Bách Mị Yêu Cơ tự nhiên biết trảo công của mình không thể bắt lấy đối phương, nhưng dưới tình huống mình ra tay không nhẹ, đối phương cuối cùng lại nhịn đau không hạ độc thủ đối với mình, lập tức trong lòng mềm nhũn, lúc này buông lỏng tay ra, vừa yêu vừa hận
"ba" một tiếng đá đối phương một cước.
"Ngươi uống lộn thuốc sao!" Dược Thiên Sầu rống lên một câu không ngừng xoa chỗ bị đá, hiển nhiên là vẫn còn chưa hết đau. Trong lòng bốc lửa không cần phải nói, từ đời trước tới đời này lần đầu tiên bị người thu thập như vậy, chỗ kia là sinh mạng của nam nhân, là địa phương có thể tùy tiện hạ độc thủ sao?
"Lão nương uống lộn thuốc đó." Bách Mị Yêu Cơ quát lại. Lại như phát điên xông tới chỗ Dược Thiên Sầu một trận quyền đấm cước đá, Dược Thiên Sầu nhất thời nổi trận lôi đình, cánh tay vung lên, liền muốn cho nàng một bạt tai, nhưng khi bàn tay vung lên tới bên mặt của nàng thì lại dừng lại, chung quy vẫn không đánh tiếp.
Ai ngờ Bách Mị Yêu Cơ lại vội vàng đưa mặt tới, cười lạnh nói:
"Ngươi có bản lĩnh liền đánh, không đánh ngươi cũng không phải là nam nhân." "Mẹ ngươi! Lão tử lười tính toán với nữ nhân điên như ngươi, mặc cho ngươi có muốn đi hay không." Dược Thiên Sầu vung mạnh tay, đi nhanh ra cửa. Bách Mị Yêu Cơ cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm vách tường đưa lưng về phía hắn cười lạnh nói:
"Đi mới tốt, ta cũng không muốn trở thành phiền phức của ngươi, miễn cho ngươi thấy phiền. Từ nay về sau ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, lão nương sống hay chết không cần ngươi quan tâm." Tay của Dược Thiên Sầu đã đặt lên chỗ gài cửa, nghe vậy cũng chậm chạp không mở ra, thật sâu thở ra một hơi, xoay người lại cười khổ nói:
"Không cần náo loạn được không, ngươi vốn không phải loại nữ nhân không chịu giảng đạo lý, rốt cục ngươi muốn như thế nào?" Thấy hắn giận dữ như vậy cũng không vung tay rời đi, Bách Mị Yêu Cơ cắn chặt môi, khóe miệng hiện lên tia cười đắc ý, nhưng trong hai mắt lại nổi lên tầng sương mù, đáng tiếc đang ở sau lưng nên Dược Thiên Sầu không nhìn tới. Nàng chỉ đưa lưng về phía Dược Thiên Sầu nhổ ra hai chữ:
"Đáng giá!" Hai chữ không đầu không đuôi làm Dược Thiên Sầu ngần người, ngạc nhiên nói:
"Cái gì đáng giá?" "Khanh khách..." Bách Mị Yêu Cơ bỗng nhiên nở nụ cười, mượn cơ hội lau nước mắt muốn tràn ra. Nếu vừa rồi Dược Thiên Sầu thật sự mở cửa đi ra, nàng sẽ không tiếp tục làm náo loạn, từ nay về sau đường ai nấy đi, từ nay về sau trở thành người xa lạ. Nàng cũng sẽ không bao giờ tiếp tục quấn quýt lấy Dược Thiên Sầu, chẳng sợ ngày sau có gặp được phiền phức gì lớn lao, dù là phải chết cũng sẽ không mở miệng cầu Dược Thiên Sầu một chữ.
Nhan Vũ bảo nàng mượn cơ hội lần này đến áp chế Dược Thiên Sầu, nàng làm theo, nhưng còn làm được quá mức, thậm chí dùng từ xấu hổ để hình dung cũng không đủ. Nhưng trong lòng nàng tuyệt đối không có chút ý tứ nào muốn áp chế Dược Thiên Sầu, tuy rằng bề ngoài nàng có vẻ phóng đãng, nhưng trong lòng vẫn có tự ái của mình, tình yêu phải áp chế mới có tuyệt đối không phải là tình yêu mà nàng muốn có, bởi vì đó không phải là yêu, không đáng giá cho mình trút bao tâm huyết đi yêu.
Nàng không biết xấu hổ bất chấp bất cứ giá nào làm ra tất cả chuyện này, chỉ là muốn nhìn xem rốt cục trong lòng Dược Thiên Sầu có mình hay không, nhìn xem trong lòng Dược Thiên Sầu rốt cục có thể dung được mình hay không. Nàng muốn nhìn tương lai vì hôm nay trả giá hết thảy rốt cục có đáng giá hay không, nam nhân không ai là người tốt, chính nàng cũng không cầu khấn gì nhiều, chỉ cần đáng giá cho nàng đi yêu là đã được. Đáng giá liền khăng khăng một mực, không đáng giá thì một đao lưỡng đoạn, không cần phải tiếp tục dây dưa mãi.
Cuối cùng Dược Thiên Sầu không để cho nàng thất vọng. Sự hồ nháo của nàng, sự không biết xấu hổ của nàng mặc dù rất quá mức nhưng Dược Thiên Sầu vẫn có thể bao dung được, không cần nói nhiều lời, những cử chỉ này đã nói rõ hết thảy.
Bách Mị Yêu Cơ vì vui mừng mà khóc, bởi vì mình không hề nhìn lầm người mà khóc, nguyên nhân tự nhiên là vì mình hồ nháo tới như thế nhưng Dược Thiên Sầu vẫn không bỏ qua buông tha mình. Hắn giận dữ đi tới cửa nhưng vẫn vì mình mà ở lại, cũng quay đầu lại dịu dàng khuyên bảo, đây là thật tình, không phải giả vờ. Lúc này nàng đột nhiên có loại cảm giác hạnh phúc vây quanh, loại cảm giác được nam nhân sủng ái thật sự thật quá tốt, cho nên nàng mới nói ra hai chữ
"đáng giá".
Dược Thiên Sầu nghe được đầu đầy mờ mịt, hắn nào biết Bách Mị Yêu Cơ vì muốn nói ra hai chữ này phải trả giá thế nào a! Hai chữ này đại biểu chính là sự lựa chọn không hối hận, đại biểu một nữ nhân đem chuyện chung thân của mình khăng khăng một mực dâng hiến hết cho một nam nhân! Từ nay về sau mặc kệ cho hắn bần cùng hay phú quý, hoặc tình cảnh gian nan tới cỡ nào, nàng cũng sẽ vì lựa chọn hôm nay mà vô oán vô hối.
Ánh mắt Nhan Vũ trải qua lịch luyện đặc thù tự nhiên có chỗ độc đáo của nó, nàng nhìn thấy được một nữ nhân bề ngoài nhưng lẳng lơ, nhưng nếu động chân tình, đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được, chết cũng chỉ cần một câu mà thôi...
Trên thực tế Bách Mị Yêu Cơ lấy điểm này để đi bình luận một nam nhân có đáng giá cho mình trả giá hay không cũng không thỏa đáng. Nhưng nữ nhân thì luôn kỳ quái như vậy, có đôi khi chỉ là một hành động nhỏ nhặt của nam nhân liền có thể làm cho nữ nhân cảm động tới mức rối tinh rối mù, có thể làm cho nàng cảm giác nàng đã có được toàn bộ thế giới, liền vì sự liều lĩnh của mình mà đi trả giá toàn bộ...
