- Ca, nhưng mà trong nhà của em...

- Em yên tâm, đến thời điểm phù hợp ca sẽ cho người nhà của em tới đây.

Tùy Qua biết rõ tâm tư của Ngưu Tiểu Hoa.

- Ân.

Ngưu Tiểu Hoa gật đầu nói:

- Ca cứ yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng tu hành.

- Nha đầu ngốc, em cũng không cần quá bức bách mình, có ca ở đây sẽ cam đoan em an toàn.

Tùy Qua mỉm cười mang theo tin tưởng mười phần. Bảo vệ thân nhân, bằng hữu, đây là ý nghĩa của tu vị cường đại.

- Ân.

Ngưu Tiểu Hoa thuận theo gật đầu, dường như chỉ cần Tùy Qua quyết định, nàng sẽ không làm trái lại.

- Suy tử, cháu tới đây, gia gia có chút chuyện muốn nói một mình cho cháu biết.

Lão địa chủ gọi Tùy Qua vào một bên, sau đó nhìn Tùy Qua nói ra:

- Suy tử, rốt cuộc thiên địa đại kiếp nạn gì đó, gia gia đều không có hứng thú, cũng không có gì đáng lo lắng. Gia gia đã tuổi này rồi, đã sống đủ...

- Gia gia, gia gia không nên nói bậy, ngài sẽ trường sinh bất tử.

Tùy Qua vội vàng nói:

- Gia gia, chỉ cần cháu còn tồn tại, ngài sẽ được an khang, yên tâm đi.

- Tùy tiện.

Lão địa chủ không quan tâm nói:

- Chết sống có số phú quý do trời, ta thực không có gì phải lo lắng. Hơn nữa nếu như sống quá dài lâu, cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa, đây không phải là thành con rùa già vạn năm sao. Huống chi, người quen chết sạch, ta sống làm gì?

- Gia gia, ngài quên sao, cháu và Tiểu Hoa đều ở đây.

Tùy Qua nói:

- Ngài sẽ không cô đơn.

- Như thế... Ân, nếu như cháu thật có bản lĩnh giúp gia gia sống lâu cũng rất tốt, bất kể nói thế nào, gia gia vẫn muốn thấy cháu lấy lão bà sinh con, tiểu hài tử càng nhiều càng tốt, càng náo nhiệt. nếu cháu không muốn gia gia lẻ loi hiu quạnh một mình, nên nhanh sinh...

- Gia gia, chuyện này phải chờ sau đi, ngào còn sống tốt, nhất định sẽ nhìn thấy.

Tùy Qua cười chen ngang lời lão địa chủ.

- Vậy nói chính sự.

Lão địa chủ đổi bộ dáng nghiêm túc.

- Nếu như cái gì thiên địa kiếp nạn tới, cháu nên tìm cha mẹ thân sinh đi. Dù sao, thân thể da thịt là do cha mẹ cho, bọn họ sinh ra cháu, nên tận hiếu.

- Đúng vậy, bọn họ sinh ra cháu, nhưng lại không có nuôi cháu. Công ơn nuôi dưỡng dục lớn hơn trời, lời này đúng vậy. Gia gia dưỡng dục cháu, cho nên cháu sẽ tận hiếu với gia gia, mà bọn họ cháu không có suy nghĩ này. Cháu không hận bọn họ, nhưng mà cũng không cảm kích bọn họ.

- Ai bảo cháu cảm kích bọn họ, gia gia chỉ không muốn tương lai cháu hối hận. Dù sao, bọn họ luôn là cha mẹ thân sinh của cháu, có lẽ năm đó bọn họ có nổi khổ tâm, bất đắc dĩ mới làm như vậy.

Nếu là người khác nói như vậy, Tùy Qua đã sớm không kiên nhẫn. Nhưng mà lão địa chủ nói như vậy, Tùy Qua chỉ có thể nhẫn nại nghe, sau đó nhẫn nại nói:

- Gia gia, cháu không biết nên nói với ngài thế nào. Nhưng mà, cháu thật không có tình cảm gì với bọn họ. Sinh tử của bọn họ không phải do cháu khống chế.

- Ít lừa gạt gia gia đi, cháu bây giờ đã có bản lĩnh như thế, chẳng lẽ còn không thể phỏng đoán vị trí của bọn họ sao?

Lão địa chủ nói:

- Đường nha đầu nói về cháu rất kỳ diệu, nói cháu có thể phi thiên độn địa, muốn nói tìm người thì chẳng lẽ không tìm được?

- Không phải... Cháu là người tu hành, cũng không phải thần tiên. Huống hồ, cho dù là thần tiên cũng không phải gì cũng có thể làm được.

Tùy Qua nói:

- Cháu không có biện pháp tìm ra bọn họ, bởi vì cháu đã hoàn toàn không nhớ bộ dáng của bọn họ, hơn nữa cũng không có chút manh mối nào cả.

- Manh mối, ta có.

Lão địa chủ lúc này dường như có chuẩn bị, lấy một túi nhựa trong người ta, sau đó mở miệng túi, bên trong có một bộ quần áo vô cùng bẩn, y phục này đã có không biết bao lâu rồi, có một mùi nấm mốc đậm đặc.

- Gia gia, đây là?

- Lúc gia gia nhặt được cháu, trên người của cháu có bộ y phục này. Còn đây là một cái đường tác. (Đường tác hình như là cái trống với hai viên bi nhỏ, khi lắc hai viên bi sẽ va vào trống nghe vui tai)

- Thật bẩn.

Tùy Qua không muốn lừa gạt lão địa chủ.

- Nhanh cầm đi.

Lão địa chủ nói:

- Cháu đấy, gia gia của cháu xử lý chuyện nhỏ giúp cháu, chẳng lẽ cháu còn làm không được?

- Cháu làm.

Tùy Qua vẻ mặt đau khổ, cầm cái quần lót đó lên.

Lão địa chủ cùng Ngưu Tiểu Hoa sau khi ra ngoài, Đường Vũ Khê nhìn Tùy Qua hỏi: "

- Tình thế hiện tại gấp gáp, anh định xử lý sinh ý Tiên Linh Thảo Đường như thế nào?

- Sinh ý Tiên Linh Thảo Đường nhất định sẽ không chấm dứt.

Tùy Qua nói:

- Nhưng mà không thể không chỉ chấm dứt, còn phải nắm chắc thời gian, dùng thủ đoạn phi thường, tiến thêm một bước mở rộng sinh ý ra các nơi.

- Có ý nghĩa sao?

Đường Vũ Khê nói:

- Không phải anh đã nói thiên địa đại kiếp nạn hàng lâm, chúng ta cần tiền làm gì?

- Chúng ta không cần tiền, nhưng mà tương lai cần. Quan trọng hơn là sẽ có nhiều người cần Tiên Linh Thảo Đường.

Tùy Qua nói,

- Thiên địa kiếp nạn hàng lâm, rất nhiều người sẽ bị thương, tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường có tính tất yếu của nó.

- Nhưng mà khi đó, bản thân chúng ta khó bảo toàn, còn lo được cho ai chứ?

- Cho nên, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng trước một bước.

Tùy Qua nói:

- Toàn bộ thị trường thế giới đã không cách nào khống chế, nhưng mà nhất định phải nghĩ biện pháp khống chế thị trường Châu Á, tản hạt giống dược thảo của Tiên Linh Thảo Đường ra ngoài đi, một là khiến bọn họ tiếp nhận sản phẩm, mặt khác là làm bọn họ tiếp nhận dược thảo, nghĩ biện pháp gieo trồng nhiều dược thảo...

- Nhưng mà thời gian một trăm ngày hình như quá không đủ.

Đường Vũ Khê nghi ngờ nói.

- Chuyện do người làm.

Tùy Qua nói:

- Anh sẽ phái người Thần Thảo Tông trợ giúp em đạt được mục tiêu, cho nên em cứ yên tâm, chuyện này nhất định sẽ làm được. Nhưng mà trong thời gian này em và An An đều phải chú ý an toàn, cũng không nên dễ dàng rời khỏi thành phố Đông Giang. Các em chỉ cần làm theo bố trí, chuyện cụ thể sẽ có người đi làm. Mặt khác, trọng yếu nhất là tích lũy dược phẩm nhiều một chút, về sau còn dùng. Mặt khác, tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường thu tiền Hoa Hạ nên ném đi, đổi thành vàng và ngọc thạch.

- Anh còn thiếu tiền hay sao?

Đường Vũ Khê cười nói.

- Không phải thiếu tiền, mà là trong mắt của anh, tiền Hoa Hạ vốn không phải tiền, chỉ là giấy mà thôi, không có giá trị.

Tùy Qua nhàn nhạt nói, hắn đã sớm nhìn thấy "Quốc khố" của Hoa Hạ, biết rõ đến thời khắc mấu chốt tiền Hoa Hạ biên thành giấy lộn. Mà vàng, sau khi thiên địa đại kiếp nạn diễn ra nó nhất định là tiền tệ mạnh nhất, đây là quy luật từ xưa tới nay; mà ngọc thạch cũng không cần nói, có chút tác dụng với người tu hành, huống chi là người bình thường.

- Được rồi.

Đường Vũ Khê nói:

- Dù sao tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường cũng là người, mà người dù thế nào cũng cần tiền. Úc, còn nữa, trong mắt của anh, cho dù là em có tiền, cũng không thể đổi được nhiều vàng lắm, anh cảm thấy quốc gia sẽ cho phép anh làm như vậy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play