Chẳng qua, tuyệt phẩm linh điền đã có Tiểu Ngân Trùng giám sát, đám tiểu tử này muốn “nhập cư trái phép”, hiển nhiên không có khả năng.
Đối với Tiểu Ngân Trùng, đám chi nhân chi mã này vô cùng sợ hãi.
Trong mắt bọn chúng, Tiểu Ngân Trùng giống như ma quỷ.
Chẳng qua, lần này đối mặt với dọa nạt của Tiểu Ngân Trùng, những chi nhân chi mã cũng không nhanh chóng thối lui giống như trước, tựa hồ muốn chạm trán với Tiểu Ngân Trùng. Tiểu Ngân Trùng khinh thường cười cười, tựa hồ định dùng chân đá đám chi nhân chi mã trở về, nhưng đám chi nhân chi mã cũng trở nên lợi hại, lại dùng nguyên khí tạo thành tiểu cung tên đối phó Tiểu Ngân Trùng.
- Để bọn chúng vào.
- Lão Đại, ngươi không thể thấy bọn chúng nó biết điều mà đặc biệt chiếu cố sao.
Tiểu Ngân Trùng nói:
- Đám thối tha này không có tác dụng gì, chỉ biết làm đảo loạn mà thôi. Nếu như để bọn chúng hấp thu tinh hoa của tuyệt phẩm linh điền, há không phải sẽ ảnh hưởng đến sinh trưởng của Hồng Mông Thụ?
- Thử xem, dù sao bọn chúng cũng hút không được bao nhiêu.
Tùy Qua muốn nhìn thấy âm mưu chân chính của đám chi nhân chi mã này.
Tiểu Ngân Trùng đành phải né ra.
Đám chi nhân chi mã tiến vào tuyệt phẩm linh điền, cũng không vội hấp thu chất dinh dưỡng trong linh điền, mà làm ra chuyện không thể tưởng tượng. Bọn chúng kết đội trèo lên Hồng Mông Thụ.
- Lão Đại, xem đi, đây đều do ngươi nuông chiều!
Tiểu Ngân Trùng phẫn nộ nói:
- Chúng nó sắp tạo phản rồi! Dứt khoát để ta ăn đi! Đến lúc chủ mẫu hỏi, ngươi nói là ta ăn trộm được rồi !
Nhưng Tùy Qua không để hắn như nguyện, nói với Tiểu Ngân Trùng:
- Đám tiểu tử này có chỗ hữu dụng, không thể để ngươi tùy tiện nuốt mất.
- Không nhìn ra chúng nó có ích lợi gì!
Tiểu Ngân Trùng hừ một tiếng.
- Đầu tiên, giữ lại thứ này, có thể tráng kiện tinh thần lực của ta, ngoài ra….
Nói đến đây, Tùy Qua dừng lại, bởi vì đám chi nhân chi mã làm một chuyện khiến hắn thật sự bất ngờ. Bọn chúng xây tổ trên Hồng Mông Thụ! Chuyện này đúng là kỳ quái.
Tương truyền thời cổ đại, người phàm ở bên ngoài, thỉnh thoảng bị dã thú tập kích. Sau này, Hữu Sào Thị chặt cây xây tổ, dạy cho những người này cách tránh né dã thú, vì vậy hắn đã trở thành một thánh nhân.
Đương nhiên, trong mắt người hiện đại, chuyện chặt cây xây tổ vô cùng đơn giản. Nhưng ở thời viễn cổ, người nghĩ đến chuyện xây tổ đầu tiên, chẳng khác nào người đầu tiên bước chân lên sao Hỏa vậy.
Đám chi nhân chi mã này, hiển nhiên không có ai dạy bọn chúng xây tổ như thế nào, nhưng bọn chúng nó lại muốn đến xây tổ. Hơn nữa càng khiến Tùy Qua khó hiểu chính là, bọn chúng lại muốn xây tổ trên Hồng Mông Thụ.
Chẳng lẽ, việc xây tổ này còn có ý nghĩa đặc biệt hay sao?
Tiếp theo, đám chi nhân chi mã đã xây dựng lên một sào huyệt trên cành cây Hồng Mông Thụ, sào huyệt này là dùng lá cây linh thảo, linh mộc bọn chúng kiếm được, thêu dệt mà thành, nhưng nhìn cũng không có vẻ kiên cố.
Sau đó, đám chi nhân chi mã chui vào lối vào của sào huyệt.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, sau đó, trong sào huyệt vang lên tiếng ngâm nga nho nhỏ kéo dài.
Đây là thanh âm của chi nhân chi mã.
Thanh âm không lớn, nhưng vang rất xa, hơn nữa nghe thấy có thể khiến lòng người bình thản, tựa hồ giống như phạm âm.
Nhưng điều chân chính khiến Tùy Qua cảm thấy ngạc nhiên chính là, trong tiếng ngân nga của đám chi nhân chi mã, lá cây Hồng Mông Thụ khẽ động đậy, hơn nữa lá cây nhẹ nhàng rung động phát ra thanh âm, vừa vặn dung nhập vào trong khúc ca của đám chi nhân chi mã, giống như phối hợp với nhau trình diễn một khúc “Linh thảo chi ca” vậy.
Trên khuôn mặt Tùy Qua rõ ràng hiện ra vẻ kinh hãi, vui mừng, hắn tựa hồ ý thức được cái gì sắp sửa phát sinh.
Cho nên, Tùy Qua nhắm mắt lại, lập tức tiến vào trạng thái nhập định tinh thần.
Mặc dù nhập định, nhưng chuyện phát sinh xung quanh, càng trở nên rõ ràng.
Khi lá cây Hồng Mông Thụ hưởng ứng “tiếng hát” của chi nhân chi mã, thanh âm lan truyền bốn phía, những linh thảo, linh mộc khác cũng noi theo, gia nhập vào màn trình diễn này, trong chốc lát, trong không gian của Hồng Mông thạch vang lên một khúc “Linh thảo chi ca” kỳ dị, dưới trùng kích của tiếng hát, Hồng Mông tử khí xung quanh linh điền bắt đầu giải tán, thiên địa xung quanh trở nên sáng sủa.
Đồng thời, Tùy Qua cảm giác được tinh thần lực của mình đang nhanh chóng được kéo lên, bởi vì thuận theo khúc “Linh thảo chi ca”, tín ngưỡng lực vô cùng khổng lồ tràn vào trong thế giới tinh thần của Tùy Qua, sau đó tan ra làm một thể với tinh thần lực của hắn.
Thiên Tinh tâm công đệ lục trọng!
Chỉ trong chốc lát, tu vi tinh thần lực của Tùy Qua lại tiến thêm một bước, đạt tới trình độ Thiên Tinh tâm công đệ lục trọng!
Sau này, tinh thần lực của Tùy Qua đã có thể hoàn toàn ngưng tụ làm thân thể chân chính rồi!
Cũng tức là nói, tinh thần lực của Tùy Qua hoàn toàn có thể tạo thành một phân thân giống hắn như đúc!
Tinh thần lực tiếp tục được kéo lên.
Tùy Qua cảm giác đã sắp tiến vào Thiên Tinh tâm công tầng thứ bảy.
Nhưng ngay lúc này “Linh thảo chi ca” đột nhiên ngưng lại.
Màn trình diễn đã hoàn tất.
Nhưng Tùy Qua cảm giác trong thế giới tinh thần của mình, thanh âm này vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Lúc này, đám chi nhân chi mã bắt đầu từ trong sào huyệt trên Hồng Mông Thụ đi ra.
Tùy Qua dùng thần niệm dò xét, lập tức cảm giác được những chi nhân chi mã này, sau khi trải qua một khúc “Linh thảo chi ca”, linh trí tiến thêm một bước, thần niệm của bọn chúng cũng lớn mạnh.
Kỳ diệu hơn chính là, Tùy Qua cảm giác được, sau khi trải qua khúc “Linh thảo chi ca” này, những linh thảo trong Hồng Mông thạch tựa hồ đã thành lập nên một loại liên hệ kỳ diệu, chân chính cấu thành một thế giới kỳ dị.
Còn gốc cây Hồng Mông Thụ, trải qua khúc “Linh thảo chi ca”, mặc dù không gia tốc sinh trưởng, nhưng cảm ứng và liên hệ với Tùy Qua càng thêm mãnh liệt.
- Đám chi nhân chi mã này, thật là quỷ la quỷ kêu , không biết đang làm gì nữa!
Tiểu Ngân Trùng nói thầm.
- Cái gì gọi là quỷ la quỷ kêu, ngươi đúng là người không biết thưởng thức.
Tùy Qua hừ một tiếng:
- Đây mới là âm thanh của tự nhiên.
- Đúng vậy, nghe khúc ca này, ta cảm thấy được lợi rất lớn.
Ảnh Phong xuất hiện bên cạnh Tùy Qua.
- Ảnh Phong, xem ra tu vi của ngươi cũng có tăng lên?
Tùy Qua cười ha hả.
- Đã đến Kết Đan trung kỳ.
Ảnh Phong mỉm cười nói:
- Không giống kẻ ngu ngốc nào đó, bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, còn nói là quỷ la quỷ kêu, thật là tư chất đần độn.
Tiểu Ngân Trùng cuối cùng có thể nghe ra chế nhạo của Ảnh Phong, không nhịn được hừ một tiếng:
- Chẳng qua là để ngươi đi trước một bước mà thôi, đắc ý cái gì!
- Được rồi, bây giờ không phải lúc đấu võ mồm.
Tùy Qua thu liễm nụ cười:
- Trong Như Mộng Thủy cốc, nguy cơ tứ phía, hiện giờ còn không biết như thế nào mới có thể ra ngoài. Trong tình huống này, phải trên dưới một lòng. Tiểu Ngân Trùng ngươi còn có tâm tư đấu võ mồm hay sao, mau đi làm việc đi.
- Chủ nhân, không biết vì sao, tử khí xung quanh linh điền hình như phân tán đi rất nhiều?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT