Trước khi tới đây Dược Thiên Sầu đã hoài nghi rằng, Võ Lập Tuyết đang xảy ra chuyện, nhưng vạn.., vạn lần không ngờ tới, nhân gian còn có cuồng đồ dám động tới nữ nhân của hắn. Chẳng lẽ chính mình phí bao nhiêu tâm huyết tranh giành quyền thế ở nhân gian chỉ là trò đùa thôi sao?
I
"Kẻ nào ngu ngốc chạy tới đây tìm chết!" Dược Thiên Sầu hung hăng gầm lên, muốn phát chưởng tiêu diệt đối phương.
Sau lưng đúng thật là có người! Yến Truy Tinh kinh hãi, có người chạy đến sau lưng, thế nhưng mình lại không hề phát hiện ra một chút động tĩnh nào. Lúc này hắn sợ tới mức da đầu run lên, nhanh như chóp thuấn di lao ra xa, chiếc ma nhận hình loan nguyệt như hình với bóng xoay quanh người bảo hộ cho hắn. Sau khi giãn khoảng cách an toàn, Yến Truy Tinh mới xoay người nhìn lại.
"Dược Thiên Sầu!" "Yến Truy Tinh!" Sau khi hai người nhìn thấy rõ dung mạo của đối phương xong, thì đồng thời trăm miệng một lời phát ra một tiếng kinh hô. Dược Thiên Sầu căn bản không nghĩ tới, Yến Truy Tinh sẽ xuất hiện ở nơi này, phản ứng đầu tiên đó là nhanh chóng xem xét trạng huống của Võ Lập Tuyết, xuyên thấu qua tầng quang mang Phượng Hoàng Vân Y, chỉ thấy hai mắt nàng còn đang đãm lệ, bên má thản nhiên xuất hiện dấu bàn tay chưa tiêu tán đi. Hiển nhiên không phải là do Võ Lập Tuyết tự đánh chính mình, là ai làm không cần nói cũng hiểu.
Võ Lập Tuyết bị Yến Truy Tinh đánh! Dược Thiên Sầu sắc mặt đại biến, thần tình trở nên xám đen, một cơn lửa giận từ dưới đan điền xông thẳng lên đại não. Lúc này hắn chỉ hận là không có khả năng hủy thiên diệt địa, để phát tiết nỗi hận ở trong lòng của mình.
"Dược Thiên Sầu, Phượng Hoàng muội muội bị giết mất rồi." Võ Lập Tuyết khóc lóc quỳ xuống mặt đất, hai tay ôm thi thể con ô Nha vào trong lòng, nàng khóc trông dị vô cùng thương tâm, không hề nhắc tới chuyện mình bị Yến Truy Tinh đánh qua một câu nào. Dược Thiên Sầu nhanh chóng lao tới gần bên người nàng. Lúc này Phượng Hoàng Vân Y dường như cũng cảm giác được an toàn, cho nên chậm rãi tiêu thất, ẩn vào trong cơ thể của Võ Lập Tuyết.
Dược Thiên Sầu nghe tiếng khóc nức nở của Võ Lập Tuyết, lòng đau như dao cắt, căn bản là không còn tâm tư quản đến sống chết của con ô Nha kia. Sát khí khó lòng ngăn chặn, từ trên người điên cuồng bạo phát ra, chỉ tay về phía Yến Truy Tinh hô:
"Con mẹ ngươi có phải nam nhân hay không. Còn dám tìm nữ nhân của ta xuống tay hạ sát thủ, ta thịt luôn tám đời tổ tông nhà ngươi...A.., a.., a!" "Ngươi cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì đâu. Ta và ngươi đều giống nhau cả thôi." Yến Truy Tinh bình thản khoát tay, hoành ngang chiếc ma nhận hình loan nguyệt ở trước người, vận sức chờ phát động tấn công:
"Ta còn đang tìm cách dụ ngươi đi ra ngoài, không nghĩ ra ngươi tự mình chạy tới cửa. Tốt lắm! Nếu đã tới thì đừng mong chạy thoát nữa, ân oán giữa hai ta nhất định phải xóa bỏ trong ngày hôm nay." "Xóa con mẹ ngươi! Hôm nay xem ai muốn cong đuôi bỏ chạy nhé!" Dược Thiên Sầu khinh miệt nói, chứng kiến Yến Truy Tinh nhìn thấy mình lại không tỏ vẻ hoảng sợ, chắc là có thứ gì đó ỷ vào, lúc này Dược Thiên Sầu mới chậm rãi lấy lại bình tĩnh. Thoáng ngưng thần đánh giá, rất nhanh phát hiện ra tu vi của Yến Truy Tinh đã nhảy
Vọt lên cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, Dược Thiên Sầu không khỏi cảm thán ma công này đúng là cổ quái, bị chính mình đánh tan thành tro tàn chưa cần nói đến, thế nhưng tu vi còn nhảy vọt, nếu để cho Yến Truy Tinh có thời gian phát triển thêm nữa, thì quả thực đối với mình đúng là tai họa rất lớn.
Tràng cảnh lúc trước Yến Truy Tinh được một đoàn hắc quang cứu đi, liền hiện ra trong đầu của Dược Thiên Sầu, một màn này khiến cho Dược Thiên Sầu phi thường kiêng kị, tên vương bát đản này chính là truyền nhân của ma thần ah! Nếu sau khi đánh chết hắn, hắn lại được hắc quang kia cứu thoát thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ mỗi ngày mình phải đề phòng tên súc sinh này gây chuyện phiền toái cho mình cùng người thân của mình hay sao?
Vương bát đản nhà ngươi lần này dù bất kỳ giá nào, cũng không thể để cho ngươi chạy thoát! Trên mặt Dược Thiên Sầu dâng lên một tia lãnh khốc, nhớ lúc trước Ngạc Tiên Quân đã từng nhắc nhó qua, chỉ có Thần Kiếm mới đối phó được đoàn hắc quang kia mà thôi. Ý niệm này nhanh chóng hiện lên trong đầu của Dược Thiên Sầu...Bất quá ánh mắt thì tập trung nhìn chằm chằm vào chiếc ma nhận hình loan nguyệt, đang phiêu phù ở trước người Yến Truy Tinh. Dược Thiên Sầu hiển nhiên biết đây là thứ gì, khẽ hừ lạnh nói:
"Hắc Nguyệt Phù Đồ? Tốt! Quả nhiên ta đoán không sai, lá gan của Vạn Ma Cung đúng là không nhỏ, dám theo ta đối lập. Hừ!" "Hắc Nguyệt Phù Đồ?" Yến Truy Tinh nghe vậy thì không khỏi khoát tay, ngừa mặt lên trời cuồng tiếu nói:
"Trước khi ngươi chết, ta không ngại nói cho ngươi biết lai lịch nguyên bản của nó. Vốn nó tên là Ma Nhận, chính là thần binh mà mấy vạn năm trước Ma Thần đại nhân đã đích thân luyện chế ra, cao thủ tam giới chết dưới tay nó nhiều vô số kể. Dược Thiên Sầu, ngươi có sợ hãi hay không?" Thần binh do Ma Thần đích thân luyện chế thành! Dược Thiên Sầu khẽ lắp bắp kinh hãi, nhưng song chưởng rất nhanh đã vung lên, cà người bạo xuất ra ánh từ quang chói mắt.
Chỉ thấy vạn thanh tử sắc phi kiếm từ hai ống tay áo của hắn, tập trung phóng vút lên không trung, hình thành một con tử long, khí thế phô thiên cái địa. Theo sau vạn thanh từ kiếm nhanh như chớp dàn trận, đảo mắt đã đem Yến Truy Tinh bao vây vào giữa trung tâm.
"Hôm nay đừng nói là Ma Thần, cho dù Thiên Vương lão tử giá lâm thì cũng không thể nào cứu nổi ngươi đâu." Dược Thiên Sầu diễn cảm trên mặt đanh thệp, nói:
"Tuyết nhi, nàng mau tránh ra xa, để ta dạy dỗ cho cái tên súc sinh chuyên môn ăn hiệp nữ nhân này một trận." Ngay khi Võ Lập Tuyết lau nước mắt ôm thi thể ô Nha bay về phía sau, thì ngoài phương hướng Võ gia liền đã trông thấy bóng người cấp tốc bay đến. Dược Thiên Sầu cùng Yến Truy Tinh nhất tề quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Võ Tứ Hải dẫn đầu đám người Võ gia chạy đến, phía sau còn có thêm ngoại nhân. Nhân mã của các môn phái đều bị tràng cảnh Dược Thiên Sầu phóng xuất vạn kiếm kinh động, cho nên kéo nhau đến nghe ngóng, xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Đám người Võ Tứ Hải nhìn thấy Dược Thiên Sầu cùng Yến Truy Tinh đang giương cung bạt kiếm thì đều chấn động. Lúc này Võ Lập Tuyết nhằm phía gia gia bay đến, kể ra chuyện tình mình bị Yến Truy Tinh lừa gạt tới đây...
"Đều tránh xa ra cho ta!" Dược Thiên Sầu lớn tiếng quát, theo sau liền ra tay trước, đem vạn thanh tử sắc phi kiếm hóa thành vạn đạo kiếm mang, điên cuồng bắn về phía của Yến Truy Tinh. Xu thế như lôi đình nhất thời khiến cho Yến Truy Tinh không khỏi chấn động, ngay lập tức cảm giác được tu vi của mình vẫn không bằng Dược Thiên
Sầu. Lúc này năm ngón tay co duỗi điều khiển Ma Nhận, hung hăng giương lên cao nghênh đón vạn đạo kiếm mang màu từ sắc đang lao xuống.
"Đương đương đương..." Một chuỗi thanh âm bạo nổ vang lên, đồng thời vô số tia kiếm mang màu tím vỡ nát, bay loạn xạ ra bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt này Yến Truy Tinh hung hăng đột phá ra khỏi vòng vây của vạn thanh từ sắc phi kiếm. Dưới một kiếm thất bại, kiếm mang bắn xuống mặt đất, bốn phía xung quanh nổi lên tầng tầng khói bụi mù mịt, đồng thời còn xuất hiện thêm một chiếc hố sâu khổng lồ do tử hỏa phi kiếm oanh tạc ra.
Dược Thiên Sầu thầm cả kinh, quà nhiên không hổ là thần binh do đích thân Ma Thần luyện chế thành, ngay cà Tử Hỏa phi kiếm đều không gây tổn thương được cho nó. Ngược lại còn bị nó phá hủy mất đi không ít.
Mắt thấy phi kiếm không phát huy được bao nhiêu tác dụng, Dược Thiên Sầu mở song chưởng ra, vô số thanh Tử Hỏa phi kiếm nhanh như chớp quay về trong tay áo. Đồng thời cà người hóa thành lưu quang bắn thẳng đến phía Yến Truy Tinh.
Lúc này chúng nhân đã bị uy lực của trận chiến giữa hai người đẩy lùi về phía xa. Đang ngưng thần quan sát tràng chiến, trong lòng thầm nghĩ Yến Truy Tinh dám xuất hiện khiêu chiến Dược Thiên Sầu, thì người này nhất định phải có chỗ dựa vào.
Đứng phía sau chiếc Ma Nhận hình loan nguyệt, Yến Truy Tinh diễn cảm bất biến, thản nhiên vươn tay khu sử Ma Nhận lao tới nghênh đón đạo lưu quang.
Lúc này mọi người đứng từ xa quan sát, tâm tình khẩn trương trong lòng đã muốn nhấc lên tới cổ họng. Võ Lập Tuyết gắt gao cắn chặt răng của mình, diễn cảm khẩn trương tái nhợt như không còn chút máu.
"Phá!" Dược Thiên Sầu lao thẳng lên không trung, gầm lên một tiếng nộ hống, hung hăng bổ ra một chưởng bao hàm Kim Quyết, ý đồ đem chiếc Ma Nhận này phá nát. Nhung rất nhanh hắn đã phát hiện ra có điểm bất hảo, chuôi Ma Nhận kia xung quanh bao tràn một tầng sát khí vô hình, Kim Quyết không thể xâm nhấp dù chỉ là mảy may, căn bản không có biện pháp chạm vào nó để hấp thu chuyển hóa. Dược Thiên Sầu trong lòng cà kinh, vội vàng thuấn di né qua một bên, khó khăn tránh né được một kích trí mạng của chiếc Ma Nhận đang công thẳng xuống.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. "Oanh!" Trên mặt đất rung chán dữ dội, bụi mù bốn phía xung quanh còn chưa kịp tiêu tán. Thì chiếc Ma Nhận đã như khai thiên phủ, nhanh chóng lao lên không trung đuổi theo Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu hóa thân thành lưu quang tránh đi, theo sau bất tri giác biến mất ở trên không trung. Yến Truy Tinh chứng kiến Ma Nhận đã mất đi mục tiêu công kích, trong lòng cũng giật mình cà kinh, hai mắt vừa nhắm, song chỉ điểm thẳng vào án đưòng của mình. Chiếc Ma Nhận hình loan nguyệt đang lao vun vút trong không trung, bất ngờ chuyển hướng, chém thẳng vào địa phương Dược Thiên Sầu thuấn di hiện thân, bất quá đó chỉ là bóng ảnh mà thôi.
Tốc độ thật linh hoạt! Dược Thiên Sầu hít một ngụm lãnh khí, không nghĩ tới chiếc Ma Nhận này lại có khà năng thay đổi phương hướng nhanh như thế, cư nhiên so với mình thuán di còn nhanh hon vài cái tích tắc. Vốn hắn định dùng tốc độ thuán di của mình, áp sát Yến Truy Tinh, sau đó làm thịt tên vương bát đản này, nhưng Ma Nhận đã dễ dàng ngăn trờ được hắn.