Không chỉ là Lạc Phi Đan, Tùy Qua cũng nghĩ như vậy.

Tuy lấy được nguyên anh Nam Cung Hoàng có thể nói là tiền của phi nghĩa bay tới, nhưng trên đảo cũng chỉ có hai người kia, mà Nam Cung Hoàng bị người đánh nổ thân thể, nguyên anh hốt hoảng bỏ chạy, điều này hiển nhiên thật vô lý!

Kiệt kiệt!

Lúc này trong đảo truyền ra tiếng cười âm trầm, bốn phía quá an tĩnh nên khi xuất hiện tiếng cười có vẻ cực kỳ quỷ dị, cực kỳ khủng bố.

- Người nào giả thần giả quỷ! Nam Cung Thái Nhất, là ngươi sao?

Lạc Phi Đan quát một tiếng, thanh âm như sấm cuốn tới hòn đảo, hơi nước dày đặc cũng bị tán phát.

Kiệt kiệt! Kiệt kiệt!

Chỉ có tiếng cười âm trầm khủng bố trả lời bà.

Lạc Phi Đan hừ lạnh một tiếng, đang định dẫn người bay lên đảo, đột nhiên càng nhiều tiếng cười vang lên.

Nhưng lần này đến từ bốn phương tám hướng, thậm chí còn ở dưới nước!

Đám người Lạc Phi Đan đều biến sắc.

Ngay cả Tùy Qua cũng cảm giác được tình huống không ổn.

Mặc dù Tùy Qua không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đã phân tích ra tình thế.

Tình thế trước mắt, hiển nhiên là nhóm người này đã bị “ma vật”bao vây.

Hoa hoa! Hoa hoa! Hoa hoa!

Trong đầu Tùy Qua nổi lên một ý niệm, đột nhiên trong hơi nước xung quanh truyền tới thanh âm của sóng nước, tựa hồ dưới mặt nước bình tĩnh, có rất nhiều cái gì bắt đầu nhảy lên khỏi mặt nước.

- Không thể nào!

Xuân Thân Mạnh kinh hô rồi một tiếng:

- Những ma vật kia không nên nhảy lên mặt nước chứ!

- Trừ phi. . . Nam Cung Hoàng và Nam Cung Thái Nhất đã tiến vào “Nhược Thủy Cung”, kích phát cấm chế bên trong!

Lạc Phi Đan hừ một tiếng, trên khuôn mặt lộ ra sát khí nồng đậm, sau đó đột nhiên đưa tay vung xuống mặt nước:

- Ma vật đáng chết, cút đi cho ta!

Vù! Vù! Vù!

Lạc Phi Đan vừa vẫy tay, trăm ngàn đạo phi kiếm cương khí màu đen chém xuống dưới mặt nước.

Ầm!

Trên mặt nước vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó dưới mặt nước nổi lên một tiếng kêu thảm, Lạc Phi Đan đưa tay lên không, một cánh tay trắng bệch rơi vào trong tay nàng, cánh tay kia tái nhợt, giống như màu tử thi trong nước, nhưng quỷ dị chính là bàn tay chỉ có ba ngón, còn bén nhọn dị thường, giống như móng vuốt của hung thú nào đó.

Trong bọt nước toát ra một đoàn dịch thể màu lục, có lẽ là máu của ma vật kia chảy ra.

- Lạc đạo hữu quả nhiên lợi hại.

- Lợi hại cái rắm! Đi mau!

Lạc Phi Đan cắt lời Xuân Thân Mạnh, nhanh chóng bay về hướng đảo nhỏ phía trước.

Những người còn lại, cũng bám chặt phía sau.

Tùy Qua đương nhiên cũng không ngoại lệ, bởi vì hắn cũng cảm giác được, dưới mặt nước xuất hiện tin tức cực kì nguy hiểm, hơn nữa từ bốn phương tám hướng ập đến, có thể thấy số lượng những ma vật kia không ít.

Lúc này, muốn lui về đường cũ hiển nhiên là không thể nào, bởi vì dưới nước không biết có bao nhiêu ma vật xuất hiện.

Không hề nghi ngờ, những người này đã bị bao vây, Tùy Qua cũng không ngoại lệ.

Ý nghĩ của Lạc Phi Đan rất đơn giản, nếu đường thủy đã bị bao vây, biện pháp duy nhất hiển nhiên là tiến vào đảo nhỏ trung tâm, bất kể mọi người không có địa đồ hòn đảo này, nhưng còn tốt hơn là đám ma vật kia bao vây.

Đảo nhỏ gần ngay trước mắt.

Nhưng khi Tùy Qua tiến vào trong đó, nhất thời phát hiện hắn đã không thấy bóng dáng của những người khác.

Rất hiển nhiên, trên hòn đảo này cũng có trận pháp và cấm chế.

Sau khi mọi người tiến vào hòn đảo, lập tức bị chia tách.

Tức là nói, bây giờ Tùy Qua phải một mình đối mặt với cục diện.

Mặc dù bị rớt lại, nhưng Tùy Qua cũng không sợ hãi, hiện giờ hắn đã đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, mặc dù lần này ở trong không gian dị lãnh thổ, nhưng theo Tùy Qua thấy, có lẽ là một lần rèn luyện hiếm có, huống hồ sợ hãi và hoảng sợ, đối với cục diện và tình thế hiện giờ cũng không có tác dụng gì.

Lúc này, Tùy Qua dừng chân trong một khu rừng trên núi.

Cây cối trong rừng rất cổ quái, lá cây rất thưa thớt, hơn nữa ngay cả Tùy Qua cũng không biết tên gọi của những loại cây này.

Càng kỳ lạ hơn là, Tùy Qua hiển lộ ra áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng trên người, cố gắng thành lập liên hệ với cây cối và cỏ dại trong rừng, nhưng lại bị “cự tuyệt”, những cỏ cây cổ quái này lại sản sinh thần niệm bài xích Tùy Qua, Tùy Qua quả thật chưa từng gặp phải chuyện này.

Nhưng Tùy Qua cũng không bỏ cuộc, mặc dù hắn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết rõ những thứ ma vật kia rút cuộc có bao nhiêu, lợi hại như thế nào, nhưng có thể khiến Lạc Phi Đan sợ hãi như thế, chắc chắn không dễ đối phó. Mặc dù tu vi của Tùy Qua đã tăng lên rất nhiều, nhưng hắn tự nhận vẫn có chênh lệch không nhỏ với Lạc Phi Đan, nếu Lạc Phi Đan sợ hãi, Tùy Qua đương nhiên sẽ không cho rằng hắn có thể càn quét tất cả.

Nếu ý thức được năng lực của mình không thể giải quyết nguy cơ, Tùy Qua liền lập tức tìm đối sách, hết sức né tránh.

So với đám người Lạc Phi Đan, Tùy Qua chắc chắn là người có kinh nghiệm ít nhất, hiểu biết về Mộng Thủy cốc cũng ít nhất, nếu như cục diện không thể xoay chuyển, chỉ sợ Tùy Qua rất có thể sẽ là người đầu tiên táng thân ở chỗ này. Bởi vì, dưới tình huống hoàn toàn không biết cục diện, Tùy Qua không có ý định chủ quan vọng động, mà tỉnh táo, ổn định trận cước rồi mới nói.

Lúc này, Tùy Qua giống như một đơn binh sắp rơi vào trận địa đối phương. Việc làm đầu tiên, không phải mù quáng đột phá vòng vây, bởi vì với lực lượng cá nhân nhỏ bé, muốn đột phá tầng tầng phong tỏa của đối phương, căn bản là ngu ngốc. Cách làm chính xác, là tìm hiểu tình huống xung quanh, bảo toàn bản thân, tránh rơi vào bao vây của đối phương, sau khi thăm dò tình huống kỹ càng, mới nghĩ đến con đường bỏ trốn.

So với đám người Lạc Phi Đan, Tùy Qua thu hoạch tin tức ít nhất, cho nên hắn phải bù đắp nhược điểm này. Biện pháp bù đắp, chính là thành lập liên hệ với cỏ cây xung quanh, để những cỏ cây này trở thành tai mắt của hắn. Bất kể thần niệm của Tùy Qua bị những cỏ cây này chống cự, nhưng sau khi Tùy Qua không ngừng tăng cường thần niệm, đề cao uy lực của áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng, những cỏ cây xung quanh hắn rốt cuộc cũng khuất phục.

Dần dần, thần niệm của Tùy Qua và những cỏ cây này dung hòa cùng một chỗ.

Lúc này, Tùy Qua mới hiểu được vì sao những cỏ cây này lại kháng cự “hiệu lệnh” của hắn, bởi vì những cỏ cây này đã tạo thành thần niệm của mình, hơn nữa thần niệm còn mạnh hơn thần niệm của cỏ cây bình thường trong giới thế tục, hơn nữa không có tính tình ôn hòa như cỏ cây trong giới thế tục.

Nhưng, cỏ cây rút cuộc vẫn là cỏ cây, dưới ức hiếp của áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng, những cỏ cây này rốt cuộc hoàn toàn trở thành “thám tử” của Tùy Qua. Chỉ có điều, phạm vi Tùy Qua có thể khống chế cỏ cây cũng giảm bớt rất nhiều, trước mắt nhiều lắm chỉ có thể cảm nhận trong bán kính trăm dặm xung quanh.

May là, trong vòng trăm dặm cũng không có động tĩnh gì khác.

Đồng thời, trong phạm vi này cũng không cảm ứng được khí tức và thần niệm của những người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play