Đừng nói là Lục Hổ, cho dù là Trình Thiên Du, sợ rằng cũng không chịu được, cần phải dùng chân khí bức độc tính ra mới được. Chẳng qua là, hiện tại Trình Thiên Du nước xa không cứu được lửa gần, hơn nữa hắn đại khái còn tưởng rằng Lục Hổ đang reo hò trợ uy.
Chỉ trong vài giây, nọc ong đã lan tràn toàn thân Lục Hổ, cả người xám đen, chết thẳng cẳng.
Còn Giang Điềm Điềm, cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết và sung sướng, trực tiếp hôn mê.
Không có cách nào, gậy Như Ý của Lục Hổ bị nọc ong rót vào, bởi vì độc tính phát tác, trong nháy mắt to gấp ba lần, cộng thêm Lục Hổ trước lúc đó đã động thân mãnh liệt lần cuối cùng, Giang Điềm Điềm không muốn bất tỉnh cũng khó khăn.
Mấy giây sau, Ảnh Phong bay trở lại bên cạnh Tùy Qua.
Bởi vì mất đi nọc độc, Ảnh Phong có vẻ hơi suy yếu, Tùy Qua vội vàng đặt nó vào trong hộp ngọc, sau đó rắc viên Cố Nguyên Hoàn đã tan thành bột phấn vào trong hộp, để Ảnh Phong bổ sung nguyên khí. Ảnh Phong thật ra có thể không thả nọc độc, nhưng nếu như vậy, độc tố rót vào cũng tương đối có hạn, Lục Hổ có thể sẽ không chết, có thể sẽ có đường sống.
Màn kịch vui này kết thúc trong cao trào.
Vị đạo diễn tạm thời Tùy Qua, cũng có thể thành công rút lui, nhẹ nhàng rời đi.
Trong rất nhiều sách từng nói, sau khi giết người báo thù, người ta sẽ cảm thấy vô cùng trống không, mất mát, nhưng Tùy Qua không có cảm giác như thế, ngược lại cảm thấy rất sảng khoái, toàn thân nhẹ nhõm. Dù sao, người giống như Lục Hổ, giữ lại cũng chỉ có thể là tai họa của loài người.
Tùy Qua phiêu nhiên đi xa.
Sau nửa giờ.
Thịnh Sài và Trình Thiên Du cũng mơ hồ cảm thấy tình huống có cái gì không đúng, với lực chiến đấu của Lục Hổ, không thể kiên trì như vậy.
Cho nên, Thịnh Sài không nhịn được, gọi điện thoại cho Trình Thiên Du, nói:
- Trình sư phụ, làm sao ông chủ còn chưa xuống xe. . . Hắc, hắn quả nhiên là tinh lực tràn đầy, bằng không, Trình sư phụ đi xem một chút?
- Tôi ở trên cao nhìn xuống, vừa vặn đề phòng, hay là cậu đi xem đi.
Trình Thiên Du nói, nghĩ thầm vạn nhất lần này Lục Hổ vượt qua tài nghệ phát huy, vẫn chưa xong chuyện, hiện tại qua đó không phải là rước lấy rủi ro sao.
Thịnh Sài không ngờ Trình Thiên Du không trúng kế, đành phải cười nói trong điện thoại:
- Vậy tôi đợi lát nữa sẽ qua. Xem ra ông chủ với Giang tiểu thư thật sự là tình cảm thắm thiết, tôi tạm thời không đi quấy rầy nhã hứng của hắn.
Trong lòng Thịnh Sài vẫn đang suy nghĩ, lần này không biết ông chủ đã uống mấy viên trợ uy, lại có được sức mạnh uy mãnh như vậy. Nhưng, ánh mắt làm ăn của ông chủ thật không sai, buôn bán dược phẩm quả nhiên kiếm lời! Bất cứ lúc nào cũng cần!
Lại qua nửa giờ, vẫn không có động tĩnh gì.
Lần này, Thịnh Sài và Trình Thiên Du cũng cảm giác không được bình thường.
Cho nên, hai người quyết định cùng nhau đến xem xét tình huống.
Cho dù rước phải rủi ro, đó cũng là hai người cùng nhau, sẽ không có người nào phải gánh chịu một mình.
Hai người mang theo tâm tình thấp thỏm bất an nhích tới gần chiếc xe LandRover.
Càng nhích tới gần, càng cảm giác có cái gì không đúng.
Bên trong xe quá yên tĩnh!
Không có tiếng thở dốc, cũng không có âm thanh.
Chẳng lẽ Lục Hổ là một cây súng lục không tiếng động sao? Hiển nhiên không thể nào.
Hai người càng cảm thấy bất an, Trình Thiên Du nhanh chân nhích tới gần chiếc xe LandRover.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, nhìn vào bên trong, Trình Thiên Du quả thực muốn phát điên: chỉ thấy bên trong xe, Lục Hổ không mặc gì, nằm thẳng cẳng, cả người đen nhánh, hiển nhiên là trúng độc mà chết, hơn nữa là chết đã lâu, Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi hắn. Còn Giang Điềm Điềm, cũng trần truồng, nhưng tim vẫn còn đập, chẳng qua chỉ ngất đi.
Nếu là bình thường, gặp phải tình huống như vậy, Trình Thiên Du sợ rằng còn có thể rình coi Giang Điềm Điềm mấy lần, dù sao ngu sao mà không nhìn. Loại nữ minh tinh này, chơi không được, nhưng nhìn cũng được. Nhưng vào lúc này, Trình Thiên Du làm gì có tâm tư đi thưởng thức thân thể Giang Điềm Điềm, chỉ thở dài một tiếng, suy nghĩ đối sách.
Lục Hổ chết rồi.
Làm hộ vệ của Lục Hổ, Trình Thiên Du đương nhiên có một chút trách nhiệm, hơn nữa danh tiếng quyền pháp đại sư khẳng định cũng không còn. Nếu như Lục Hổ chỉ là một người bình thường, Trình Thiên Du tự nhận trách nhiệm từ chức cũng được, nhưng Lục Hổ không phải người bình thường, phe phái Lục gia ở tỉnh Minh Hải có uy quyền tuyệt đối cường đại. Một khi người của Lục gia quyết định trả thù, như vậy người bị tế cờ đầu tiên, chỉ sợ sẽ là hai hộ vệ bọn hắn.
Cấp trên muốn xử lý cấp dưới, căn bản không cần chứng cớ thực chất, chỉ là một hoài nghi, thậm chí chẳng qua là suy đoán, có thể vận dụng quyền lực để tiêu diệt cấp dưới. Mặc dù Trình Thiên Du là cao thủ Luyện Khí hậu kỳ, nhưng cuối cùng vẫn là thân thể huyết nhục, cho dù cả người là sắt, thì có thể đánh được bao nhiêu lỗ đinh.
Cho nên, lúc này tâm tư Trình Thiên Du xoay chuyển cực nhanh.
Chỉ chốc lát sau, Trình Thiên Du đã có quyết định, hắn đưa ánh mắt nhìn Thịnh Sài, hỏi:
- Thịnh huynh đệ, làm sao bây giờ?
Lúc này Thịnh Sài cũng tâm loạn như ma, nói:
- Tôi làm sao biết! Làm sao ông chủ lại chết? Chuyện này không thể nào, tôi không nhìn thấy bóng người nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào!
- Đúng vậy, tôi cũng không nhìn thấy bóng người nào.
Trình Thiên Du nói, giọng nói lại chuyển:
- Nhưng, vạn nhất là nội ứng thì sao?
- Nội ứng, nội ứng gì?
Thịnh Sài hỏi.
- Nếu như ông chủ bị người bên cạnh hãm hại hắn, vậy chính là khó lòng phòng bị.
Giọng nói Trình Thiên Du lại chuyển sang lạnh lẽo.
- Có ý gì! Ngươi dám hoài nghi ta!
Thịnh Sài cả giận nói:
- Khi ta đi theo ông chủ, ngươi còn không biết lăn lộn ở nơi nào!
- Cũng bởi vì như vậy, hiện tại ông chủ bắt đầu coi trọng ta, cho nên trong lòng ngươi có bất mãn, đúng không!
Trình Thiên Du cười lạnh nói:
- Động cơ đã có, ngươi thúc thủ chịu trói đi.
Nói tới đây, Trình Thiên Du đã lộ sát khí .
- Hừ! Nếu ta có hiềm nghi..., ngươi còn có hiềm nghi lớn hơn!
Thịnh Sài phản bác, đặt tay lên khẩu súng trên hông, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.
- Ngươi chết đi, hiềm nghi của ta sẽ trở nên nhỏ!
Trình Thiên Du nói:
- Huống chi, nếu như tôi làm, cũng không cần dùng thủ đoạn hạ độc như vậy, ngươi căn bản không ngăn được ta!
Trình Thiên Du hừ lạnh một tiếng, lấy chưởng làm đao, chém vào cổ Thịnh Sài.
Lúc này, ngón tay Thịnh Sài mới vừa chạm vào cán súng.
- Ta nói rồi, chiến đấu gần người, ngươi chắc chắn sẽ chết!
Trình Thiên Du lạnh lùng nói.
Thịnh Sài hoảng sợ, cảm thụ được cổ họng vỡ vụn, không cách nào hô hấp, trong miệng phát ra thanh âm mơ hồ, sau đó máu tươi từ trong cổ cuồng phun, hắn ngửa mặt lên trời, ngã xuống mặt đất.
Sau khi giết chết Thịnh Sài, Trình Thiên Du tỉnh táo lại, đưa một đạo chân khí vào trong thân thể Giang Điềm Điềm.
Giang Điềm Điềm giật mình, cuối cùng tỉnh lại, sau đó vô cùng hoảng sợ nói:
- Tại sao có thể như vậy! . . . Không phải tôi. . . Trình sư phụ, tôi không giết Lục ca. . . Không phải là tôi. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT