Tùy Qua tiện tiện cười:

- Kỳ thật thân thể anh đã ở đây, nếu hôm nay em đã có ý tưởng, chúng ta thật sự có thể xuân phong nhị độ đâu.

- Chán ghét! Anh luôn mồm nói nguy cơ gì đó, còn có kiếp nạn, kết quả nhốt em ở trong này, chỉ là vì thỏa mãn dục vọng của anh sao?

- Trời đất chứng giám!

Tùy Qua nghĩ nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích:

- Kỳ thật lần này anh đến Như Mộng Thủy Cốc chỉ là vì tu hành mà thôi, nhìn thấy Hồng Mông Thụ hay không, đã nở hoa rồi, vì muốn cho nó biến hóa anh mới đến nơi này. Ai biết bỗng nhiên bị em “dụ dỗ” cho nên mới như vậy. Nếu em muốn trách thì trách mình quá mê người, mà lực ý chí của anh quá yếu ớt…

Tùy Qua còn chưa nói xong, Trầm Quân Lăng chợt xoay người hôn lên môi hắn.

Thật lâu sau nàng mới buông ra, cười nhẹ:

- Không tệ nha, xem ra cảm giác còn tốt hơn búp bê thổi khí, ít nhất còn có thể động đâu, nhưng vẫn thiếu cảm giác, vẫn nhanh chóng dùng bản tôn đi.

Nghe xong lời này Tùy Qua làm sao còn cầm giữ được, lập tức thả nàng ra khỏi Hồng Mông Thạch sau đó cùng nhau vào Thiên Thủy cung, lại một phen liều chết triền miên.

Sau cơn mây mưa, Tùy Qua đột nhiên cảm giác có cỗ thần niệm cường đại tới gần, hắn vội vàng cho Trầm Quân Lăng mặc lại quần áo, bản thân chỉ mặc quần vẫn để trần thân trên.

- Tùy Qua, ta có chuyện tìm ngươi.

Như Mộng xuất hiện trước giường hai người, tựa hồ không hề biết xấu hổ né tránh.

Đương nhiên Tùy Qua rất nhanh ý thức được Như Mộng chỉ là một khí linh, dù nàng nhìn qua là một mỹ nữ, nhưng vẫn chỉ là khí linh, đương nhiên không có tình cảm cùng dục vọng giữa nam nữ.

Nhưng Trầm Quân Lăng có cảm giác ngại ngùng, vì vậy Tùy Qua nói:

- Em vào Hồng Mông Thạch nghỉ ngơi một chút đi.

Sau đó Tùy Qua thu nàng vào Hồng Mông Thạch, không để không khí trở nên thêm ngượng ngùng.

- Hình như nàng mất hứng vì ta đã đến?

Ngữ khí của Như Mộng thật lãnh đạm, tựa hồ không hề có chút cảm xúc biến hóa.

Tùy Qua cũng không biết làm sao giải thích, nói:

- Việc này là vậy, nàng không phải mất hứng vì ngươi đến, mà là mất hứng ngươi đến ngay thời điểm thế này. Bởi vì vừa rồi chúng ta đang làm một sự tình.

- Ta biết, các ngươi làm chuyện giao xứng.

Như Mộng nói, khi nhắc tới từ “giao xứng”, nàng không hề có chút dao động:

- Ma nhân nơi này còn có chút tâm ma hữu hình, cũng sẽ làm loại chuyện như vậy, ta cảm thấy đâu có gì khác nhau đâu.

Tùy Qua thật bất đắc dĩ, không muốn tiếp tục dây dưa, chuyển sang chủ đề khác:

- Ngươi tìm ta hình như có chuyện gì?

- Phải, trận pháp liên kết cùng dị vực không gian ngày càng không ổn định.

Như Mộng nói:

- Lần trước ngươi để cho ta mở trận pháp thời gian dài hơn, nhưng hiện tại đã vô dụng, bởi vì trận pháp không ổn định nên mỗi lần mở ra, thông đạo ngày càng lớn hơn, ma vật tiến vào ngày càng nhiều, hơn nữa trình tự ngày càng cao.

- Đây mang ý nghĩa, có một ngày trận pháp sẽ hoàn toàn mất đi khống chế?

- Đó là một trong những kết quả.

Như Mộng giải thích:

- Hoặc là ta phải vĩnh viễn vứt bỏ trận pháp, hoàn toàn đóng cửa thông đạo đi thông dị vực. Hoặc là chính như lời ngươi, trận pháp hoàn toàn mất khống chế. Nhưng còn có một loại tình huống làm cho ta có chút bận tâm. Vì thông đạo biến lớn, tu vi ma vật tiến vào sẽ ngày càng mạnh, nếu ma vật có tu vi cường đại hơn ta xâm nhập, chính ta cũng gặp phải phiền toái.

- Cho nên ý tưởng của ngươi là muốn hoàn toàn đóng cửa thông đạo trận pháp?

