Lầu hai mươi hai trong Thiên Hạ thương hội, thật hiểm thấy Vi Xuân Thu rời khỏi cửa phòng mình luôn thủ hộ, mang theo vẻ mặt nghi hoặc chậm rãi đi đến đầu kia hành lang. Cũng không kỳ quái, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên mang đến năm nữ nhân, còn an bài cho đặt chân ở lầu hai mươi hai, hiển nhiên có quan hệ không tầm thường với Dược Thiên Sầu.
 
Nhưng sau khi Dược Thiên Sầu đem những nữ nhân này đến, người đã bỏ chạy, nhiệt náo tới mức làm hắn muốn cởi bỏ nghi hoặc cũng không tìm thấy người. Trải qua một phen châm chước, hắn quyết định tự mình tìm tòi đến tột cùng, hắn nhất định phải làm cho rõ ràng, nếu nghĩa nữ Bạch Tố Trinh của mình là nữ nhân của Dược Thiên Sầu, năm nữ nhân kia là chuyện gì xảy ra?
 
Lộng Trúc vừa an bài phòng cho năm nữ nhân xong xuôi, vừa đi qua lại hỏi thăm các nữ nhân có hài lòng hay không, mới đi ra khỏi cửa liền gặp được Vi Xuân Thu khuôn mặt âm trầm, giũ mạnh hai tay áo đi tới. Xem sắc mặt của đối phương, trái tim nhỏ của Lộng Trúc không khỏi đập thình thịch, một tầng này có hai mươi lăm căn phòng, mình đã là vì tránh né hắn nên mới đặc biệt đem năm nữ nhân an bài bên này, không đến mức cùng hắn phát sinh chuyện xung đột gì đi?
 
"Vi bức vương!" Lộng Trúc nhìn Vi Xuân Thu đang đi tới cung kính hành lễ nói.
 
Vi Xuân Thu đánh giá Lộng Trúc từ trên xuống dưới, hừ lạnh nói: "Một tên mặt trắng nhỏ, vừa nhìn liền biết không phải thứ tốt gì." Hắn đối với Lộng Trúc không chút khách khí, không quen nhìn liền trực tiếp mắng.
 
Lời này nói thế nào! Vẻ mặt Lộng Trúc co rút, nhưng lại không dám phản bác, tu vi của đối phương thật sự cao hơn chính mình nhiều lắm, động thủ căn bản không phải là đối thủ của đối phương, chỉ có thể gượng ép cười theo.
 
"Năm nữ nhân này là người của ngươi, hay là người của Dược Thiên Sầu?" Vi Xuân Thu vân vê hàm râu chuột, híp mắt hỏi. Ánh mắt kia giống như đã xem Lộng Trúc thành tú ông trong thanh lâu.
 
Lộng Trúc cũng là tên quý nhân tinh, xem thái độ của Vi Xuân Thu, hắn tự nhiên sẽ không đem phiền toái kéo lên người mình, lúc này lập tức đẩy ra: "Đều là người của Dược chưởng môn."
 
Lời này vừa nói rạ, sắc mặt Vi Xuân Thu nhất thời u ám, ánh mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm Lộng Trúc trầm giọng nói: "Kêu hết các nàng đi ra cho ta, ta có lời hỏi."
 
Lộng Trúc liền biết không ổn, vẻ mặt lúng túng nói: "Hay là Bức Vương chờ Dược chưởng môn trở về, tự ngài hỏi lại hắn đi!"
 
"n?" Trong khoang mũi Vi Xuân Thu hừ ra làn điệu bao hàm uy hiếp, trong ánh mắt trành hướng Lộng Trúc nổi lên hung quang. Lộng Trúc bỗng nhiên thấy da đầu run lên, ngoan ngoãn gõ một cửa phòng.
 
Chỉ một lát sau, năm nữ nhân tư sắc khác nhau cũng đã ngoan ngoãn đi ra, đứng thành hàng, nơm nớp lo sợ đứng đối diện Vi Xuân Thu. Lúc Lộng Trúc kêu các nàng đi ra, cũng đã âm thầm truyền âm báo cho năm người, vị Thanh Dực Bức Vương này chính là cao thủ Tiên Đế sơ kỳ, tính tình không tốt lắm, bảo mọi người nên cẩn thận một chút.
 
Đôi mắt Vi Xuân Thu lạnh lùng quét nhìn lên mặt năm nàng một lần, phát hiện mỗi người tư sắc không kém, lúc này hừ lạnh nói: "Đều nói cho rõ ràng, rốt cục các ngươi có quan hệ thế nào với Dược Thiên Sầu?" Hắn lập tức chỉ hướng người đầu tiên đứng bên tay phải chính là Phù Dung nói: "Theo ngươi bắt đầu, ngươi nói trước đi."
 
Phù Dung cũng chỉ là ngay từ đầu bởi vì nghe được Lộng Trúc cảnh cáo mà hoảng loạn, nhưng khi nghĩ lại nếu Dược Thiên Sầu đã đem mình mang đến nơi đây, vậy chắc chắn sẽ không hại chính mình. Bởi vi nàng tín nhiệm Dược Thiên Sầu gần như mù quáng, Phù Dung ngược lại biến thành người trấn định nhất trong các nữ nhân, hờ hững cúi người hành lễ với Vi Xuân Thu nói: "Phù Dung gặp qua Vi tiền bối, Dược Thiên
 
Sầu là nam nhân của vãn bối."

 
Nghe vậy hàm râu chuột của Vi Xuân Thu không khỏi run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt thản nhiên của Phù Dung sau đó mới dời qua trên người Võ Lập Tuyết. Trước tiên Võ Lập Tuyết còn có chút sợ hãi, nhưng sau khi nghe Phù Dung nói xong toàn bộ sợ hãi đều ném ra sau đầu, cắn môi nhìn chằm chằm Phù Dung cũng không dời tầm mắt, quả nhiên xác mình suy đoán của mình, Dược Thiên Sầu cũng không chỉ có một nữ nhân là mình...
 
"Tiểu nha đầu, dám không trả lời lão phu, chán sống hay sao?" Lời nói âm trầm từ trong miệng Vi Xuân Thu nhẹ nhàng thốt ra.
 
Nhan Vũ đứng sau Võ Lập Tuyết liền truyền âm nhắc nhở, cũng trộm kéo Võ Lập Tuyết. Trong mắt Võ Lập Tuyết chứa đựng lệ quang, vẻ mặt ủy khuất trả lời: "Ta là nữ nhân của Dược Thiên Sầu."
 
Trong miệng Vi Xuân Thu nhất thời phát ra tiếng cười lạnh hắc hắc, ánh mắt vừa chuyển qua trên người Nhan Vũ, Nhan Vũ liền thoáng hành lễ nói: "Ta cũng vậy."
 
Ờ một bên Lộng Trúc cũng chỉ tưởng rằng chỉ có ba nữ nhân này, bởi vì hắn đã biết nội tình của Dược Thiên Sầu, biết Bách Mị Yêu Cơ từng là người yêu của sư phụ đầu tiên của Dược Thiên Sầu tại Thanh Quang Tông, sở dĩ Dược Thiên Sầu mang theo nàng, chỉ vì muốn bảo vệ cho sư nương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Nhưng làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm chính là ngay lúc này Bách Mị Yêu Cơ tiếp lời Nhan Vũ trắng trợn nói: "Bầm tiền bối, Dược Thiên Sầu là nam nhân của ta, ta là nữ nhân của Dược Thiên Sầu."
 
Lời này vừa nói ra, Vi Xuân Thu cùng các nữ nhân cũng không có phàn ứng gì quá lớn, ai ngờ Lộng Trúc đột nhiên quát lên một tiếng phẫn nộ: "Bách Mị Yêu Cơ, đừng có ăn nói bừa bãi, ngay giữa ban ngày ngẳng đầu có thần mình, ngươi dám vô liêm sỉ nói hươu nói vượn như thế, muốn chết phải không!"
 
Ai cũng không nghĩ tới Lộng Trúc lại phát lớn tính tình như vậy, mấy người đều kinh ngạc nhìn qua. Vẻ lệ khí trên mặt Vi Xuân Thu biến mất, thoáng giật mình, chỉ vào Bách Mị Yêu Cơ hỏi Lộng Trúc: "Chẳng lẽ còn có ần tình gì sao?"
 
