Sau điểm tâm, Du Phàm Mộng kéo Tùy Qua sang bên hỏi:

- Tiểu Tùy, cháu đã cùng Lam Lan đến bước này, dì cũng không ngăn cản, huống hồ Lam Lan luôn hiểu biết, dì tin tưởng ánh mắt của nó. Nhưng hai đứa thật sự nhập cư trái phép đến đây sao?

- Dạ.

Tùy Qua gật đầu nói:

- Nhưng dì yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện.

- Tiểu Tùy, rốt cục cháu kinh doanh gì vậy? Không phải là buôn lậu vũ khí đi?

- Buôn lậu vũ khí? Ha ha, không phải, cháu kinh doanh thuốc Đông y.

Tùy Qua nói:

- Cháu mở một công ty nhỏ, là tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường.

- Tiên Linh Thảo Đường!

Du Phàm Mộng hoảng sợ nhìn Tùy Qua:

- Chính là công ty sản xuất Mỹ Lệ Họa Thủy?

Xem ra uy lực Mỹ Lệ Họa Thủy thật không nhỏ, đã gây “tai họa” đến tận nước ngoài.

- Dạ.

Tùy Qua lấy ra một ít bình mật thủy:

- Đây là Mỹ Lệ Họa Thủy, nếu dì thích thì sau này gọi Lam Lan gởi cho dì.

- Nha, thật sự đâu, thơm quá.

Du Phàm Mộng nghe ngửi mùi, yêu thích vô cùng.

- Mẹ, xem như vượt qua kiểm tra rồi chứ?

Lúc này Lam Lan đi tới.

- Sao vậy, con còn lo lắng mẹ khi dễ tiểu Tùy hay sao. Nếu mẹ muốn khi dễ nó, đêm qua đã đuổi hai đứa đi rồi.

- Lần này tụi con nhập cư trái phép tới, không thể ở lâu được, phải nhanh chóng rời khỏi, miễn gây ra phiền toái.

Lam Lan nói.

- Không phải đâu, như vậy đã rời đi sao?

Du Phàm Mộng có chút không vui.

- Mẹ yên tâm, con sẽ quay về thăm mẹ rất nhanh thôi.

Lam Lan nói:

- Mẹ cũng không muốn bị phiền toái đi?

- Được rồi, dù sao con nhớ về thăm mẹ là được.

Du Phàm Mộng cũng không tiếp tục ngăn cản.

Rời khỏi nông trường, Lam Lan mới hỏi:

- Sao vậy anh?

- Có người đang tìm kiếm hành tung của chúng ta.

Tùy Qua đáp.

Quân Thương Sinh này vẫn là Quân Thương Sinh trước kia.

Ở lúc bình thường, người này vẫn luôn ôn văn nho nhã, bộ dạng nhẹ nhàng lễ độ.

Nhưng hắn đã bị Tùy Qua giết chết, hiện tại vẫn “hoàn hảo” xuất hiện ở nơi này, thật có chút quỷ dị.

- Không có, ta làm người luôn thật gan lớn.

Tùy Qua thản nhiên nói:

- Phong thái của Quân huynh vẫn như cũ, thật đáng mừng.

- Nhưng hình như Tùy huynh thật mất hứng đâu.

Quân Thương Sinh nói:

- Xem ra ta đã làm Tùy huynh thất vọng.

- Không sao.

Tùy Qua nói:

- Xem như ta có thêm một đối thủ mà thôi, việc này không quan hệ gì. Dù sao đối thủ của ta không ít.

- Đích xác, gần đây Tùy huynh thật sự là uy danh lan xa.

Quân Thương Sinh cười nói:

- Nghe nói Không Động môn cùng Thục Sơn kiếm tông đều bị ngươi đắc tội, giỏi lắm, cho dù là ma đầu như ta cũng không dám dễ dàng đi trêu chọc bọn hắn.

- Nghe đồn không thể tin.

- Có thể tin, tuyệt đối có thể tin.

Quân Thương Sinh cười ha ha:

- Người khác không tin ngươi thủ tiêu được Hồ Hầu Minh cùng Hoàng Linh Phong, nhưng ta tuyệt đối tin tưởng, bất kỳ người nào xem nhẹ thực lực của ngươi đều chết trong tay ngươi.

- Quân huynh khen quá lời rồi.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Quân huynh tài trí mưu lược kiệt xuất, ta cũng thật bội phục, nhưng có một câu nói, đã chết qua một lần, ánh mắt cùng cảnh giới sẽ cao hơn một chút. Nhưng vì sao ta cảm thấy được cách điệu của Quân huynh không cao thêm chút nào đây?

- Châm chọc ta?

Quân Thương Sinh hỏi:

- Ngươi là vì chuyện của Lam Văn Cẩm?

- Phải.

Tùy Qua không tránh né:

- Vì sao ngươi luôn gây khó xử cho nữ nhân đây?

- Nếu Tùy huynh nói ta cách điệu không đủ cao, được rồi, chuyện này ta mặc kệ.

Quân Thương Sinh nói:

- Kỳ thật ta làm như vậy chỉ là muốn cho ngươi đến gặp mặt ta một lần mà thôi.

- Quân huynh có mục đích gì?

Tùy Qua trầm giọng nói:

- Ma Quỷ thành của ngươi đã không còn…

- Không còn?

Quân Thương Sinh cười ha ha:

- Ngươi nói Ma Quỷ thành của ta không còn? Ta không phải đã chết, nhưng lại rất nhanh quay về rồi sao. Cho nên Ma Quỷ thành sẽ trở lại, chỉ cần là ta muốn.

Tùy Qua cảm giác được có chút không ổn, xem ra Quân Thương Sinh tựa hồ có chuẩn bị.

- Nghe Quân huynh nói như vậy, ta thật sự có chút sợ hãi.

Tùy Qua nói.

- Ngươi cũng nên sợ đi.

Quân Thương Sinh thản nhiên nói:

- Đối mặt một người ngươi giết không chết, ngươi hẳn nên cảm giác sợ mới phải.

- Ta không sợ không giết được ngươi.

Tùy Qua nói:

- Ta sợ là giết mãi ngươi không chết hết.

- Hắc…

Quân Thương Sinh phá lên cười:

- Tùy huynh thật sự là hài hước.

Tùy Qua vốn định rời khỏi, nhưng vẫn nói một câu:

- Quân huynh, nhờ ánh mắt của ngươi cao một chút đi, mặc dù ngươi là ma đầu, nhưng vẫn có thể làm chút chuyện tốt, không phải sao?

- Ha ha!

Quân Thương Sinh cười to:

- Tùy huynh, ngươi nói ta là một ma đầu, đương nhiên phải làm chuyện xấu, làm sao làm chuyện gì tốt được đây? Tùy huynh, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ tiếp tục làm chuyện xấu, sau đó chờ khắc tinh như ngươi tới thu thập ta.

- Quân Thương Sinh, ngươi rốt cục muốn làm gì?

Tùy Qua trầm giọng hỏi, bởi vì hắn đích thật là đoán không ra Quân Thương Sinh rốt cục có mục đích thế nào, người này là một ma đầu chân chính hay là một người điên?

- Tùy huynh, ngươi từ từ đoán đi.

Quân Thương Sinh vẫn cười to, sau một lúc lại nói:

- Tùy huynh, ngươi bảo trọng, không chừng chúng ta còn cơ hội gặp mặt lần thứ hai trong tương lai.

Tùy Qua đang định nói gì đó, nhưng cảm giác không ý nghĩa, vì thế quyết đoán rời đi.

Theo sau Tùy Qua vốn muốn tâm sự với Tang Thiên, nhưng người kia không có mặt trong thủ đô, vì vậy gọi điện nói vài câu liền vội vàng chạy về Đông Giang.

Sau khi trở về, Tùy Qua nhận được điện thoại của Lam Lan, hơn nữa biết được Lam Văn Cẩm đã xử vô tội phóng thích.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì tuy tác phong công tác của Lam Văn Cẩm không ra gì, nhưng biểu hiện được tố chất vốn có của một đồng chí đảng viên trước mặt nhân viên Ban kỷ luật thanh tra, không hề thừa nhận tội mình không làm, một mực chắc chắn bị người hãm hại. Mà đồng thời Trần Mã Khả cho nhân viên Ban kỷ luật thanh tra địa phương ra tay, điều tra thư ký của Lam Văn Cẩm, quả nhiên có rất nhiều vấn đề, vì thế thông qua thủ đoạn bỏ xe bảo soái, Lam Văn Cẩm đã thông qua việc khảo sát của thượng cấp cùng tổ chức, quay về cương vị công tác của mình.

Lam Văn Cẩm không có việc gì, Lam Lan đương nhiên không còn bị liên lụy.

Cả câu chuyện vốn là cuộc đấu tranh chính trị, nhưng đối với Quân Thương Sinh mà nói chỉ là trò chơi chính trị mà thôi, hắn thông qua phương thức này nói cho Tùy Qua, hắn đã trở lại, hắn vẫn chưa chết.

- Anh còn có chuyện, về nhanh đi.

Từ nhà khách đi ra, Lam Lan nói:

- Chuyện của em đã giải quyết, anh đừng lo lắng.

- Vậy em chiếu cố tốt chính mình.

Tùy Qua nói:

- Tạm thời đừng nên đến Đế Kinh, em làm xong chuyện của mình thì đi Minh Kiếm sơn tìm anh, anh thật có chút không yên tâm.

Lam Lan biết Tùy Qua thật sự lo lắng nàng, vì vậy thuận theo gật đầu.

Theo sau Tùy Qua nhìn thấy Lam Văn Cẩm đứng cách đó không xa, chờ hai người nói chuyện xong Tùy Qua đi tới, khẽ cười nói:

- Lam thúc, sau này nên ổn trọng một chút, đừng để Lam Lan quan tâm cho chú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play