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Bách Mị Yêu Cơ mượn cơ hội lau nước mắt xoay người lại đi tới bên cạnh Dược Thiên Sầu có chút thẹn đỏ mặt cắn môi nói:
"Vừa rồi có phải ta ra tay nặng một chút, không đau chứ?" Nàng có chút ngượng ngùng liếc nhìn đối phương.
Ngươi cũng biết thẹn thùng? Vừa rồi ngươi làm gì ngươi biết chứ? Dược Thiên Sầu giống như vừa gặp quỷ, vẻ mặt run rẩy, có chút thẹn quá hóa giận nói:
"Việc này ngươi tốt nhất nuốt trong bụng cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí. Mẹ nó! Rốt cục ngươi có đi hay không?" Nói thật, hiện tại chỗ đó của hắn vẫn còn không được tự nhiên.
"Phải, ta biết sai rồi." Bách Mị Yêu Cơ trịnh trọng cúi người nhận lỗi, sau khi nhận lỗi, bỗng nhiên thò tay ôm lấy cổ Dược Thiên Sầu.
Đôi vú tràn ngập đàn hồi cọ xát, Dược Thiên Sầu nhất thời kinh hoảng nói:
"Ngươi muốn làm gì.., ngô!" Còn chưa nói xong, cũng đã bị đôi môi mềm mại ngăn ngay miệng, cả người nhất thời giống như bị sét đánh không nhúc nhích, tùy ý cho chiếc lưỡi thơm tho tách lấy khớp hàm của mình, triền miên quấy nhiễu.
Bách Mị Yêu Cơ là nhân vật nào, vốn tu luyện mỵ công, nếu nàng đẵ có ý định câu dẫn nam nhân nào chỉ sợ còn không ai chịu được bị nàng câu dẫn. Ở phương diện này Dược Thiên Sầu không phải là đối thủ của nàng, không bao lâu hai đầu lưỡi đã hòa trộn vào nhau, một đôi tay không biết từ khi nào đã di chuyển trên bờ lưng mềm mại của Bách Mị Yêu Cơ.
Ngay khi hơi thở dần dần nặng hơn, đôi tay không nghe lời mò tới đôi bờ mông bỗng nhiên đầu lưỡi bị cắn xuống, Dược Thiên Sầu bị đau đột nhiên tỉnh táo lại, ngây ngốc nhìn người trước mắt. Bách Mị Yêu Cơ nhẹ nhàng đẩy hắn ra sẵng giọng:
"Đồ ngốc, đã là lúc nào, ngươi còn có tâm tư này, cũng không sợ bị người phát hiện." Nàng làm như chính Dược Thiên Sầu chủ động.
"Ta muốn chết." Dược Thiên Sầu thì thào một câu, cơ hồ là muốn khóc òa kéo cửa chạy ra ngoài, còn lại Bách Mị Yêu Cơ ở trong phòng khanh khách cười không dứt.
Đợi khi Bách Mị Yêu Cơ sửa lại quần áo đi ra cửa mới thấy Dược Thiên Sầu nghiêm trang từ cách vách dẫn theo Nhan Vũ đi ra.
Dược Thiên Sầu căn bản không dám nhìn nàng, giống như sự tinh gì chưa từng phát sinh quạ, ánh mắt nhìn thẳng đi ra tiền viện. Nhan Vũ nhìn Bách Mị Yêu Cơ với ánh mắt dò hỏi, Bách Mị Yêu Cơ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã thu phục, Nhan Vũ nhìn nhìn hình bóng nam nhân giống như đang muốn chạy trốn ở trước mặt mà không khỏi bật cười. Hai nàng hội họp cùng nhau, khe khẽ nói chuyện chậm rãi đi về phía tiền viện.
Lộng Trúc đã sớm thu thập xong hành lý, đang chờ ba người bọn họ. Vài người tụ cùng một chỗ, Dược Thiên Sầu dặn mọi người nhắm mắt, lập tức mang theo mọi người cùng biến mất tại Nam Hải Tử Trúc Lâm.