Tùy Qua đoán được ý tưởng của Như Mộng, nhưng hắn không cách nào thừa nhận, bởi vì nơi này là nơi lịch lãm lý tưởng trong ý nghĩ của hắn, nhưng nếu hoàn toàn đóng cửa thông đạo, như vậy sẽ không còn bao nhiêu tác dụng.

Nhưng ở một góc độ khác mà nói đóng cửa thông đạo là thực hiện an toàn nhất.

Bởi vì một khi có ma vật cường đại hơn đi vào, cũng sẽ giống như Huyết Ma tấn công Thục Sơn, khẳng định tai hại không nhỏ. Hơn nữa nếu ma vật cường đại, rất có thể sẽ trấn áp Như Mộng, sau đó lợi dụng Như Mộng đối phó đạo sĩ nhân loại, làm nơi này biến thành căn cứ của ma vật.

Nhưng nói thế nào Tùy Qua cũng không muốn đóng cửa trận pháp.

Bởi vì nơi này là nơi lịch lãm của Thần Thảo tông cùng Long Đằng, cũng là căn cứ thu thập tâm ma của Tùy Qua, bởi vì hắn cần tài liệu luyện chế Cảnh Giới Đan.

- Như Mộng, ta biết ngươi lo lắng điều gì, nhưng ngươi đừng quá lo lắng.

Tùy Qua nói:

- Trận pháp thông đạo không ổn định cũng không sao, ít nhất bây giờ còn chưa có ma vật càng cường đại đi tới, đúng không? Mà tu vi của ngươi ngày càng tăng lên. Đúng rồi, lấy cảnh giới tu vi hiện giờ của ngươi, có thể đối phó ma vật cấp bậc nào?

- Hóa thần trung kỳ.

Như Mộng đáp.

- Chỉ là hóa thần trung kỳ?

Tùy Qua bắt đầu có chút bận tâm.

Nếu Như Mộng Thủy Cốc có Thiên Thủy Ma Hoàng cùng Cô Tình Công Chúa tu vi hóa thần sơ kỳ, như vậy chưa chắc không có ma vật càng cường đại hơn đi vào, vạn nhất là hóa thần hậu kỳ, chẳng phải thủy cốc sẽ xong rồi?

- Đúng vậy, hóa thần trung kỳ, ta biết lực chiến đấu của ngươi rất mạnh, nhưng còn cách hóa thần trung kỳ rất dài.

Như Mộng đánh giá thật khách quan.

Tùy Qua gật gật đầu.

- Nhưng ma vật hóa thần trung kỳ cũng không dễ dàng vào vậy đi?

Tùy Qua vẫn chưa từ bỏ ý định.

- Hãy để cho Cô Tình Công Chúa nói với ngươi đi.

Thần niệm của Như Mộng truyền ra xa xa, gọi Cô Tình Công Chúa tới.

Cô Tình Công Chúa đứng bên cạnh Như Mộng như thai song sinh, nhưng khí chất hoàn toàn khác hẳn.

- Cô Tình, ngươi nói một chút biến hóa trong tâm ma thế giới đi.

Như Mộng nói, ngữ khí như ra lệnh.

Đương nhiên, Như Mộng là chủ nhân nơi này, Cô Tình cũng không dám mạo phạm nàng, chi tiết trả lời:

- Trận pháp thông hướng tâm ma thế giới ngày càng không ổn định, hơn nữa mỗi lần trận pháp mở ra càng thêm nguy kịch, thông đạo ngày càng mở rộng, ta cảm giác được bình chướng giữa hai thế giới ngày càng mỏng manh.

- Bình chướng giữa hai thế giới này càng mỏng, là ý tứ gì?

Tùy Qua nhíu mày hỏi.

Cô Tình liếc mắt nhìn Tùy Qua, tựa hồ lực lý giải của hắn kém cỏi, giải thích:

- Trước đó ta không phải nói qua với ngươi sao, trong vũ trụ có thật nhiều thế giới bất đồng, nghe đồn có ba ngàn thế giới khác nhau, mỗi thế giới tồn tại độc lập, nhưng có liên hệ lẫn nhau. Thật không may phải nói cho ngươi biết, tâm ma thế giới cùng thế giới này của ngươi cách nhau ngày càng gần, bởi vậy bình chướng giữa đôi bên ngày càng mỏng. Cho nên mặc dù vĩnh cửu đóng cửa trận pháp, cũng chẳng thấm vào đâu, theo tình huống hiện tại mà xem, khoảng cách giữa hai thế giới ngày càng tiếp cận, cuối cùng có thể sẽ thông suốt lẫn nhau. Khi đó rất xui xẻo nói cho ngươi biết, chính là ác mộng bắt đầu cho nhân loại cùng đạo sĩ nhân loại.

Tùy Qua rốt cục hoàn toàn hiểu được.

Cũng biết Như Mộng đang lo lắng chuyện gì.

Có lẽ đây gọi là thiên địa đại kiếp.

Hai thế giới hoàn toàn nối liền, không có trận pháp ngăn cản, chỉ có vô số ma vật dũng mãnh như thủy triều tràn vào thế giới này, như châu chấu càn quét quá cảnh, có lẽ đó là ngày tận thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play