"Tiền bối minh giám!" Lộng Trúc chắp tay, trợn mắt chỉ vào Bách Mị Yêu Cơ đang cắn chặt môi nói: "Nàng này vốn là nữ nhân của sư phụ đầu tiên của Dược Thiên Sầu, chính xác mà nói phải gọi là sư nương của Dược Thiên Sầu mới đúng. Chính cô ta lại không biết xấu hổ thì thôi, còn dám bại hoại cả thanh danh của Dược Thiên Sầu."
 
"Sư nương!" Lần này tất cả nữ nhân cùng Vi Xuân Thu đều kinh hô, Phù Dung, Võ Lập Tuyết, Nhan Vũ cùng Tử Y đều khó có thể tin nhìn Bách Mị Yêu Cơ. Cho dù là Nhan Vũ từng cùng nàng ở chung thời gian dài nhất cũng không biết Bách Mị Yêu Cơ lại là sư nương của Dược Thiên Sầu, nếu sớm biết như vậy, ở Nam Hải Tử Trúc Lâm sẽ không xúi giục nàng đi áp chế Dược Thiên Sầu, bởi vì điều này thật vi phạm luân thường. Dù là Nhan Vũ tính tình cởi mở phóng khoáng thế nào, nghĩ tới quan hệ này cũng cảm thấy có chút khó khăn.
 
Vẻ mị thái trên mặt Bách Mị Yêu Cơ đã toàn bộ tiêu tán, trên gương mặt sáng loáng chợt trắng bệch, đôi môi cắn chặt đã xuất hiện tơ máu, hiển nhiên đã muốn cắn nát môi của mình. Chỉ thấy nàng chậm rãi ngẳng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Lộng Trúc nói: "Dược Thiên Sầu là nam nhân của ta, ta là nữ nhân của Dược Thiên Sầu."
 
"Tiện nhân! Còn dám nói hươu nói vượn!" Lộng Trúc giận tím mặt, hô một tiếng tát mạnh lên trên mặt Bách Mị Yêu Cơ, "ba" một tiếng, đương trường đánh Bách Mị Yêu Cơ té ngã trên mặt đất.
 
Một cái tát này mặc dù không có lực sát thương, nhưng Vi Xuân Thu lại đột nhiên thấy hết hồn, không nói gì chỉ nhìn qua Lộng Trúc, phát hiện tên mặt trắng nhỏ này vẫn thật sự là ngoan độc, đánh nữ nhân lại không hề nương tay một chút nào.
 
Sư nương của Dược Thiên Sầu lại dám nói mình là nữ nhân của Dược Thiên Sầu! Các nữ nhân cũng sợ đến ngây người, thật không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy,
 
Trong lúc nhất thời thật không biết nên làm thế nào cho phải.
 
Bách Mị Yêu Cơ ngã trên mặt đất hơi ho khan một tiếng, vùng miệng bật một tiếng phun ra một bãi máu trên sàn nhà trắng tinh, có thể thấy được một cái tát này của Lộng Trúc đánh cũng không nhẹ. Bách Mị Yêu Cơ quỳ rạp trên mặt đất, đầy mặt thê lương nhìn tơ máu đang chảy xuống từ khóe miệng mình không hề nhúc nhích.
 
Tử Y có chút không nhìn được, nén giận liếc mắt nhìn sư phụ mình, ngồi xổm xuống ân cần đỡ nàng. Nhan Vũ cũng đã tỉnh hồn lại, cùng cúi xuống đỡ lấy Bách Mị Yêu Cơ.
 
"Đều dừng tay, ai dám đỡ nàng, đừng trách ta không khách khí." vẻ mặt Lộng Trúc đầy giận dữ chỉ hướng Tử Y cùng Nhan Vũ, hai nàng đưa mắt nhìn Bách Mị Yêu Cơ đang ngồi, đỡ cũng không phải, không đỡ cũng không được, ý niệm trong đầu Tử Y vừa chuyển, lập tức lộ ra ánh mắt tội nghiệp rất có lực sát thương đối với sư phụ, cầu xin nói: "Sư phụ..."
 
Song lần này Lộng Trúc lại không nhìn tới, chỉ vào Tử Y quát: "Im miệng cho ta!" Lúc này Tử Y không dám nói tiếp nữa.
 
"Ta quang mình lỗi lạc, không cần người thương hại." Bách Mị Yêu Cơ ngồi dậy, đẩy tay Tử Y cùng Nhan Vũ đang dìu đỡ, quật cường đứng lên, khóe môi hiện vết máu nhìn về phía Lộng Trúc nói: "Ta làm sai cái gì? Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?"
 
"Ba!" Lộng trúc lại tát mạnh một cái, phẫn nộ quát: "Tiện nhân vô sỉ, còn dám mạnh miệng!"
 
Lực đạo của một tát này hiển nhiên đã quá nặng, trực tiếp đánh cho Bách Mị Yêu Cơ tóc mây tán loạn, cạch một tiếng ngã xuống đất, máu tươi tích tích từ khóe miệng tràn ra. Vi Xuân Thu vốn muốn đến đây hưng sư hỏi tội ngược lại trợn mắt há hốc mồm bó tay đứng ở một bên, có vẻ như muốn tỏ rõ thái độ, chuyên đánh nữ nhân thế này không liên quan gì tới ta. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lộng Trúc tràn đầy vẻ quái dị giống như đang nói: "Lão đệ! Ngươi độc! Ngươi thật sự xác nhận nữ nhân này không có quan hệ kia với Dược Thiên Sầu? Cần thận Dược Thiên Sầu về tìm ngươi tính sổ a!"
 
Bách Mị Yêu Cơ té trên mặt đất nằm úp sấp một lát, lại quật cường đứng lên, chậm rãi xé một đoạn ống tay áo làm mảnh vải, đem mái tóc tùy tiện buộc lại sau đầu thật đơn giản. Khóe miệng máu tươi, hai má sưng đỏ cũng khó giấu được sự kiên định trong ánh mắt nàng, sự kiên định cả đời không hối hận!
 
"Vi tiền bối, ngài còn có chuyện gì sao? Không có gì ta về phòng nghỉ ngơi trước." Bách Mị Yêu Cơ trực tiếp lướt qua Lộng Trúc, nhìn Vi Xuân Thu nói, giống như cho tới bây giờ Lộng Trúc cũng không hề đánh qua nàng.
 
"Ách..." Vi Xuân Thu nhìn Lộng Trúc lại nhìn Bách Mị Yêu Cơ, phát sinh chuyện như vậy thật không biết nên nói gì cho phải, nói đến mình chính là đầu sỏ gây nên, nếu không phải mình chạy tới ép hỏi, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
 
"Quả nhiên là dâm phụ vô liêm sỉ, hôm nay ta phải giết ngươi, miễn cho người người chê cười." Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, ra tay nhanh như tia chóp, trực tiếp kháp thẳng tới cổ Bách Mị Yêu Cơ. Bằng tu vi của Bách Mị Yêu Cơ, làm sao có thể thoát qua được độc thủ của Lộng Trúc.
 
Ngay trong tiếng kinh hô đầy nguy cấp của các nữ nhân, Vi Xuân Thu đột nhiên rat ay, kìm lấy cánh tay Lộng Trúc, nhìn Lộng Trúc bất đắc dĩ nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Ta còn chưa hỏi xong, ngươi liền muốn giết người? Không khỏi cũng không chịu để lão phu vào mắt...Hắn vung tay lên, Lộng Trúc nhất thời đăng đăng bật lui thật xa.
 
"
Nha đầu, tên mặt trắng này nói ngươi là sư nương của Dược Thiên Sầu, mà ngươi lại nói là nữ nhân của Dược Thiên Sầu, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra? Sao lão nhân gia không hiểu gì cả?" Vi Xuân Thu cau mày nói. Hắn tò mò nên cứu Bách Mị Yêu Cơ cũng là một lý do, quan trọng nhất là hiện tại không biết thái độ Dược Thiên Sầu thế nào, nếu lỡ như do nguyên nhân tại mình mà giết chết tâm can bảo bối của tiểu tử đó, quỷ biết tên bại hoại kia sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play