Khi mọi người mở mắt đã xuất hiện trong một gian phòng tại lầu hai mươi hai ở Thiên Hạ thương hội, Lộng Trúc ngoại trừ tỏ vẻ hoài nghi đối với việc không cần dùng truyền tống trận di chuyển, đối với hoàn cảnh quanh thân cũng không phải xa lạ. Mà mấy nữ nhân vẻ mặt mới mẻ, nhất là khi chứng kiến từng đạo lưu quang lên lên xuống xuống bên ngoài cửa sổ phía xa xa, không khỏi đều lao về cửa sổ nhìn thế giới to lớn bên ngoài hàng vạn ngọn núi.
"Tầng lầu này cũng đủ cho mọi người sử dụng, ngươi an bài các nàng ở lại đi! Gian phòng Vi bức vương đang canh giữ ngàn vạn lần không nên đi quấy rầy, những gì khác cần biết đại khái ngươi cũng rõ ràng, hỗ trợ nói lại cho các nàng biết một ít điều cấm kỵ cần chú ý!" Dược Thiên Sầu nói với Lộng Trúc.
Lộng Trúc nhìn các nữ nhân cau mày nói:
"Chính ngươi tự nói đi!" Gương mặt Dược Thiên Sầu có chút lạnh lẽo, nói:
"Ta phải nhanh chóng trở về một chuyến, miễn cho có chút người nghe được tiếng gió mà chạy." Nói xong đã không còn nhìn thấy thân ảnh...
Bên ngoài dãy núi non bao bọc Vạn Ma cung, một đạo lưa quang xâm nhấp xuống đỉnh núi nơi một mảnh bóng rừng. Hải Uy đang thủ vệ chỗ này đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy là Dược Thiên Sầu ánh mắt hiện lên một tia kinh hoảng, lúc này hành lễ nói:
"Gặp qua tiên sinh!" Dược Thiên Sầu
"ân" một tiếng lấy ra một viên Tỉnh Thần Đan đã luyện chế sẵn chuyển qua nói:
"Đem cái này ăn vào." Hải Uy đón vào trong tay có chút chần chờ nói:
"Này.., đây là?" Dược Thiên Sầu nhìn hắn không chuyển mắt thản nhiên nói:
"Không có gì, đây là Tỉnh Thần Đan, chuyên phá Ma Nhãn Tiêu Hồn của Yến Truy Tinh, mau nhanh ăn vào đi!" Ánh mắt Hải Uy lúc này lóe ra không chừng, Tỉnh Thần Đan trong tay bỗng nhiên bị hắn bóp thành bột phấn, liền thuấn di biến mất ngay tại chỗ. Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cần câu cá, tùy tay vung ra, một sợi tơ trắng bóng
"hưu" một tiếng vải ra vài trăm thước trên không, trống rỗng trói lại một người trực tiếp kéo trở về,
"phanh" một tiếng té ngã tạp xuống trên mặt đất.
Dược Thiên Sầu tiến lên dùng một cước đạp lên ngay cổ họng Hải Uy còn đang giãy dụạ, lấy ra một viên Tỉnh Thần Đan nhét vào miệng Hải Uy. Thẳng đến khi dược lực bắt đầu có tác dụng, cả người Hải Uy đều run rẩy, Dược Thiên Sầu mới buông lỏng chân, thu sợi tơ trong suốt trói hắn, quơ quơ cần câu cá trong tay cười hắc hắc nói:
"Không nghĩ tới thứ này còn thật hữu hiệu." Cần câu này không phải thứ bình thường, chính là lúc quyết đấu với chưởng môn Hồ Quang tứ đảo tại Sinh Tử Cương ở Mê Huyễn Tiên Thành lấy được, không thể tưởng tượng thử lấy ra dùng xem một chút, hiệu quả cũng thật không tệ.