Thần Khư Cảnh
Trong một hạp cốc hoang vắng, lúc này đang có hơn một ngàn người tập kết ở bên trong, Trương Bằng đang dẫn Dược Thiên Sầu đi xuyên qua hàng người, vừa đi vừa giới thiệu nói:
"Thần Miếu Thải Chu tổng cộng nở được một ngàn ba mươi mốt con. Đám tiểu yêu này quả nhiên là trời sinh tính hung tàn, nhưng vẫn không nằm ngoài dự kiến. Ngay khi trứng vừa nở ra, tiểu thải chu nhìn thấy người nào đứng bên cạnh, quả nhiên đã nhận làm cha mẹ của mình." Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, thi thoảng dừng chân, ngắm nhìn những con tiểu thải chu lớn chừng nắm tay người, đang đứng trên đầu vai của các đội viên. Nhưng khi hắn bước tới gần, thì đám tiểu tử kia lập tức giương nanh múa vuốt lên, bày ra trạng thái tấn công. Quả nhiên hung tính trời sinh là không thể nghi ngờ.
Nhưng khi người đội viên kia chỉ hừ lạnh một tiếng, thì con tiểu thải chu nằm trên đầu vai, liền không cam lòng buông móng vuốt xuống. Điều này khiến cho Dược Thiên Sầu phi thường hài lòng, nếu như không thể khống chế, vậy thì nuôi đám súc sinh này còn ý nghĩa gì.
Trên đầu vai của Trương Bằng cũng có một con, hắn khẽ vươn tay ra, con tiểu thải chu liền ngoan ngoãn bò xuống lòng bàn tay của hắn, theo sau nằm im không hề nhúc nhích. Dược Thiên Sầu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cười tủm tỉm nói:
"Lũ tiểu tử này rất đáng yêu, cho ta xem còn bao nhiêu chủng loại nữa đi!" Sau khi Thần Miếu Thải Chu nở trứng, đây là lần thứ hai bản thân hắn đến xem qua. Bởi nghe tin các đội viên đã thuần dưỡng được lũ tiểu tử này, cho nên hắn mới khẩn cấp chạy đến thăm dò tình hình.
Trương Bằng nghe vậy, liền bước ra khỏi hàng ngũ, khẽ vỗ tay một cái, trong tầng hầm phía đối diện, lập tức có mười đội viên bước ra, trong tay kéo theo mười chiếc lồng sắt, bên trong phân biệt giam giữ ấu thú của các loài mãnh thú như cự mãng, bọ cạp tinh, thiềm thử. Tuy rằng còn nhỏ, nhưng kích thước của những loài này đã lớn hơn tiểu thải chu rất nhiều.
Thời gian gần đây, đại quân Anh hùng đang tiến hành săn lùng mãnh thú ở bên trong Thần Khư Cảnh, bắt về đám tiểu mãnh thú này hiển nhiên là đều không thành vấn đề.
Đừng xem chúng nó còn nhỏ, nhưng ở bên trong lòng đã bất an đập phá cuồng loạn, khiến cho những chiếc lồng sắt không ngừng vang lên thanh âm lách cách, mãnh thú dã tính nồng đậm vốn là không cần phải bàn cãi thêm nữa.
Lúc này kéo mấy chiếc lồng sắt ra, chủ yếu là Dược Thiên Sầu muốn nhìn xem, thân thủ của đám tiểu thải chu này sẽ như thế nào. Trương Bằng nhanh chóng hướng mười đội viên đứng bên lồng sắt, khẽ phất tay ra hiệu. Mười đội viên liền mở lồng sắt ra, đồng thời cũng lùi sang một bên.
Cơ hồ ngay khi mười con mãnh thú chui ra khỏi lồng sắt, thì các đội viên cũng sôi nổi ra lệnh cho đám tiểu thải chu đứng trên vai của mình. Lúc này đám Thần Miếu tiểu thải chu, liền vội vàng bò xuống bên dưới, cả đám mục quang hưng phấn bắn ra hồng quang, miệng kêu xuy xuy, ùa tới vây quanh mười con mãnh thú.
Chứng kiến cảnh tượng này, Dược Thiên Sầu da đầu không khỏi run lên, thử nghĩ xem, nếu bị đám tiểu yêu này bám lên trên người, mùi vị đó hiển nhiên là không dễ chịu chút nào đâu nhỉ?
Lúc này mười con mãnh thú cũng cảm giác được nguy hiềm đang kéo tới, con thì miệng phun thổ tín, con thì giương nanh múa vuốt, con thì lộ ra hàm răng sắc bén.., sôi nổi gầm rít lên, đe dọa đám tiểu thải chu này.
Xem ra lũ tiểu tử này cũng không phải lần đầu tiên dàn trận tấn công con mồi. Bởi vì chúng nó không tấn công loạn xạ, mà phi thường ăn ý tản ra, chia thành mười đàn, sôi nổi hướng mười con mãnh thú bao vây lấy, đồng thời không vội vàng tấn công, mà tiến thoái vừa đủ không ngừng xoay chung quanh mục tiêu.
Con cự mãng đang uốn lượn bên trong vòng vây, dường như bị hành động này của đám tiểu thải chu kích nộ, hung hăng tấn công trước, trực tiếp há miệng ra đớp lấy một con tiểu thải chu đang trêu chọc mình. Ngay khi nó phát ra công kích, dám tiểu thải chu xung quanh lập tức phóng vọt lên trên người nó, bám cặp móng sắc bén xuyên thấu vào trong nội thể ngũ tạng của con cự mãng kia.
Con cự mãng lập tức phát ra một tiếng hét thảm, theo sau quay cuồng lăn lộn ở dưới mặt đất. Nhưng lũ tiểu thải chu kia, trời sinh da thịt đã cứng rắn như sắt thép, không gì đập nổi, ngay khi móng vuốt bám chặt vào nội thể của cự mãng xong, liền gắt gao không buông, ngược lại còn há miệng ra mà điên cuồng gặm nhấm. Đáng sợ nhất chính là con tiểu thải chu mới bị con cự mãng đớp vào trong miệng kia, nó không thừa dịp con cự mãng há mồm phát ra tiếng kêu thảm, mà bỏ trốn. Tương phản, nó còn liều mạng chui vài bên trong miệng, dùng móng vuốt sắc bén không ngừng đục khoét sâu vào tầng da thịt bên trong...
Chẳng bao lâu sau, tràng chiến đã chấm dứt, trên thi thể mười con mãnh thú bám đầy tiểu thải chu, những hàm răng sắc bén đang không ngừng gặm nhấm máu tươi. Bốn phía xung quanh cũng tràn ngập thanh âm
"sàn sạt", khiến cho người ta nghe thấy không rét mà run.
Chứng kiến cảnh tượng này, Dược Thiên Sầu không khỏi tấm tắc hai tiếng, chẳng trách Viên Vương nói Thần Miếu Thải Chu cơ hồ không có thiên địch. Nếu sinh trưởng tràn lan, sẽ là thảm họa cho các loài mãnh thú khác, không tưởng tượng nổi, đám tiểu tử này còn lợi hại như thế.
Nguồn truyện: Truyện FULL Trương Bằng chỉ vào đám tiểu thải chu đang ăn thi thể của mười con mãnh thú, giảng giải nói: "Hiện nay chúng ta đang bắt đầu huấn luyện chúng nó, dạy chúng nó phương pháp phối hợp tác chiến, như vậy tương lai có thể phát huy ra tác dụng cường địa. Qua thêm một đoạn thời gian nữa, chờ chúng nó lớn hơn một chút, đến thời điểm liệp sát mãnh thú bên trong Thần Khư Cảnh, các đội viên sẽ mang chúng nó theo phối hợp tác chiến. Có thể vài con trong đàn sẽ chết, nhưng nuôi nhốt mãi sẽ không phát sinh bao nhiêu hiệu quả vào trong thực tế. Chiến đấu mới chính là con đường đúng đắn, để huấn luyện đám tiểu tử trời sinh hung tàn này."
Dược Thiên Sầu thưởng thức nhìn hắn một cái, theo sau cũng nói:
"Nuôi chúng nó không phải vì tương lai nhả tơ bắt muỗi. Mà cần phải dùng trong những trận đánh lớn, nếu chết đi cũng không sao cả!" "Đệ tử hiểu rồi, bất quá có một vấn đề." Trương Bằng khoa chân múa tay hỏi:
"Sư phụ nói đám Thần Miếu Thải Chu này có thể hình khổng lồ, nhưng không biết cần phải mất thêm bao nhiêu năm để chờ chúng nó phát triển hết đây?" Lúc này Dược Thiên Sầu mới lấy ra một chiếc túi trữ vật, giao cho hắn, nói:
"Vấn đề này ta sớm đã có tính toán rồi. Bên trong đó là Vạn Thú Đan, tiên đan thuần dưỡng mãnh thú thông dụng trong Tiên giới, có thể kích thích cho đám tiểu tử này tăng trưởng nhanh hơn. Bất quá phải khống chế liều lượng, mỗi tháng chỉ cho một con dùng một viên thôi. Nếu ăn nhiều sẽ làm chúng nó chết bất đắc kỳ tử đó ah!" Hai người đang cùng nhau thương lượng, thì đám tiểu thải chu kia đã cắn nuốt xong thi thể của mười con mãnh thú, chỉ chừa lại xương cốt trắng hếu. Theo sau, Trương Bằng ra lệnh một tiếng, chủ nhân của đám tiểu tử này, liền phát ra mệnh lệnh triệu hồi chúng nó quay về. Nhất thời một đàn thải chu, chen chúc nhau quay về, bò lên đầu vai chủ nhân của mình, giương nanh múa vuốt còn đang dính đầy máu tươi, hình dáng trông thực dữ tợn...
PS: Chương này tác giả đang viết thì mất điện, nên ngắn hơn bình thường một chút.