- Tùy Qua. . . Người của đài phát thanh, tòa soạn báo thành phố Đông Giang đến đây, muốn phỏng vấn cậu!
Buổi trưa, Giang Đào chạy nhanh vào phòng ngủ, thở không ra hơi nhìn về phía Tùy Qua nói.
Tùy Qua đứng trên ban công nhìn xuống, quả nhiên, dưới lầu ký túc xá có một đám người đang ghi danh ở cửa, trong đó có người khiêng camera. . .
- Làm trò gì vậy! Đám người của tòa soạn báo, đài phát thanh ăn no rỗi việc, không có chuyện gì làm sao? Một gốc cây cẩu vĩ thảo mà thôi, cần gì phải đưa lên đài và ti vi?
Tùy Qua buồn bực nói, hắn không muốn đi ứng phó với đám ký giả nhàm chán này.
- Không thể nói như vậy.
Giang Đào cười nói:
- Tin tức về cửu vĩ thảo ít nhất còn hơn tìm chó tìm mèo được đăng hàng ngày trên tờ báo chiều Đông Giang, loại tin tức như vậy nhiều lắm, hắc -- cậu thật sự không có ý định tiếp nhận phỏng vấn, muốn chơi trò trốn tìm với bọn họ sao?
- Trốn cái đầu cậu, trực tiếp kêu bọn họ biến đi!
Tùy Qua nói.
- Chảnh như vậy sao?
Giang Đào lộ ra nụ cười suy nghĩ:
- Nếu là đại chủ biên Lam Lan của đài truyền hình Đông Giang thì thế nào?
Lam Lan!
Nghe thấy cái tên này, trái tim nhỏ của Tùy Qua đột nhiên nhốn nháo, không có cách nào giữ bình tĩnh.
Lam Lan, đây là mỹ nữ chủ biên nổi tiếng của thành phố Đông Giang. Nàng tốt nghiệp học viện tin tức Đông Đại, cũng từng hoa khôi của trường Đông Đại, nhưng mắt cao hơn đầu, hiện giờ vẫn độc thân, được xưng là "Mỹ nữ băng giá". Nghe nói, phàm là nam sinh có dũng khí biểu lộ tình cảm với nàng, giống như bị băng tiễn bắn trúng trái tim, đóng băng, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh.
Mặt khác, Lam Lan cũng được xem là nữ tri thức thành công điển hình, đi làm được một năm, nàng đã chủ trì chuyên mục "Vòng quanh Đông Giang", tỷ lệ người xem xếp thứ ba của đài truyền hình, tuyệt đối là hoa đán của đài truyền hình Đông Giang. Sáu giờ chiều hàng ngày, trong phòng ăn trường học, cũng có không ít người vừa ăn cơm, vừa xem chuyên mục của nàng. Còn có người nói, vừa xem tiết mục của nàng vừa ăn cơm, còn có tác dụng hơn thuốc kích thích tiêu hóa, lượng cơm ăn cũng tăng hơn nhiều.
Đối với yêu cầu phỏng vấn của mỹ nữ, bạn học Tùy Qua thật sự không cách nào nhẫn tâm cự tuyệt. Cho nên, hắn đuổi đám người của tòa soạn báo ra ngoài, chỉ để lại Lam Lan và trợ thủ của nàng, cùng một người quay phim.
Về phần Giang Đào, Tùy Qua cũng không dám đuổi hắn đi, nếu không nói không chừng tiểu tử này sẽ liều mạng với hắn.
Lam Lan vừa bước vào phòng ngủ, ánh mắt của Tùy Qua và Giang Đào đã bị nàng thu hút, tựa hồ hoàn toàn quên mất trợ thủ và người quay phim của nàng. Thế nên sau khi phỏng vấn kết thúc, Tùy Qua thậm chí cũng không biết trợ thủ và người quay phim là ai.
Lam Lan có khuôn mặt trái xoan, hai hàng lông mày thon dài, cong cong như vầng trăng khuyết, nước da trắng nõn, bên tai trái của nàng chỉ đeo một chiếc khuyên tai ngọc trai nạm vàng, hạt ngọc trai màu trắng và mái tóc dài màu đen như hỗ trợ cho nhau, làm tăng thêm vẻ đẹp mĩ miều của nàng. Hôm nay, nàng mặc một bộ váy đồng phục vàng nhạt, lộ ra vẻ giỏi giang mà khôn khéo, mặc dù đôi chân không đi tất, nhưng vẫn rất thon dài mà gợi cảm, hai chân khéo léo nằm gọn trong đôi guốc thời thượng màu tím, càng lộ ra thân hình cao gầy của nàng, tựa hồ cũng có thể sánh vai với chiều cao 1m82 của Tùy Qua.
Vóc người gọn gàng thon dài, khí chất nghề nghiệp đặc biệt, quả thực chính là điển hình hoàn mỹ trong số các mỹ nữ văn phòng! Nhất là bộ y phục của nàng, càng khiến Tùy Qua không khỏi tượng tưởng ra cảm giác muốn chế ngự.
Nhưng khi Tùy Qua tiếp xúc với ánh mắt của Lam Lan, vẫn không khỏi rùng mình một cái. Ánh mắt của nữ nhân này quá lạnh lùng!
Đôi mắt to của Lam Lan vốn đen bóng, lộ ra vẻ sáng ngời thông minh, nhưng ánh mắt kia thật giống như mũi băng nhọn, làm cho người ta ngắm mà phát rét. Tùy Qua cuối cùng cũng hiểu được "Mỹ nữ băng giá" rốt cuộc là cái gì.
- Nha đầu này, có khổ đại thù sâu với ai sao?
Tùy Qua thầm nói trong lòng, nhưng không chuyển dời ánh mắt. Không chỉ như thế, ánh mắt hắn nhìn Lam Lan quả thực nên dùng từ trắng trợn để hình dung, nói khoa trương một chút là con mắt sắp rớt ra. Làm gì giống như Giang Đào, ánh mắt rất hàm súc núp dưới cặp mắt kiếng, nghiêng mắt nhìn, thật sự giống như một chính nhân quân tử.
Tùy Qua nghĩ thầm, cô không phải băng tuyết sao, vậy tôi sẽ dùng ánh mắt nóng rực tăng thêm nhiệt độ cho cô.
Lam Lan nhìn vẻ mặt của Tùy Qua, khẽ nhíu mày, tên gia hỏa trước mặt rất cao lớn, dáng người cũng không tồi, nhưng nhìn ánh mắt của hắn thật sự quá. . . đong đưa, tố chất này, dáng vẻ này làm gì giống một sinh viên đại học.
Lam đại chủ biên nào biết rằng, bạn học Tùy Qua kể từ khi có khi Thần Nông tiên thảo quyết bắt đầu luyện thể, từ đó gan dạ sáng suốt và giác ngộ cũng tăng lên. Tiểu nam sinh bình thường ở trước mặt đại mỹ nữ thường lộ ra vẻ mặt tự ti, ngượng ngùng, nhưng Tùy Qua thì không.
Làm người tu hành, chính là phải tốc hành bản tâm, dám nghĩ dám làm, không cần tu sức, không thèm che dấu.
- Xin hỏi, anh chính là bạn học Tùy Qua?
Lam Lan hỏi. Mặc dù ánh mắt rất lạnh lùng, nhưng tiếng nói của nàng vẫn giống như xuân phong hóa vũ, ngọt ngào như kẹo đường.
- Không sai, tôi chính là Tùy Qua. Lam Lan sư tỷ, ở ngoài cô còn xinh đẹp hơn trên ti vi rất nhiều.
Tùy Qua cười nói, đưa tay ra định bắt tay đối phương. Bắt tay vốn là động tác mang tính lễ tiết, nhưng phối hợp với ánh mắt đong đưa của Tùy Qua, lại lộ ra vẻ hèn mọn.
Nhưng Lam Lan là nhân vật quen nhìn sóng gió, hời hợt bắt tay Tùy Qua, sau đó rút lại bàn tay non mềm trắng mịn của nàng, mỉm cười nói:
- Bạn học Tùy Qua, chúng tôi muốn tiến hành phỏng vấn ngắn gọn về gốc cây cẩu vĩ thảo kỳ dị mà anh trồng, không biết hiện tại anh có thì giờ rảnh không?
Mặc dù Lam Lan đang mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo vẻ lạnh lẽo nồng đậm.
Nụ cười băng giá?
- Thời gian, hình như....có thể tranh thủ được một lát.
Lúc này Tùy Qua vẫn có thể cười, ánh mắt lướt qua ngực Lam Lan, ở đó có một dãy núi cao vút, khe rãnh hun hút.
- Bạn học Tùy Qua.
Lam Lan thật sự không chịu được ánh mắt này của Tùy Qua, có chút bất mãn háy hắn một cái, sau đó nói:
- Vậy thì chúng ta lập tức bắt đầu phỏng vấn?
- Chờ một chút.
Tùy Qua nói:
- Đây là lần đầu tôi lên ti vi, có cần trang điểm không?
Lam Lan dù lạnh lùng, nhưng lúc này cũng không khỏi thấy buồn cười, thầm nghĩ ngươi cũng không phải đại nhân vật, minh tinh nổi tiếng gì đó, có thể lên ti vi đã là phúc phận của tiểu tử ngươi rồi, lẽ nào còn phải tìm thợ trang điểm cho ngươi, nhưng ngoài miệng nàng lại nói:
- Không cần, dáng vẻ này của anh, tôi thấy đã rất tuấn tú rồi.


Đây vốn chỉ là một câu nịnh nọt, ai ngờ Tùy Qua lại mặt dày thừa nhận nói:
- Đúng, tôi cũng cảm thấy gần đây mình đẹp trai hơn không ít. Chỉ là kiểu tóc này còn hơi rối loạn, để tôi bôi ít nước, chải sơ qua. . .
Lam Lan cảm thấy sắp không chịu nổi người này, nói:
- Vậy thì bắt đầu phỏng vấn.
- Đợi một chút.
Tùy Qua lại nói với người quay phim:
- Ông anh, ống kính của anh đừng hướng lên giường tôi, chăn màn của tôi có chút lộn xộn, nếu chiếu lên ti vi, sẽ làm mất hình tượng chói lọi của tôi. . .
Lam Lan ở bên cạnh thoáng ngây người, trong lòng tự nhủ tên gia hỏa này làm sao lại nhiều lời như vậy.
Sau khi giằng co một trận, phỏng vấn cuối cùng cũng chính thức bắt đầu, Lam Lan dùng giọng nói đặc biệt dịu dàng của nàng nói:
- Bạn học Tùy Qua, câu chuyện của anh đã lan khắp Đông Đại. Xin hỏi, tại sao anh lại lựa chọn trồng một gốc cây cẩu vĩ thảo như vậy?
- Bởi vì tôi thích.
Tùy Qua đáp:
- Thích một người cũng không cần lý do. Thích một gốc cây cũng giống như vậy.
- Bạn học Tùy Qua đúng là có khiếu hài hước.
Lam Lan khẽ mỉm cười, tiếp tục hỏi:
- Nhưng gốc cây cẩu vĩ thảo này của anh không giống bình thường, nghe nói nó mọc ra chín cái đuôi, có thể để cho tôi và khán giả của thành phố Đông Giang xem một chút không?
- Có thể, nhưng đừng đụng vào, nó không thích tiếp nhận vuốt ve của người xa lạ.
Lời này là Tùy Qua nói với trợ thủ và nhiếp ảnh gia của Lam Lan.
Lúc này, Lam Lan cùng Tùy Qua đã đi tới ban công. truyện copy từ tunghoanh.com
Nhìn thấy cây cẩu vĩ thảo trong chậu, trên mặt Lam Lan hiện lên vẻ kinh hãi, sau khi nhìn thấy tận mắt, nàng mới rốt cục khẳng định, những tấm hình lan truyền trên inte là sự thật, gốc cây cẩu vĩ thảo này thật sự có chín cái đuôi, đây quả thật là chuyện rất khó tin!
Lam Lan không quên nhiệm vụ phỏng vấn của mình, sau khi kinh hãi, nàng tiếp tục nói:
- Đúng là thế giới vô biên không thiếu sự lạ. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cẩu vĩ thảo chín đuôi. Bạn học Tùy Qua, xin hỏi gốc cây cẩu vĩ thảo này là sản phẩm mới do anh dùng thí nghiệm khoa học cải biến thành sao?
- Không phải, nó chỉ do tôi tùy tiện đào lên trong khuôn viên trường mà thôi.
Tùy Qua cũng nói thật.
Đáp án này hiển nhiên không thể làm Lam Lan hài lòng, làm người viết báo, nàng quyết định đào móc đến tận cùng của sự việc, cho nên nàng tiếp tục hỏi:
- Nói như vậy, nó vốn chỉ là một gốc cây cẩu vĩ thảo bình thường mà thôi. Như vậy, anh làm sao nuôi nó thành như vậy?
Tùy Qua không nôn nóng trả lời, hắn đi tới bên cạnh cẩu vĩ thảo, hít sâu một hơi, làm ra bộ dạng rất cảm động, nói:
- Lam tỷ, cô dùng chữ ‘ nuôi ’ rất đúng. Bất luận là làm vườn nuôi cỏ, nuôi chó nuôi mèo thậm chí là nuôi người, điểm trọng yếu nhất là cái gì?
- Là tình yêu.
Tùy Qua tự hỏi tự trả lời:
- Là tình yêu, khiến gốc cây cẩu vĩ thảo này vượt xa bình thường; là tình yêu, khiến nó trổ bông xinh đẹp; là tình yêu, khiến nó mở gien, đạt được năng lượng siêu phàm . . . Đúng như Shakespeare từng nói-- Tình yêu, có thể sáng tạo kỳ tích! Đây chính là kỳ tích của tình yêu!
Lam Lan bị những lời của Tùy Qua làm cho chấn động, lúc này trong lòng nàng chỉ còn lại một ý niệm trong đầu: chính là dùng chiếc Microphone trong tay, hung hăng nhét vào miệng người này, sau đó đá hắn xuống sân thượng.
Đám người Lam Lan rời đi.
Lúc này Tùy Qua mới nhớ tới Giang Đào muốn hỏi xin chữ ký của Lam Lan, liền hỏi:
- Giang Đào, không phải cậu muốn xin chữ ký của Lam Lan sao?
Giang Đào thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói:
- Tôi thật sự không có dũng khí mở miệng, thật áp lực.
Buổi tối hôm đó, Tùy Qua lên đài truyền hình. Nhưng những lời xuất phát từ tâm can của hắn lại bị biên tập cắt mất.
Tùy Qua cảm giác được, hắn đã lưu lại ấn tượng rất không tốt cho Lam đại chủ biên. Nhưng hắn cũng không có cách nào, bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không tiết lộ bí mật của gốc cây cẩu vĩ thảo này cho người khác biết.
Huống chi, theo Tùy Qua thấy, muốn lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỹ nữ là một việc hết sức khó khăn. Nếu như không thể lưu lại ấn tượng tốt, như vậy thà lưu lại ấn tượng xấu còn hơn không lưu lại ấn tượng gì. Tỷ như, vị cô nương xinh đẹp trên chiếc xe lửa kia, Tùy Qua tin tưởng nàng nhất định sẽ không quên mình, cho dù trong lòng nàng, ấn tượng của của Tùy Qua không khác gì một tên huênh hoang khoác lác.
Đối với mỹ nữ như Lam Lan, Tùy Qua có dã tâm, hơn nữa còn là dã tâm rất lớn.
Nhưng hắn biết rõ, việc cấp bách là thúc hạt cỏ, tôi thể thành công. Nếu không phải có thể đề thăng võ lực, lại không thể đào tạo ra linh thảo, tất cả cũng chỉ là ảo tưởng, là bọt nước mà thôi.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, danh tiếng của “Cỏ dại ca” càng ngày càng vang dội. Nếu hỏi chủ tịch hội học sinh là ai, không phải ai cũng biết, nhưng nếu hỏi “Cỏ dại ca”, tuyệt đối là không ai không biết.
Nhất là sau khi lên ti vi, tên tuổi Tùy Qua càng nổi tiếng, cùng với đó gốc cây cẩu vĩ thảo cũng bắt đầu có người để ý.
Giữa trưa ngày thứ hai, tiếng gõ cửa chợt vang lên, một người mặc tây trang nghênh ngang đi vào phòng ngủ, khiến đám người Tùy Qua không khỏi nhíu mày.
Người bước vào chính là phụ đạo viên Chu Xử Nhất của khoa nông nghiệp, dựa vào quan hệ của cậu hắn mà được giữ lại trường, mặc dù chỉ là một phụ đạo viên nhỏ bé, nhưng giọng điệu hách dịch, làm cho người ta cảm thấy khó chịu.
Chu Xử Nhất đi vào phòng ngủ, đặt mông ngồi xuống cạnh bàn đọc sách, tiện tay rút một điếu thuốc trong gói thuốc lá trên bàn sách, sau đó lại thuận tay nhét bao thuốc vào trong túi quần mình.
Cao Phong thấy thế, vô cùng tức giận, bao thuốc này hiển nhiên là của hắn, nhưng hắn chỉ dám giận chứ không dám nói gì, hung hăng túm lấy con chuột, điên cuồng chém giết ma thú, phát tiết oán khí trong lòng, sau đó trong lòng thầm chửi Chu Xử Nhất một trăm tám mươi lần.
Chu Xử Nhất cực kỳ hách dịch nhả ra một ngụm khói, sau đó mới chậm rãi nhìn Tùy Qua nói:
- Bạn học Tùy Qua, gần đây cậu có vẻ rất nổi tiếng ở Đông Đại, còn được lên ti vi nữa. Khá lắm, coi như gián tiếp quảng cáo cho học viện và khoa của chúng ta. Cây cỏ đuôi chó mà cậu trồng, tôi đã nhìn thấy trên mạng, chiều cao không tệ, chứng tỏ phương pháp trồng cỏ của cậu rất khoa học, rất đáng để chúng ta nghiên cứu học tập.
- Chu đạo, thầy tìm tôi rút cuộc có chuyện gì? Cứ nói thẳng.
Tùy Qua trực tiếp hỏi, hắn thật sự không muốn nghe giọng điệu hách dịch của Chu Xử Nhất.
Chẳng qua chỉ là một phụ đạo viên mà thôi, ra vẻ gì chứ, hắn cho mình là hiệu trưởng Đông Đại sao.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play