- Thi độc có rất nhiều loại, có cương thi dịch bệnh , độc thi dịch bệnh, còn có mọc cánh thi độc...
- Mọc cánh thi độc?
Tùy Qua kinh ngạc nói:
- Mọc cánh không phải là thăng thiên thành tiên sao, làm sao còn là thi độc?
Lạc Thanh Liên trợn mắt nhìn Tùy Qua:
- Ngươi là người tu hành, chẳng lẽ không biết thành tiên không phải dễ dàng như vậy sao. Thi thể mọc cánh thành tiên, mọc ra lông mao, nhưng thật ra là thi thể bị dịch bệnh xâm lấn, sau đó cả thi thể biến chất, nếu không mục thì sẽ thối nát, nhưng không phải là mọc cánh thành tiên, thăng tiên gì đó, thân thể cũng bị mất, thăng thiên cái gì, chẳng qua thi thể biến thành một thứ khác. Những kiến thức bình thường này, ngươi không biết sao?
- Ta... Ta làm sao biết được?
Tùy Qua không hiểu nói.
- Đây cũng là kiến thức huấn luyện nhập môn của Long Đằng, trên server cũng có download, chẳng lẽ ngươi không xem qua?
- Ách... Thật đúng là chưa xem qua.
Tùy Qua bất đắc dĩ sờ lỗ mũi:
- Nếu là thi độc, theo lý nên lây thi thể người chết mới đúng, tại sao người sống lại bị lây?
- Ta cũng muốn biết nguyên nhân trong đó.
Lạc Thanh Liên nói:
- Nhưng, hiện tại quan trọng nhất là làm thế nào khống chế tình hình dịch bệnh. Bắt đầu từ sáng nay, số lượng người nhiễm bệnh nổi điên đã gia tăng mấy lần, mang đến ảnh hưởng và phá hư không thể lường được. Ngoài ra, đừng hy vọng vào mấy chuyên gia y học, sợ là bọn họ rất khó giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.
- Vì sao?
Tùy Qua nói:
- Nếu như nghiên cứu dịch bệnh, chuyên gia tây y phải càng am hiểu chứ.
- Ta đã cho người điều tra hồ sơ của mấy chuyên gia rồi, trong đó ba vị chuyên gia có văn bằng nước ngoài trái phép. Luận văn của hai vị bác sĩ là sao chép của chuyên gia nước ngoài, mấy người này, đại khái đều dựa vào hối lộ mới trở thành chuyên gia. Cho nên, đừng hi vọng vào bọn họ.
Lạc Thanh Liên không chút khách khí nói.
- Ta không ôm hi vọng với bọn họ. Nhưng, ta muốn biết, nguyên nhân của những dịch bệnh này từ đâu mà đến?
Tùy Qua hỏi:
- Chẳng lẽ các ngươi không hoài nghi, chuyện này rất có thể do người nào đó tạo thành hay sao?
- Người của chúng ta đang điều tra.
Lạc Thanh Liên nói:
- Chúng ta dĩ nhiên hoài nghi ở đây có người quấy rối. Trên thực tế, rất nhiều sự cố đến cuối cùng cũng chứng minh là bởi vì có người tạo thành. Trong giới tự nhiên, làm sao dựng dục nhiều dịch bệnh cổ quái như vậy. Nhưng, nguyên nhân hiện tại không cách nào xác định, trước mặt trọng yếu nhất chính là khống chế thế cục. Khống chế thế cục, Tùy tiên sinh, ta nói có rõ ràng không?
- Tương đối rõ ràng.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Ta sẽ toàn lực phối hợp với ngươi khống chế cục diện.
Tùy Qua luôn cảm giác chuyện này không đơn giản, nhưng Lạc Thanh Liên nói cũng không sai, việc cấp bách là khống chế thế cục.
Nếu không, một khi ảnh hưởng mở rộng, tình thế chính trị, tình thế kinh tế cả nước cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
- Như vậy, ngươi có đề nghị gì?
Lạc Thanh Liên hỏi.
- Đương nhiên là phát hiện ra ai, trị liệu cho người đó.
Tùy Qua bình tĩnh nói:
- Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, chính là như vậy.
- Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Lạc Thanh Liên lạnh nhạt nói:
- Nói thì dễ, cho dù ngươi không ngủ không nghỉ trị liệu, một ngày ngươi có thể chữa khỏi cho bao nhiêu người? Cho dù toàn bộ người của tổ chín Long Đằng tới đây, dựa theo biện pháp của ngươi, cũng không cách nào giải quyết vấn đề.
- Nhưng, trước mắt ngươi còn có phương pháp xử lí tốt hơn sao?
Tùy Qua hỏi ngược lại.
- Không có!
Lạc Thanh Liên ủ rũ nói.
- Nếu không có, vậy cứ làm như vậy đi.
