"Hiểu rồi!" Dược Thiên Sầu đem chấp chưởng lệnh bài thu vào, trong lòng nhiều ít có chút cảm động. Như thế nào gọi là người một nhà, đây mới đúng là người một nhà tri kỷ ah!
 
Vân Bằng luôn không mở miệng, đột nhiên hỏi: "Chấp chưởng lệnh bài của ngươi, đưa cho Dược Thiên Sầu mang đến Minh Giới khoe khoang, vạn nhất sự tình truyền về, ngươi sẽ không gặp phiền toái gì đó chứ!"
 
Đại mình Luân ảm đạm cười: "Ta nghĩ không có phiền thoái gì đâu, ta cũng là phụng theo pháp chỉ của Tiên Đế, dốc sức hiệp trợ Dược Thiên Sầu mà thôi! Nếu có người hỏi, ngươi cứ thoái thác như ta nói là được rồi."
 
Nghe vậy, lúc này ba người mới nhẹ nhàng thở phào ra một hơi.
 
Có người cao hứng, dĩ nhiên là phải có người đang tru sầu! Bên trong hậu đường của phân đà Tuyệt Tình Cung, lúc này bỗng nhiên vang lên những thanh âm rầm rầm. Một gã đệ tử chạy vào thám thính đều bị đánh lăn ra ngoài, bàn ghế cốc chén bên trong gian phòng, đều vỡ nát. Thương Vân Tín mặt đỏ tía tai, đứng giữa gian phòng thở dốc.
 
"Đại cung phụng xin hãy nguôi giận ah!" Bên cạnh hắn, có một lão nhân đang thở dài khuyên bảo.
 
Người này tên Mai Hòa, cũng là một trong số những cung phụng của Tuyệt Tình Cung, địa vị bên trong môn phái chỉ đứng sau Thưong Vân TÚI. Lần này hắn đến đây, chính là bời vì Tuyệt Tình Cung nhận được pháp chỉ của Tiên Cung, sai phái Thương Vân Tín bảo hộ Dược Thiên Sầu.
 
Tuyệt Tình Cung chưởng môn nhân Vong Tình, sau khi nhận được pháp chỉ của Tiên Cung, trầm mặc hồi lâu sau, thầm nghĩ, bất luận là ai cũng không thể chấp nhận được, sau khi cháU Minh chết đi, chính mình còn phải đứng ra bảo hộ cho cừu nhân. Cho nên Vong Tình luôn mãi suy tư, cũng không đem chuyện tình này trực tiếp báo cho Thương Vân Tín, mà phái Mai Hòa đích thân chạy tới chuyển cáo, chủ yếu chính là sợ Thương Vân Tín làm ra điều gì sơ suất, để cho Mai Hòa công tác tư tưởng một phen. Trước khi Mai Hòa đến, Vong Tình đã từng phân phó, nếu Thưong Vân TÚI không chấp nhận, thì hãy kêu hắn liên hệ với mình.
 
Quả nhiên Thương Vân Tín vừa nghe xong, thiếu chút nữa thì đã đem phân đà của Tuyệt Tình Cung phá hủy tan tành. Cuối cùng, dưới sự khuyên giải của Mai Hòa, Thương Vân Tín liền đùng đùng liên hệ với Vong Tình.
 
Vong Tình cũng không khuyên giải thêm nữa. Chỉ nói với hắn rằng, chuyện này đúng thật là pháp chỉ của Tiên Cung phát ra, kêu hắn lấy đại cục làm trọng. Theo sau Vong Tình chặt đút liên lạc, kết quà mới có cảnh tượng như hiện giờ...
 
"Bời vì một khúc nhạc.., vì một khúc nhạc thôi sao! Tiên Cung khinh người quá đáng! Chưởng môn ngươi cũng muốn bức ta!" Thưong Vân Tín toàn thân run rẩy, giận dữ hét lớn: "Dược Thiên Sầu...T."
 
Chuyện này đối với hắn mà nói, quà thật là phi thường nhục nhã, bắt mình đi bảo hộ cái tên đã giết chết cháU Minh, đừng nói trên phương diện cảm xúc hắn không chấp nhận được. Nếu như chuyện này truyền ra bên ngoài, hiển nhiên sẽ trở thành chuyện cười thiên cổ trong tam giới ah!
 
Mai Hòa nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh, may mắn lúc trước hắn đã bày ra kết giới cách âm, nếu không lời nói này của Thương Vân Tín mà truyền đi ra ngoài, không chừng sẽ gây nên cho Tuyệt Tình Cung rất nhiều phiền phức. Lúc này Mai Hòa
 
Chậm rãi bước tới bên người Thương Vân Tín, bày ra diễn cảm sầu khổ nói: "Chuyện này cũng không thể trách chưởng môn nhân được, người khác xem Tuyệt Tình Cung chúng ta là môn phái đệ nhất Tiên giới, tưởng rằng rất phong cảnh, nhưng chẳng lẽ chính ngươi còn không biết tình cảnh hiện nay của Tuyệt Tình Cung hay sao?"
 
"Bọn chúng khinh người như thế! Đem chúng ta coi thành thứ gì? Chẳng lẽ so với heo chó còn không bằng sao? Vô cùng nhục nhã ah!"
 
Thương Vân Tín nắm chặt song quyền, nghẹn ngào bi phẫn nói. Trong lúc nhất thời lão lệ tung hoành, nhiễu xuống vạt áo trước ngực, trường cảnh vô cùng thê thảm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
"Đại Cung Phụng!"
 
Mai Hòa vươn song chưởng ra, nắm chặt lấy tay của Thương Vân Tín, nói: "Chúng ta ở trong mắt đám người Tiên Cung, còn không phải không bằng heo chó hay sao? Ngươi tưởng rằng chưởng môn trong lòng cảm thấy điều này thoải mái ư? Nhưng hết thảy phải lấy đại cục làm trọng ah!"
 
Dứt lời, đè nén âm thanh xuống, nhỏ nhẹ nói: "Sợ là lo lắng Tiên Cung mượn Dược Thiên Sầu dò xét Tuyệt Tình Cung chúng ta mà thôi! Chuyện này có ý nghĩa như thế nào? Trước khi tới đây, chưởng môn nhân kêu ta, tặng cho ngươi hai chữ "nhịn nhục". Chưởng môn còn nói cho ta biết, tu vi của hắn sắp đột phá lên cảnh giới Tiên Đế hậu kỳ rồi. Hơn nữa...Bạt Kiếm Thức đã lĩnh ngộ thêm thức thứ sáu, chưởng môn luôn luôn giấu diếm chuyện này. Chờ ngày nắm chắc thời cơ, thì chúng ta mới vùng lên hành động, đánh cho đám người kia không kịp trở tay."
 
Thương Vân Tín nghe vậy cả người chấn động, mắt hổ mang theo lệ quang giương lên, thất thanh kinh hô: "Thức thứ sáu! Chẳng lẽ chưởng môn đã..."
 
Hắn còn chưa nói dứt lời, thì Mai Hòa đã dùng sức nắm chặt tay hắn, truyền âm ngăn cản: "Đại cung phụng hãy cần thận một chút! Chuyện này chưởng môn chưa thông báo cho bất kỳ người nào biết, thậm chí ngay cả lúc liên lạc với ngươi cũng không hề nhắc qua. Kêu ta đích thân chạy tới đây cũng là vì chuyện này, ta và ngươi không thể cô phụ nỗi khổ tâm của chưởng môn nhân ah! Lúc này chưởng môn cần nhất chính là thời gian, nếu thời cơ chúi muồi, toàn bộ thù mới hận cũ, đều sẽ được giải quyết sòng phẳng!"
 
Thương Vân Tín đứng ngây ra không biết phải nói cái gì, ánh mắt không ngừng lóe ra tinh quang. Bản thân hắn không thể tưởng tượng nổi, nhiều năm qua Tuyệt Tình Cung chỉ nắm giữ được năm thức trong Bạt Kiếm Thức, mà riêng thức thứ năm, hắn phải rơi vào tuyệt cảnh mới có thể lĩnh ngộ ra, sau khi xuất sử, uy lực cường hãn vô cùng. Hắn tin tưởng, trong đám cao thủ Tiên Đế trung kỳ khắp tam giới, không một người nào có khả năng ngăn cản một chiêu này. Bất quá, hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày chưởng môn nhân sẽ lĩnh ngộ ra thức thứ sáu trong Bạt Kiếm Thức, uy lực khẳng định là phải cường đại không gì sánh nổi ah!
 
"Vĩ chưởng môn, vì Tuyệt Tình Cung, phần nhục nhã này.., ta nuốt!" Thương Vân Tín song quyền nắm chặt vào nhau vang lên những thanh âm lách cách, nghiến răng nghiến lợi nói.
 
"Đại cung phụng vì đại nghĩa diệt thân ah!" Mai Hòa dùng sức đè song quyền của Thương Vân Tín xuống nói. Trong lòng cũng khẽ thở phào một hơi, trước khi tới đây, Vong Tình đã từng giao phó cho hắn, nếu như đem chuyện bí mật này nói cho Thương Vân Tín nghe xong, mà Thương Vân Tín vẫn không muốn nhẫn nhục, thì Tuyệt Tình Cung lưu lại người này đã không còn bao nhiêu ý nghĩa nữa...
 
Chính xác mà nói, nếu như vừa rồi Mai Hòa nhìn ra một tia dao động trong lòng Thương Vân Tín. Như vậy hắn sẽ âm thầm nhân cơ hội, Thương Vân Tín không có thời
 
Gian phòng bị, mà ra tay đánh một kích trí mạng, khiến cho hắn vĩnh viễn không có cơ hội tiết lộ bí mật của Vong Tình ra bên ngoài.
 
Thương Vân Tín nào đâu biết rằng mình vừa mới đi qua Quỷ Môn Quan trở về. Ngược lại còn nghiến răng phát thề nói: "Dược Thiên Sầu, ta xem ngươi còn đắc chí thêm được bao nhiêu lâu nữa."
 
Mai Hòa cười xòa nói: "Bất quá chỉ là cáo mượn oai hùm thôi mà! Đại cung phụng tạm thời nhẫn nhục một đoạn thời gian, chờ sau ngày thành hôn của Tiên Đế, chúng ta liền tìm cơ hội để thu thập hắn."
 
Đúng lúc này, bên ngoài có thanh âm loan báo: "Đại cung phụng, Thiên Hạ thương hội, chưởng môn nhân Dược Thiên Sầu ở bên ngoài cầu kiến."
 
"A! Cái thứ thiên đao vạn quả, tới đúng là nhanh, hắn muốn làm cho ta phải nhục nhã hay sao?" Thương Vân Tín chỉ tay ra phía ngoài, lại bày ra hình dáng tức giận. Mai Hòa nhìn hắn khẽ lắc đầu, đem bàn ghế đổ nát thu vào trong túi trữ vật.
 
Sau khi bình phục tâm tình, chỉnh đốn trang phục thêm một chút. Thương Vân Tín mới thu hồi kết giới cách âm, nhìn ra ngoài quát: "Kêu hắn mau lăn vào đây!"
 
Thanh âm truyền ra phi thường lớn, đừng nói là đám đệ tử đang canh gác bên ngoài, mà ngay cả Dược Thiên Sầu đứng trước đại môn cũng phải giật mình hoảng sợ. Trong lòng thầm nghĩ, lão thất phu này lá gan quá lớn, còn dám gây bất lợi cho ta hay sao? Cũng không biết Tuyệt Tình Cung có đem pháp chỉ của Tiên Cung để vào trong mắt hay không ah?
 
Bất quá nghĩ lại, mới thấy rằng chính mình đã quá lo lắng, nếu lão thất phu kêU Minh lăn vào, vậy nhất định là đã nhận được thông báo. Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, cũng không chờ người chạy ra thông báo, mà tùy tiện bước vào.
 
Có lời rống giận của Thương Vân Tín, cho nên đám đệ tử trong phân đà của Tuyệt Tình Cung cũng không dám ngăn cản Dược Thiên Sầu. Nhưng trong lòng đều âm thầm đánh giá, người này như chó cậy chủ, có pháp chỉ của Tiên Đế làm chỗ dựa, liền cố tình tìm đến đây chọc giận Thương Vân Tín, xem như báo thù ngày trước phải chịu nhục ở Cực Lạc Tiên Cảnh đây mà!
 
Đi vào gian phòng bên trong hậu đường, Dược Thiên Sầu vừa bước tới cửa, liền phát hiện ra bầu không khí trong phòng có điểm xơ xác tiêu điều, thoáng quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nhất thời đều minh bạch hết thảy, phỏng chừng lão thất phu kia đã tức giận mà đập hết bàn ghế ra để phát tiết nỗi căm hận trong lòng ah!...
 
Cuối cùng ánh mắt rơi vào lão nhân đứng bên người Thương Vân Tín, có thể đứng sóng vai cùng Thương Vân Tín, hiển nhiên là địa vị trong Tuyệt Tình Cung cũng không kém bao nhiêu. Dược Thiên Sầu hơi giật mình, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, hướng Thương Vân Tín chắp tay nói: "Thương cung phụng, chẳng biết vị này là cao nhân nào của quý phái vậy?"
 
Không cần Thương Vân Tín giới thiệu, Mai Hòa đã hừ lạnh nói: "Lão phu là cung phụng Tuyệt Tình Cung, danh xưng Mai Hòa, ngươi chính là cái tên chưởng môn vô lại Dược Thien sầu đó sao?"
 
Lời này vừa nói rạ, Dược Thiên Sầu phi thường mất hứng. Hiện giờ đã nắm giữ pháp chỉ của Tiên Đế trong tay, cho nên hắn cũng dám đi ngang. Lúc này liền trầm giọng nói: "Ta quản ngươi là sông hay là cống rãnh. Đã lớn tuổi rồi thì nói năng đức độ một chút, đừng không biết xấu hổ mà tự chuốc lấy phiền phức!"
 
Í»»ễ« í/. /Á í/. /Á í/. /Á í/. /Á ỈS. TẢ rontari
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play