- Chúng ta định đi theo Liễu Tiểu Đồng làm đầy tớ, cũng là làm đầy tớ cho anh, nhiều nhà ấm trồng dược thảo như vậy, không phải đều là sản nghiệp của anh sao?
Tùy Qua nghe ra ý trong lời Giang Đào, hai người này này đang nói Tùy Qua bên nặng bên nhẹ.
- Người đầy tớ là giả, tôi cảm thấy hai người đang đi tìm em gái nhỏ đấy!
Tùy Qua cười ha hả, cũng không tức giận.
- Làm đầy tớ, cũng kiếm em gái nhỏ.
Cao Phong nói:
- Không có biện pháp ah, ai bảo Cát Hiểu Mẫn hiện tại chui vào trong nhà ấm, suốt ngày ngây ngốc trong đó, chỉ sợ Liễu Tiểu Đồng tiện nhân kia cũng không làm gì được.
- Đi, xát muối với tôi cũng không làm gì được, nên tranh thủ thời gian làm đầy tớ đi, cố gắng tranh thủ chiếm được mỹ nhân đi.
Tùy Qua cười nói:
- Được, tôi đi cùng hai người, không chừng có thể xem kịch vui đấy.
- Nhà gia hỏa này hả hê như thế, thật hèn hạ.
"..."
Tùy Qua, Cao Phong cùng Giang Đào ba người đi tới nhà ấm gần Đại Đồng, Liễu Tiểu Đồng cùng Cát Hiểu Mẫn vẫn lao động trong nhà ấm.
Ánh đèn chiếu vào nhà ấm xuyên suốt, chiếu rõ bóng dáng của hai người.
Cao Phong cùng Giang Đào hai người không hẹn mà cùng dừng bước, sau đó Giang Đào tự nhủ nói ra:
- Tuy Liễu Tiểu Đồng là một tiện nhân, nhưng mà không thể không nói, tiểu tử này nghị lực không phải bình thường. Nghỉ hè ah, nhiệt độ cao như thế hắn vẫn lao động ở đây không nghỉ -- ai, nếu đổi lại là mình, nhất định là kiên trì không được. Nhưng mà hiện tại mình cũng có thể kiên cường.
- Đúng vậy, vì Hiểu Mẫn, mình cũng có thể làm đầy tớ.
Cao Phong mở miệng phụ họa.
Tùy Qua âm thầm lắc đầu, hắn biết rõ mặc cho hắn giải thích như thế nào, Cao Phong cùng Giang Đào đều cho rằng Liễu Tiểu Đồng có dã tâm với Cát Hiểu Mẫn. Hơn nữa hai người đều cho rằng Tùy Qua bên nặng bên nhẹ, chiếu cố Liễu Tiểu Đồng quá nhiều.
Nhưng mà Cao Phong cùng Giang Đào hai người xem như rất có tiến bộ, sau khi được nghỉ hai người lại tới nhà ấm làm công việc ngoài giờ, vừa làm việc vừa học tập tri thức chuyên nghiệp, mặt khác cũng tán gái.
Nhưng mà lúc làm việc thì Cát Hiểu Mẫn không cho kẻ nào sắc mặt tốt, đối với Liễu Tiểu Đồng, Cao Phong cùng Giang Đào đều là như thế.
- Đây không phải làm đầy tớ, đây là trợ lý nghiệp vụ.
Tùy Qua cười ha hả, nhìn qua phía Liễu Tiểu Đồng cùng Cát Hiểu Mẫn hai người đang đi qua trong nhà ấm.
Thời điểm này Liễu Tiểu Đồng cùng Cát Hiểu Mẫn vẫn đang thương thảo vấn đề gieo trồng dược thảo, nhìn thấy Tùy Qua cùng Giang Đào, Cao Phong đồng loạt tiến đến, Cát Hiểu Mẫn mang theo thần sắc phức tạp.
Mặc dù chỉ là một chút thần sắc, nhưng mà Tùy Qua nhưng nhìn ra suy nghĩ trong lòng Cát Hiểu Mẫn.
Cát Hiểu Mẫn và Liễu Tiểu Đồng có khác nhau, Liễu Tiểu Đồng gieo trồng dược thảo ở đây là trợ lý nghiệp vụ, mà Cát Hiểu Mẫn ở chỗ này chính là chứng minh cho Tùy Qua nàng kiên trì và có năng lực, nàng hy vọng trở thành người tu hành như Tùy Qua.
Cát Hiểu Mẫn cho rằng, Tùy Qua bảo nàng lao động trong nhà ấm là một loại khảo nghiệm với nàng.
Nhưng mà khảo nghiệm lâu như thế, Cát Hiểu Mẫn không biết Tùy Qua đối đãi nàng thế nào.
Nhưng mà thời điểm này, Tùy Qua đương nhiên không có khả năng nói một mình với Cát Hiểu Mẫn, mà là trao đổi một ít kinh nghiệm và tâm đắc về gieo trồng dược thảo với Liễu Tiểu Đồng. Thuật nghiệp có chuyên nghiệp, hôm nay Liễu Tiểu Đồng ở phương diện gieo trồng dược thảo đã có nhận thức và kinh nghiệm rất sâu sắc, bởi vì hắn đặt toàn bộ tinh lực vào chuyện này, hơn nữa gieo trồng dược thảo rất không tồi, cho nên hôm nay tập đoàn Tiên Linh Thảo Đường mở rộng quy mô nhà ấm, chuyện này làm cho Liễu Tiểu Đồng nhìn thấy tiền đồ cực sáng.
Tùy Qua trao đổi với Liễu Tiểu Đồng, Cao Phong cùng Giang Đào lại thành thật làm việc.
Liễu Tiểu Đồng thấp giọng nói với Tùy Qua:
- Trong lòng hai gia hỏa này hình như hận tôi thấu xương.
- Sai, trong miệng hai người bọn họ hận anh thấu xương, nhưng mà trong nội tâm thì không có.
Tùy Qua cười cười, nói:
- Đều là huynh đệ ngủ cùng phòng, làm sao có thể có thâm thù đại hận gì chứ. Nhưng mà hai gia hỏa này vì tán gái mà làm việc, không biết có thể kiên trì bao lâu.
- Ai biết được.
Liễu Tiểu Đồng cười khổ nói:
- Trời đất chứng giám, tôi thật sự không có đào góc tường của bọn họ. Huống chi, bọn họ ai mà không có tay, tôi cũng không tính là đục khoét nền tảng nha!
- Đương nhiên không tính.
Tùy Qua nói:
- Kỳ thật nếu anh theo đuổi Cát Hiểu Mẫn, tôi sẽ đồng ý, ba người cùng theo đuổi một nữ nhân, không phải càng náo nhiệt sao. Chỉ cần cạnh tranh công bằng, anh không cần quant âm suy nghĩ của hai gia hỏa này.
- Được, tôi không có suy nghĩ này.
Liễu Tiểu Đồng thàn khẩn nói:
- Tôi hiện tại trong lòng chỉ có tốt nghiệp, làm tốt trồng dược thảo. Chuyện khác tôi chưa nghĩ tới.
- Sự nghiệp cũng không phải toàn bộ.
Tùy Qua nói:
- Không nên quá hà khắc với mình.
- Không, tôi cảm thấy đây không phải hà khắc, chỉ là rèn luyện mà thôi.
Liễu Tiểu Đồng thành khẩn nói:
- Tôi biết rõ với Giang Đào cùng Cao Phong mà nói, tôi mỗi ngày ở lại nơi này đã đính lên nhãn hiệu đào góc tường, chuyện này khó giải thích. Nhưng mà, Tùy Qua anh từ nông thôn tới, đương nhiên biết rõ với dân quê làm ruộng khó nhọc ra sao, rất nhiều người không phải cũng phải làm việc tay chân sao? Trong nhà ấm này, tốt xấu còn có thể hơi điều chỉnh nhiệt độ, độ ẩm, so với làm ruộng còn sướng hơn nhiều.
- Đúng vậy a, trải nghiệm khác nhau, nhìn vấn đề cũng khác nhau.
Tùy Qua gật đầu nói:
- Nhưng mà bọn họ tới đây làm thêm ngoài giờ cũng tốt, như vậy bọn họ có kinh nghiệm học hỏi. Dù sao về sau ra trường cũng không cần rèn luyện thêm.
- Bọn họ không phải thuấn túy tìm kinh nghiệm, mà là vi Cát Hiểu Mẫn.
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Thế nhưng mà Cát Hiểu Mẫn chỉ hứng thú với học tập và nghiên cứu mà thôi.
- Chuyện của bọn họ anh không cần suy nghĩ nhiều.
Tùy Qua nói:
- Dù sao anh chỉ cần làm tốt trồng dược thảo là được. Đây không chỉ là sự nghiệp của anh, đây cũng là đại sự chấn hưng dòng họ đấy.
- Đương nhiên tôi biết rõ.
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Lại nói tiếp còn phải cảm ơn anh tín nhiệm tôi như vậy, cho tôi cơ hội.
- Cơ hội là người khác cho, nhưng nắm chắc hay không là do bản thân mình.
Tùy Qua nói,
- Cho nên có thể thành đại sự hay không, tất cả do anh. Tốt rồi, những chuyện này tôi không nói nhiều, tin tưởng anh là được.
- Bằng không anh có thể nói với Cao Phong và Giang Đào, kỳ thật anh cũng cho bọn họ cổ pâần mà?
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Tránh cho bọn họ nghĩ anh không công bằng.
- Không cần, trong nội tâm của bọn họ không công bằng chỉ là tạm thời mà thôi.
Tùy Qua nói,
- Tôi tin bọn họ nhanh chóng hiểu ra, dù sao đều là huynh đệ ngủ chung phòng nha. Huống chi, tuy miệng bọn họ nói không công bằng, nhưng mà trong lòng vẫn xem chúng ta là huynh đệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT