tựa hồ khó chịu, hơn nữa loáng thoáng có liên quan đến hắn.

Tùy Qua tự giễu, đi tới nhà Hứa Hành Sơn.

Nếu là trước kia, Hứa Hành Sơn bình thường đều bận rộn trong hoa viên của mình, những hoa cỏ trong vườn nghiễm nhiên trở thành niềm vui của hắn, nhưng hôm nay, Hứa Hành Sơn không ra vườn hoa, mà lại một mình ở trong phòng khách, không mở đèn, cũng không xem TV, chỉ ngồi lẳng lặng như vậy.

- Hứa lão...

Tùy Qua đi tới bên cạnh Hứa Hành Sơn, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

- Tiểu Tùy, ngồi đi.

Lúc này Hứa Hành Sơn tựa hồ mới lấy lại tinh thần:

- Tôi đi pha trà cho cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play