Tùy Qua nói:
- Tập trung toàn bộ thành viên có tu vi Tiên Thiên kỳ của tổ chín Long Đằng đến khu vực cách ly, dùng Tiên Thiên chân khí tiến hành trị liệu, tận lực dùng đan dược bổ sung nguyên khí, ngăn cản bệnh dịch lan tràn.
Lạc Thanh Liên gật đầu, nàng cũng không có phương pháp xử lí tốt hơn, chỉ có thể làm theo lời Tùy Qua.
Lúc này, Lam Lan mới tìm được thời gian nói chuyện với Tùy Qua, thấp giọng nói:
- Vừa rồi vị tiểu thư kia dung mạo khí chất rất tốt, nàng cũng là quốc an?
- Dĩ nhiên, còn là cấp trên của ta.
Tùy Qua cười nhạt:
- Đúng rồi, tiết mục của các ngươi cứ tiến hành. nhưng có một yêu cầu, không thể ảnh hưởng đến trị liệu cho bệnh nhân. Hôm nay, có lẽ sẽ rất bận rộn, có rất nhiều bệnh nhân đưa tới nơi này.
Lam Lan gật đầu, tiếp tục đi làm chuyện của nàng.
Tùy Qua suy đoán không sai, hôm đó người được đưa tới nơi này tiếp nhận trị liệu quả nhiên càng ngày càng nhiều.
Cho dù là Tùy Qua, cũng có chút cảm giác thiếu phương pháp phân thân.
Dĩ nhiên, chân khí trong cơ thể Tùy Qua tựa hồ cái hồ không đáy, trị liệu cho mấy bệnh nhân, căn bản không nói chơi, nhưng dù sao chỉ dựa vào một mình hắn, liệu có thể cứu được bao nhiêu người.
Lạc Thanh Liên và người của nàng, dĩ nhiên cũng không nhàn rỗi, hoàn toàn vùi đầu vào trong trị liệu
Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn.
Nói thì dễ, nhưng trên thực tế cũng rất bị động.
Trước mắt, dịch bệnh lan tràn rất nhanh, trong thời gian ngắn không cách nào giải mã cấu tạo virus , không cách nào chế tạo vắc-xin phòng bệnh, cho nên người bị lây nhiễm sẽ càng ngày càng nhiều.
Nếu thế cục cứ tiếp tục như vậy, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng.
Cho nên, buổi trưa, Lạc Thanh Liên nhận được điện thoại của Tang Thiên, Tang Thiên dùng giọng nói rất nghiêm nghị phê bình nàng.
Tùy Qua là khách khanh của Long Đằng, hơn nữa có cống hiến to lớn với Long Đằng, Tang Thiên dĩ nhiên không thể trách mắng Tùy Qua, nhưng Lạc Thanh Liên là thuộc hạ của hắn, lại là tổ trưởng tổ chín, có trách nhiệm trọng đại, lần này sự cố không thể khống chế, Lạc Thanh Liên đích xác khó thoát khỏi trách nhiệm “hành sự bất lực”, mà Tang Thiên là ông chủ Long Đằng, dĩ nhiên phải truy cứu trách nhiệm của nàng.
Sau khi gác điện thoại của Tang Thiên, sắc mặt Lạc Thanh Liên thật sự khó coi.
Tùy Qua nói với Lạc Thanh Liên:
- Lạc tổ trưởng, Tang lão đại cũng thật là bất cận nhân tình, ngươi nói chúng ta khổ cực như vậy ở đây cứu người, hắn không an ủi, ngợi khen thì thôi, lại còn trách cứ ngươi, có phải thật quá đáng hay không?
- Hắn là lão đại của Long Đằng, ta hành sự bất lực, dĩ nhiên phải bị mắng, có gì kỳ quái chứ!
Lạc Thanh Liên trợn mắt nhìn Tùy Qua:
- Ngươi thay vì nói mát, giúp ta chữa trị thêm mấy người thì tốt hơn!
- Đôi tay này của ta không phải cũng không nhàn rỗi sao?
Tùy Qua buồn bực nói.
Lúc này, Lam Lan đi tới, hỏi Tùy Qua:
- Ngươi tới trưa cũng không nghỉ ngơi, có muốn ăn chút gì hay không?
- Không cần, có ngươi quan tâm ta, ta cũng cảm thấy no bụng rồi.
Tùy Qua cố ý nói những lời buồn nôn cho Lạc Thanh Liên nghe.
Lạc Thanh Liên hừ một tiếng, dứt khoát tránh ra không để ý tới Tùy Qua.
- Đúng rồi, truyền thông có động tĩnh gì không?
Tùy Qua hỏi Lam Lan.
- Sao ngươi lại quan tâm tới cái này?
Lam Lan kinh ngạc nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT