Bất kể trong sương mù phía trên có thứ gì, Tùy Qua cho rằng dựa vào tốc độ thân pháp của mình, trong nháy mắt có thể tới được đảo nhỏ trung tâm. Chỉ là trong nháy mắt, cho dù ở đây có thứ gì lợi hại, cũng sẽ không bị hắn kinh động.
Sau khi quyết định chủ ý, Tùy Qua không chần chờ nữa, thúc dục dược lực Thiên Ưng đan, hóa thân làm đại điêu, triển khai Phong Lôi cánh, nhanh như điện chớp xông về phía trên. Một vạn thước. . . Hai vạn thước. . . Ba vạn thước. . . Theo độ cao tăng lên, Tùy Qua cảm giác được các loại thần niệm xung quanh từ từ giảm bớt, ý vị suy đoán của hắn đã đúng, càng lên cao, ma nhân lại càng ít.
Không sai biệt lắm khi đến năm vạn thước, Tùy Qua ngưng tiếp tục bay lên, sau đó nhanh chóng nhắm về phía đảo nhỏ trung tâm.
Mới phi hành một hồi, thần niệm của Tùy Qua tựa hồ cảm giác chạm đến “bầu trời”.
Nước sâu cũng có đáy, trời cao tới đâu cũng có đỉnh. Tùy Qua thật sự không ngờ, thần niệm của mình lại đạt tới “bầu trời” của Như Mộng Thủy cốc, nếu thần niệm đã đạt tới bầu trời, Tùy Qua dĩ nhiên không có đạo lý không đi tìm hiểu rõ ràng, như vậy có thể lý giải tình huống ở Như Mộng Thủy cốc, có trợ giúp rất lớn đối với chuyện ứng phó đám ma nhân và thiên ma ở đây.
Cho nên, Tùy Qua thúc dục Phong Lôi cánh tiếp tục bay lên.
Rốt cục, Tùy Qua đã được như nguyện nhìn thấy “Bầu trời”.
Chẳng qua, nơi này không giống với suy nghĩ của Tùy Qua, nơi này không phải là bầu trời trong xanh như nước biển, mà là một vách tường bằng tinh thể kỳ lạ, vách tường bằng tinh thể tựa hồ vô cùng dày, hơi mờ, căn bản không thấy rõ phía sau vách tường bằng tinh thể là thế giới gì. Ngoài ra, bên trong vách tường còn có vân khí ngũ sắc lưu chuyển, có ký hiệu thần bí tạo thành một “con sông” thần kỳ, lưu động theo quy luật.
Vách tường thần bí này, giống như một vòm trời, biến nơi này thành một thế giới kỳ dị.
Tùy Qua thử dùng thần niệm xuyên thấu qua vách tường bằng tinh thể này, nhưng căn bản vô dụng, thần niệm rót vào trong đó, tựa như đá chìm đáy biển, hoàn toàn biến mất, giống như bị vách tường này cắn nuốt.
Nhưng tồn tại của vách tường này, ít nhất chứng minh một điểm, Như Mộng Thủy cốc đích xác là một “vùng đất nhân tạo”, nhất định là một loại không gian thần kỳ do đại năng tu hành viễn cổ nào đó mở ra.
Nếu lúc này Trúc Vấn Quân ở đây, có lẽ đoán ra một ít thứ bên trong ký hiệu, nhưng Tùy Qua nhìn những ký hiệu phức tạp này, chỉ cảm thấy choáng váng, khẳng định không cách nào theo dõi ảo diệu bên trong.
Bất đắc dĩ, Tùy Qua đành phải từ bỏ ý nghĩ theo dõi huyền bí bên trong, tiếp tục suy nghĩ phi hành về đảo nhỏ trung tâm.
Vốn tưởng rằng có thể sẽ gặp phải phiền toái gì, nhưng lần này Tùy Qua đồng học tựa hồ gặp vận may, dọc theo đường đi lại bình yên vô sự.
Đến phía trên đảo nhỏ trung tâm, Tùy Qua thầm thở dài một tiếng may mắn, nhưng lại không dám buông lỏng cảnh giác, bắt đầu cẩn thận hạ xuống phía dưới, hơn nữa dùng thần niệm dò xét xung quanh, tránh rơi vào vòng vây của ma vật.
- Ma nghiệt! Ngươi đừng mơ tưởng! Dù ta có chết, cũng sẽ không để đám ma nghiệt các ngươi làm ô uế một đầu ngón tay của ta!
Lúc này, phía dưới truyền tới một tiếng quát thê lương mà tức giận, nghe thanh âm này, dĩ nhiên là thanh âm của Lạc Phi Đan.
Xem ra, tình cảnh Lạc Phi Đan cực kỳ không ổn!
Tùy Qua không tùy tiện xuất thủ, lúc này quan trọng nhất là biết rõ tình huống. Đảo nhỏ trung tâm là nơi ma vật tụ tập, nếu tùy tiện xuất thủ, chỉ sợ không cứu được người, ngược lại còn khiến mình rơi vào trong phiền toái.
- Hắc. . . Đạo cô này, thật không biết điều! Bản tôn nhìn ra ngươi vẫn còn bảo lưu xử tử nguyên âm, cho nên mới muốn trao đổi một chút nước bùn đan pháp với ngươi, nhưng ngươi không biết phân biệt, xem ra rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
Thanh âm của một ma nhân vang lên.
- Hắc hắc! Nếu đạo cô này không biết phân biệt như vậy, vậy chúng ta cùng xông lên, làm cho nàng trước khi chết cũng có thể nếm thử mùi vị cực khoái!
Một ma nhân khác kêu gào nói.
- Đám nghiệt súc các ngươi, cho dù ta tự bạo thân thể, cũng sẽ không để các ngươi được như ý!
Lúc này chỉ sợ Lạc Phi Đan đã giận đến muốn hộc máu. Nhưng, mặc dù nàng luôn miệng nói tự bạo thân thể, nhưng là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng tự bạo thân thể. Bởi vì hiện giờ có nhiều ma vật như vậy bao vây chung quanh, cho dù tự bạo thân thể, Nguyên Anh muốn chạy trốn, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
- Có Thiên Thủy Ma Vệ Cận Hào ta ở chỗ này, ngươi muốn tự bạo thân thể cũng khó!
Một ma nhân lạnh lùng nói:
- Cho dù ngươi tự bạo thân thể, ta cũng sẽ bắt Nguyên Anh của ngươi, giết Nguyên Anh của ngươi! Khó khăn lắm mới có một nữ nhân loài người đến đây, làm sao có thể để ngươi chạy như vậy!
Tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên.
Hiển nhiên Lạc Phi Đan bị triệt để chọc giận, đang định liều mạng với những ma vật này.
Tùy Qua biết không thể trì hoãn, nếu không, chỉ sợ Lạc Phi Đan thật sự có thể bị những ma vật này giết chết.
Mặc dù Tùy Qua và Lạc Phi Đan không có giao tình gì, nhưng dù gì cùng là loài người, cũng không thể nhìn nàng bị một đám ma vật giết chết?
Nhưng, Tùy Qua cũng không tùy tiện hành động, hắn nghĩ ra một cách, đó là kêu “ma nhân” Xuân Thân Mạnh ra ngoài, chuẩn bị cùng Xuân Thân Mạnh liên thủ diễn kịch.
Chỉ chốc lát sau, Xuân Thân Mạnh và Tùy Qua cùng xuất hiện trước mặt đông đảo ma nhân.
Lúc này, tình huống của Lạc Phi Đan thật không thể lạc quan, nàng bị mười mấy ma nhân bao vây xung quanh.
Mặc dù số lượng ma nhân không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là nhân vật Nguyên Anh sơ kỳ trở lên, hơn nữa còn có hai ma nhân tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Trong hai ma nhân Nguyên Anh trung kỳ, một tên rõ ràng là “Bạo lộ cuồng”, xem ra cũng là ma nhân trong Thiên Thủy Ma Vệ, hình như tên là Cận Hào. Tu vi chỉ sợ còn lợi hại hơn Mông Lâm lúc trước. Trên thực tế, ma nhân này đúng là rất lợi hại, nó vừa ra tay đã hoàn toàn chế trụ Lạc Phi Đan là Nguyên Anh trung kỳ, lúc này Lạc Phi Đan đã tóc tai bù xù, giống như điên cuồng, toàn thân cũng đã nhuốm máu rồi.
Lạc Phi Đan có thể không nổi điên sao, mặc dù nàng có tu vi hơn mấy trăm ngàn, nhưng chỉ là một đạo cô, đúng như ma nhân kia nói, còn bảo lưu xử tử nguyên âm, mà tên Cận Hào kia lại cởi chuồng đánh nhau sống mái với nàng, hơn nữa tuyên bố sẽ tiến hành lăng nhục nàng, làm một nữ nhân, bất luận như thế nào nàng cũng không nuốt trôi được khẩu khí này .
Chẳng qua, theo Tùy Qua thấy, tình huống của Lạc Phi Đan đúng là không thể lạc quan, nếu như Tùy Qua không nhúng tay vào, nàng thật sự có thể rơi vào trong tay những ma nhân này, hậu quả sau đó không cần nghĩ cũng biết.
Mặc dù Tùy Qua không biết Nguyên Anh bị cưỡng dâm là tràng diện như thế nào, nhưng nếu như Lạc Phi Đan gặp phải chuyện như vậy, chỉ sợ là sống không bằng chết.
Lúc này, Xuân Thân Mạnh và Tùy Qua xuất hiện, lại không khiến ma nhân phản kích và vây công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT