Xem bộ dáng hai người biết không hỏi được gì, Dược Thiên Sầu không chút do dự đưa hai khối vỏ trứng cho Vân Bằng. Nếu Dược Thiên Sầu là người ngoài, hắn trực tiếp cướp về cũng không có gì, nhưng bởi vì có quan hệ với Vi Xuân Thu, nếu tiếp nhận, vậy xem như đã thiếu một đại nhân tình với Dược Thiên Sầu.
Vi Xuân Thu nhìn ra sự băn khoăn của hắn, trực tiếp cầm vật Dược Thiên Sầu đưa rạ, nhét vào trong tay Vân Bằng, cười nói: 4" Nói xong nhìn về phía Dược Thiên Sầu hài hước nói: "Ngươi sẽ không nhỏ mọn mà cất giấu không cho đi!"
Dược Thiên Sầu từ chối cho ý kiến cười cười, sau đó có chút tò mò nói: "Phượng Hoàng chân huyết nếu khả năng giúp đỡ Vân tiền bối đề cao tu vi, không biết hai khối này có thể giúp ngươi đề cao tới trình độ nào?"
Vi Xuân Thu đối với việc này chỉ biết được đại khái, nội tình chân chính chỉ sợ phải là đương sự mới hiểu rõ ràng, cũng có chút tò mò nhìn lên Vân Bằng. Vân Bằng dừng một chút, ánh mắt thoáng hiện tia sáng kỳ dị nói: "Rốt cục có thể đề cao tới trình độ nào, ta cũng nói không rõ ràng, mấu chốt còn phải xem trên vỏ trứng dính được bao nhiêu Phượng Hoàng chân huyết. Có thể là Tiên Đế trung kỳ, cũng có thể là Tiên Đế hậu kỳ, có lẽ.., bước vào Thần cấp cũng nói không chừng, phải xem vận khí của ta như thế nào."
Lời này vừa nói ra, Vi Xuân Thu cùng Dược Thiên Sầu đồng thời thất thanh nói: "Thần cập!" Sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Mẹ nó! Lúc này không đầu tư thì đợi tới bao giờ! Dược Thiên Sầu cắn răng quyết tâm, lập tức lôi hết mấy chục khối vỏ trứng, không chút do dự nhét hết vào trong lòng Vân Bằng. Vân Bằng nhìn đống vỏ trứng đang ôm trong tay, trên gương mặt luôn luôn không chút gợn sóng có vẻ dị thường kích động, trong miệng chỉ đơn điệu nhảy ra hai chữ: "Cảm ơn." Bởi vi ngoài chữ cảm tạ thật không biết nên nói thêm lời gì cho phải.
"Tốt lắm!" Vi Xuân Thu hưng phấn vỗ vai Dược Thiên Sầu, khí lực có thể nói không nhỏ, lúc này làm Dược Thiên Sầu đau tới nhe răng nhếch miệng, Vi Xuân Thu lập tức nhận lỗi giúp hắn xoa xoa.
Dược Thiên Sầu đẩy móng vuốt của hắn ra, nhìn Vân Bằng lộ ra nụ cười sáng lạn nói: "Đều là người một nhà, theo lý nên giúp đỡ cho nhau, nói cảm ơn liền khách khí. Toàn bộ vỏ trứng Phượng Hoàng đều cho ngươi, hi vọng tu vi của ngươi càng cao càng tốt, miễn cho chúng ta phải nhìn sắc mặt của người khác."
Hắn cũng là người cầm lên được thì buông xuống được, nên bỏ thì bỏ, không có gì đáng do dự. Phượng Hoàng chân huyết tuy rằng quý giá, nhưng đối với chính mình trước mắt mà nói căn bản không có tác dụng nhiều lắm, thay vì để lại không bằng đem tặng bán một nhân tình lớn. Hắn tin tưởng ánh mắt của mình, tuy rằng Vân Bằng có vẻ ít lời, nhưng là người có nghĩa khí, hôm nay mình dốc sức giúp đỡ, ngày sau khi hắn có tiền đồ tất sẽ hậu báo.
Sau khi Vi Xuân Thu nhìn thấy một màn này, vân vê hàm râu chuột nhìn Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, tràn đầy thần sắc tán dương, hắn không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại hào phóng như vậy, đem vỏ trừng Phượng Hoàng trân quý tặng hết toàn bộ cho Vân Bằng không hề giữ lại. Nhưng điều làm cho hắn bất ngờ còn ở phía sau, chỉ thấy Dược Thiên Sầu lấy ra một viên thanh châu giống như trứng gà, cười hì hì đặt trên lòng bàn tay, đưa tới trước mặt của hắn.
"Nội đan!" Vân Bằng giật mình, nhìn không hiểu hai người đang làm gì. Hắn nói không sai, đúng là nội đan, hơn nữa là viên nội đan mà Dược Thiên Sầu cướp được từ Vi Xuân Thu, xem bộ dáng hiện giờ sợ là cần vật quy nguyên chủ.
Vi Xuân Thu tự nhiên nhìn ra được ý tứ của Dược Thiên Sầu, không khỏi kích động, nhưng cũng không vội vã nhận lấy, ngược lại châm chọc nói: "Tiểu tử ngươi hôm nay làm sao vậy? Hay là lương tâm phát hiện, chuẩn bị cải tà quy chính làm người tốt sao?"
"Ít nói mấy chuyện vô dụng này, ta nói đều là người một nhà, không nói linh tinh." Dược Thiên Sầu lại cường điệu cách làm người của mình, cười hì hì nói: "Ta nói ngươi có muốn lấy hay không, không cần ta cất lại." Hắn làm bộ như muốn thu hồi, Vi Xuân Thu sao có thể không cần, há mồm khẽ hấp, thanh châu lớn như trứng gà nhất thời nhấp nháy ra thanh quang, chui vào trong miệng của hắn, rầm một tiếng thu vào trong bụng.
"Đây là nội đan của ngươi? Làm sao ngươi có thể ngưng kết ra nội đan?" Vân Bằng vẻ mặt kinh nghi bất định, hắn cũng không biết chuyện Vi Xuân Thu tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh.
Vi Xuân Thu liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, cười nói: "Ngươi đừng hỏi, chờ cơ hội thành thục, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết đầu đuôi."
Vân Bằng lại nhìn Dược Thiên Sầu, không nghĩ ra nội đan của Vi Xuân Thu như thế nào lại nằm trong tay Dược Thiên Sầu.
Thấy vẻ mặt Vân Bằng vẫn nghi hoặc, Vi Xuân Thu vỗ vỗ bả vai Dược Thiên Sầu nói sang chuyện khác: "Vận khí của tiểu tử ngươi không khỏi cũng thật tốt quá đi! Trứng Phượng Hoàng mà cũng cho ngươi nhặt được?"
"Có thể do phẩm chất con người ta quá tốt!" Thấy mình khoa trương rước lấy sự xem thường của hai người, Dược Thiên Sầu lập tức sửa miệng thốn thức cảm thán nói: "Vận khí tốt cái rắm! Lẽ ra quả trừng này là ta nhặt được, lại do chính tay ta ấp trứng đi ra, tiểu Phượng Hoàng hẳn phải nên đi theo ta thân thiết mới đúng chứ! Nhưng thật kỳ quái, tiểu súc sinh lại làm như là cừu nhân của ta, ngược lại thân như tỷ muội với Tuyết nhi, đồ không lương tâm!"
"Ha ha! Đây hẳn là vấn đề về nhân phẩm mà ngươi nói." Vi Xuân Thu vỗ vai hắn nhét lại lời của hắn, kết quả đổi lấy một cái liếc mắt của Dược Thiên Sầu, cùng một tiếng "không lương tâm".
"Nói đến con Phượng Hoàng con kia..." Vân Bằng thu hồi lại vỏ trứng trầm ngâm một trận, nói: "Tuy rằng hiện nay trong Tiên giới chỉ sợ không có mấy người từng gặp qua Phượng Hoàng, nhưng vẫn nên cần thận, tốt nhất bảo nó ít lộ mặt, nếu không làm không chuẩn sẽ rước lấy đại phiền toái."
Nghe vậy gương mặt tươi cười của Vi Xuân Thu chợt ngần ra, có vẻ có chút ngưng trọng lên. Dược Thiên Sầu có chút hồ nghi nhìn hai người hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì Phượng Hoàng hàng lâm, đại biểu chính là thiên hạ sắp đại loạn." Vi Xuân Thu trầm giọng nói.
"Là có cách nói như vậy." Vân Bằng gật đầu: "Truyền thuyết mười vạn năm sẽ có một con Phượng Hoàng xuất hiện, đồng thời còn mang tới một viên Tinh Thần Châu có thể giúp người thành thần, kết quả làm cho Kim Thái, Bạch Khải cùng Vạn Kiếm Ma Quân ác chiến một hồi, trận chiến ấy náo nhiệt tam giới đại loạn, phù hợp với dấu hiệu Phượng Hoàng hàng lâm thiên hạ đại loạn. Tuy rằng không biết do trùng họp hay thật như thế, nhưng nếu để cho người khác biết được Phượng Hoàng hàng lâm, kết quả có thể nghĩ, nhất là Kim Thái, chỉ sợ sẽ không ngồi yên không lý đến. Cho nên nói, việc này hay nhất nên giữ bí mật cho thỏa đáng."
Hắn luôn luôn thật ít lời, lần này có thể một hơi nói ra nhiều lời khuyến cáo như vậy đối với Dược Thiên Sầu, hiển nhiên là phát ra từ nội tâm đã xem Dược Thiên Sầu là người một nhà. Có thể thấy được hành động hào phóng thu mua lòng người của Dược Thiên Sầu vẫn có hiệu quả.
"Ta hiểu được, ta đi dặn dò bọn họ, miễn cho gặp phải phiền toái gì không cần thiết." Vẻ mặt Dược Thiên Sầu ngưng trọng xoay người rời đi, tự nhiên hiểu được quan hệ lợi hại bên trong đó...
Bích Uyển quốc Văn gia thánh địa, trong cấm địa của Văn Lan Phong bình thường ở lại tu luyện, Yến Truy Tinh quỳ rạp xuống đất, mở hai tay ngẳng đầu nhìn trời, vẻ mặt vặn vẹo thật dọa người, nắm chặt tay, móng tay đã đâm thật sâu vào lòng bàn tay.
Trên trán, trên cổ phồng lên gân xanh dữ tợn. Trong đồng tử che kín tơ máu, gương mặt cũng trướng đến đỏ bừng, quỳ gối khàn giọng hò hét lại không chút tiếng động.
Vẫn luôn luôn duy trì lại trạng thái này thật lâu, bỗng nhiên giận dữ không kiềm được bộc phát ra tiếng gầm phẫn nộ: "Dược Thiên Sầu..." Thanh âm hồi vang liên tục cuồn cuộn trong cấm địa, may mắn Văn Thụy cung kính đứng ngay một bên đã sớm bày cách âm kết giới chung quanh, nếu không tiếng quát này không kinh động toàn bộ Văn gia thánh địa mới là kỳ lạ.
Một hơi thẳng đến khi tiếng rống đã biến mất, Yến Truy Tinh dùng song chưởng ôm lấy đầu, tà tà ngẫ trên mặt đất, cả người cuộn tròn cùng một chỗ, không ngừng thở hổn hển, đôi mắt đỏ bừng, phảng phất giống như dã thú muốn ăn thịt người.
Lần trước bị Dược Thiên Sầu đánh thành trọng thương thật vất vả tránh trong hoàng cung Bích Uyển quốc dưỡng tốt thương thế, vi bảo trì tìm hiểu tin tức tu chân giới, hắn càng đánh chủ ý lên trên người Văn Lan Phong tại Văn gia thánh địa, bởi vì hắn tự tin bằng vào tu vi trước mắt đã có thể khống chế Văn Lan Phong.
Kết quả hắn lấy bộ dáng của Thủ Trần lẻn vào Văn gia thánh địa, tìm một vòng không tìm được Văn Lan Phong, lại tìm được Văn Thụy đã mất đi liên hệ đã lâu, phát hiện đối phương đã thoát khỏi sự khống chế của Ma Nhãn. Văn Thụy không biết Thủ Trần, vì khinh thường lại bị Yến Truy Tinh khống chế trở lại. Yến Truy Tinh hỏi thăm mới biết, nguyên lai trong tay Dược Thiên Sầu đã có linh đan giải trừ Ma Nhãn khống chế, Văn Lan Phong cầu một viên mới có thể giải trừ cho Văn Thụy.
Hỏi hành tung của Văn Lan Phong, mới biết được Văn Lan Phong đã sớm bị Dược Thiên Sầu gọi đi, đến nay chưa về. Còn đi nơi nào, bởi vì Văn Lan Phong giữ bí mật, Văn Thụy cũng không biết.
Nếu lại đã khống chế được Văn Thụy, hắn khó tránh khỏi cũng muốn nghe tin tức của Vạn Ma cung cùng Bách Hoa cung, hắn nhiều ít đã cảm nhận được bằng lòng dạ độc ác của Dược Thiên Sầu, chỉ sợ sẽ không bỏ qua cho Vạn Ma cung và Bách Hoa cung. Kết quả không ngoài sự sở liệu của hắn, Dược Thiên Sầu đích thân tới Bách Hoa cung tính sổ, may mắn Phù Tiên đảo Ma Cửu Cô đúng lúc chạy tới, mẫu thân cùng muội muội mới tránh được một kiếp, nhưng đã bị bức rời khỏi nơi cư trú nhiều năm như Bách Hoa cung, chạy nạn tới Phù Tiên đảo.
Về phần Vạn Ma cung đã có thể đoán được, đã bị hoàn toàn san bằng, rành rành bị Dược Thiên Sầu làm biến mất trong tu chân giới. Để cho hắn thống khổ không chịu nổi chính là, gia gia cùng phụ thân bởi vì hắn liên lụy, phải dùng hành động tự sát để van cầu Dược Thiên Sầu buông tha cho những người khác trong Vạn Ma cung, kết quả sau khi gia gia cùng phụ thân chết đi, Dược Thiên Sầu cũng vẫn hạ độc thủ đối với những người khác. Mấy sư huynh cũng là đệ tử Băng Thành Tử cũng cùng nhau vẫn lạc, Dược Thiên Sầu không buông tha cho bất cứ người nào...
Vừa nghĩ tới gia gia cùng phụ thân bị bức tự sát, Yến Truy Tinh liền thống khổ tới mức muốn hỏng mất, hắn hận Dược Thiên Sầu, nhưng càng hận chính mình. Hận chính mình lúc trước lòng tự tin bành trướng không nghe gia gia khuyên can, không biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, kết quả đưa tới tai họa này, người một nhà bị giết chết còn bản thân phải trốn chết...
Hắn cứ như vậy ôm đầu té trên mặt đất, lẳng lặng cuộn tròn nơi đó, ước chừng sau một ngày một đêm, gương mặt hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, chậm rãi tỉnh lại trên mặt đất, dần dần bò lên, đi từng bước một hướng ra ngoài đi tới.
Văn Thụy cung kính đi theo phía sau hắn, theo không vài bước, liền thấy Yến Truy Tinh bỗng nhiên quay đầu lại, theo dõi hắn hờ hững nói: "Không cần tiếp tục đi theo ta, ngươi cứ tiềm phục tại nơi này, nên làm gì thì làm đó, hi vọng sau này ta còn có cơ hội tiến đến triệu hoán ngươi." Nói xong vẻ mặt kiên định xoay người đi ra ngoài.
Văn Thụy đứng phía sau hắn cung kính hành lễ nói: "Thuộc hạ tày thời nghe lời chủ nhân triệu hoán...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT