Nàng có phải cũng biết người của Thiên Hạ thương hội là từ nhân gian nhấp cư trái phép mà tới? Việc này có phải chỉ có một mình nàng biết hay không? Hay là còn có người khác cũng biết việc này? Hoặc là nói nàng chẳng qua thử thăm dò, nhưng vì mình vừa đáp lại, trời ạ! Mình đã làm gì?
Nghĩ tới bí mật bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ mọi người trong Thiên Hạ thương hội đều gặp tai trơng, Lộ Nghiên Thanh không khỏi sợ tới mức mặt hoa thất sắc, thân thể mềm mại tuôn đầy mồ hôi lạnh.
Đáng tiếc chính là, nàng vẫn chưa thể nhận ra Ngạc Tuyết Quân bị Tiên Đế bắt đi chính là người thắt đầy bún tóc lúc trước từng đến Linh Phương cốc cùng Dược Thiên Sầu, nếu không nàng nhiều ít cũng có thể đoán ra được chút gì đó, không đến mức không có chút đầu mối như hiện giờ. Bởi vì lúc trước trên đầu Ngạc Tuyết Quân thắt đầy bún tóc, thuần túy là cách ăn mặc của dã nhân bộ lạc, ngay màu da cũng thay đổi đặc thù, cùng hiện tại hoàn toàn là hai người, làm sao có thể dễ dàng nhận ra.
Không biết từ khi nào Cơ Vũ đã xoay người nhìn về phía nàng, nhìn nàng chằm chằm hỏi:
"Ngươi đang sợ hãi? Là sợ chuyện gì khác, hay là đang sợ hãi ta sẽ tiết lộ bí mật của ngươi?" "Ta nghe không hiểu Tiên...Tiên Quân đang nói gì." Lộ Nghiên Thanh nơm nớp lo sợ trả lời, trong lòng không ngừng run rẩy. Lúc này nàng bỗng nhiên nghĩ tới Dược Thiên Sầu, nàng tin tưởng nếu Dược Thiên Sầu đang ở đây hắn nhất định có biện pháp đến xử lý thích đáng chuyện như vậy.
Nàng ở trong nháy mắt có chút hiểu được vì sao Dược Thiên Sầu lại lòng dạ độc ác, nếu như thay đổi là Dược Thiên Sầu, bằng tính cách của hắn, chỉ sợ đầu tiên nghĩ tới chính là muốn giết người diệt khẩu. Nàng bỗng nhiên có chút hiểu rõ, có đôi khi không có lòng dạ độc ác thì chuyện càng xảy ra hậu quả phi thường đáng sợ, sau lưng phải chịu liên lụy chính là tính mạng của rất nhiều người.
Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu nàng, có chút bản tính đã là khắc cốt mình tâm thì không cách nào thay đổi, đừng nói nàng không có năng lực giết người diệt khẩu, cho dù có năng lực đó nàng cũng không sao hạ độc thủ.
"Nghe không hiểu ta đang nói gì sao?" Trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cơ Vũ nổi lên ý cười, nhìn chằm chằm Lộ Nghiên Thanh cười nói:
"Ánh mắt của ngươi vi cái gì mà né tránh? Ngươi vi cái gì không dám nhìn ta như bình thường? Đó là bởi vì ngươi chột dạ, ngươi căn bản không phải là người biết nói dối, cần gì phải miễn cưỡng chính mình?" Lộ Nghiên Thanh đích thật không phải là người biết nói dối, nhưng đó chẳng qua vì hoàn cảnh từ nhỏ tới lớn cho phép, hiện giờ vừa nghĩ sắp sửa đối mặt hậu quả nghiêm trọng, nàng không thể không kiên trì, hơi hơi nghiêng đầu bảo trì thanh âm bình tĩnh nói:
"Ta thật sự nghe không hiểu tiên quân đang nói gì." "Thật sự nghe không hiểu sao?" Cơ Vũ bước chân nhẹ nhàng, đi đến trước mặt Lộ Nghiên Thanh đang cúi đầu, vươn ra một ngón tay ngọc đỡ lấy cằm Lộ Nghiên Thanh nâng lên, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Lộ Nghiên Thanh thở dài nói:
"Một đại mỹ nhân nũng nịu như thế, bản tính lại thiện lương, loại nữ nhân như ngươi có thể buông thả mình hướng người cầu ái, điều này phải cần bao nhiêu dũng khí! Ta nghĩ mãi vẫn không rõ, rốt cục ngươi có chỗ nào không tốt, Dược Thiên Sầu lại có thể hạ quyết tâm cự tuyệt ngươi. Nếu là đặt trên người nam nhân khác, chỉ sợ là muốn tìm cũng tìm không thấy!" Lời này vừa nói ra, Lộ Nghiên Thanh nhất thời như bị sét đánh, cả người run lên nhìn lên dung nhanh lãnh diễm tuyệt mỹ đối diện, đôi mắt cơ trí trong suốt của đối phương dường như có thể nhìn thấy nội tâm của nàng, làm cho toàn bộ bí mật của mình không nơi che đậy...Nàng thậm chí ngay cả việc này cũng biết?
"Ta thật sự nghe không hiểu tiên quân đang nói gì." Lộ Nghiên Thanh rùng mình lui ra phía sau một bước, thoát khỏi ngón tay đang nâng cằm mình. Đến tận lúc này nàng thật sự không biết nên làm sao mới tốt, chỉ đành cắn răng không thừa nhận. Nhưng khí chất của đối phương thân ở địa vị cao nhiều năm thật sự làm cho nàng có chút khó chịu.
"Hồng trần nhiều buồn cười, si tình nhàm chán nhất, tự cao tự đại cũng tốt..." Cơ Vũ bỗng nhiên mở miệng nhẹ giọng ngâm xướng một câu, thanh âm như châu ngọc rơi xuống, lả lướt động lòng người. Theo sau nàng nhìn Lộ Nghiên Thanh cười nói:
"Đây là ngươi đàn hát cho ta nghe, ngươi không phải đã thông suốt, đã nói si tình là nhàm chán nhất sao? Vì sao còn phải gắt gao bảo thủ bí mật cho Dược Thiên Sầu? Hoặc là nói, bài hát này chính là tên bạc tình lang nhưng lại may mắn Dược Thiên Sầu đã hát?" Lúc này Lộ Nghiên Thanh cũng không tiếp tục giấu diếm việc này, dưới sự ép sát từng bước của Cơ Vũ, rốt cục cắn môi nói:
"Ta đàn hát mấy thủ khúc đều đến từ Dược Thiên Sầu, nhưng không có liên quan tới những chuyện khác mà tiên quân đã nói." Trên mặt Cơ Vũ hiện lên tia cười thản nhiên, tựa hồ đã xác định được đáp án mà mình muốn biết nên cao hứng, lắc đầu cười nói:
"Lộ Nghiên Thanh, Dược Thiên Sầu chưa từng nói với ngươi về ta sao?" Nàng đối với dung mạo của mình luôn thật tự tin, nếu không cũng sẽ không lọt vào pháp nhãn của Tiên Đế, nói vậy sau khi Dược Thiên Sầu gặp qua chính mình, nhiều ít cũng sẽ nhớ mãi không quên, ở một ít trường họp hoặc vài thời điểm sẽ trong lúc vô ý đề cập tới chính mình.
Nhưng mà nàng thật sự đã đánh giá cao chính mình, cũng đánh giá thấp Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu đích xác cũng không phải là người tốt, thấy nàng xinh đẹp cũng từng có ý nghĩ xấu xa, nhưng chỉ là từng có, kỳ thật hoàn toàn ngay từ đầu cũng không hề để nàng trong lòng. Nếu nói có đem nàng để trong lòng, cũng không phải là tư tình nam nữ, thuần túy là sợ hãi nàng và lão công tương lai của nàng vì chuyện hắn sờ mông nàng mà đi thu thập hắn.
Lộ Nghiên Thanh ngần ra, ánh mắt lóe ra một trận hồ nghi nói:
"Tiên quân ý nói ngươi nhận thức Dược Thiên Sầu? Làm sao ngươi nhận thức hắn? Ta thật sự chưa từng nghe hắn nhắc tới ngươi." "Chưa từng nghe hắn nhắc qua ta?" Nụ cười của Cơ Vũ chợt giống như có tia gượng ép. Phàm là một nữ nhân có chút tư sắc cho dù là người tốt hay xấu, đều có một bệnh chung, luôn tự cho mình có lực hấp dẫn đối với nam nhân rất lớn, luôn cho rằng nam nhân đối với mình sẽ nghĩ mãi không quên, sẽ quay chung quanh nàng mà xoay chuyển. Mà nam nhân coi thường nàng, nhiều ít sẽ làm trong lòng nàng cảm thấy không thoải mái. Không biết rằng đối với Dược Thiên Sầu, dù là nữ nhân xinh đẹp bao nhiêu mà hắn không có biện pháp cắn lên, hắn căn bản không muốn đi nhớ nhung, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?
Lộ Nghiên Thanh mờ mịt suy tư lắc lắc đầu, đích xác chưa từng nghe Dược Thiên Sầu nhắc qua nàng. Cơ Vũ thấy nàng không giống như đang nói dối, trên mặt khôi phục lại vẻ thong dong, cười nhạt nói:
"Ngươi hẳn là có nghe nói qua ta bị nhốt tại Thiên Địa Càn Khôn đại trận tại nhân gian, kỳ thật ta quen Dược Thiên Sầu lúc còn ở nhân gian. Nếu không phải nhờ hắn trợ giúp, ta cùng Ngạc đại ca căn bản không thế thuận lợi trở lại Tiên giới. Cho nên nói ta đã sớm biết lai lịch của các ngươi, ngươi cần gì phải giấu diếm. Ta chỉ là kỳ quái, các ngươi là làm sao tới được Tiên giới?" Người luôn cần phải trải qua nhiều chuyện mới có thể trở nên thành thục, lần này Lộ Nghiên Thanh đã có kinh nghiệm. Sự tình quan hệ trọng đại, nàng cũng không dám dễ dàng thừa nhận, mơ hồ có chút bận tâm đối phương đang lừa gạt chính mình, cho nên cứ cắn môi thật lâu không đập lời.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn "Nói đến Ngạc đại ca còn cùng Dược Thiên Sầu đi qua Linh Phương cốc của ngươi, tận mắt nhìn thấy quá trình ngươi hướng Dược Thiên Sầu cầu ái, chẳng lẽ ngươi không hề nhớ được chút nào về Ngạc đại ca?" Cơ Vũ cười nhắc nhở.
Lần đó có hắn sao? Lộ Nghiên Thanh không khỏi nhớ lại chuyện cũ trước kia, lúc này trong số mọi người, chỉ có một người nàng không biết, người nọ hóa trang thấp phần cổ quái, theo hình dáng hai người so sánh ăn khớp, Lộ Nghiên Thanh hơi kinh hãi, lập tức nhớ tới cách ăn mặc quỷ quái của Dược Thiên Sầu lúc đó, thật hiển nhiên hai người đều thay đổi dung mạo. Cứ như vậy, nàng thật lờ mờ nhớ tới người nọ đích xác có chút giống Ngạc Tuyết Quân hiện tại.
"Nghĩ tới sao?" Cơ Vũ lắc đầu cười nói:
"Kỳ thật ngươi không cần lo lắng, chuyện của các ngươi chỉ có ta và Ngạc đại ca biết, chúng ta cũng không nghĩ tới sẽ nói cho bất luận kẻ nào. Vốn cũng không muốn cùng ngươi nói chuyện này, mọi người cứ xem như chuyện gì cũng không biết, nhưng..." Cơ Vũ ngấng đầu nhìn lên Tiên cung trên không trung nói:
"Cho tới bây giờ Ngạc đại ca còn chưa được trở lại, chỉ sợ đã gặp phải bất trắc. Một khi Kim Thái nói chuyện không giữ lời như vậy, khi dễ ta dễ bắt nạt chịu nhục, ta đi Tiên cung tìm hắn hưng sư vấn tội, chẳng qua có chết cũng phải cho hắn đẹp, biết được Cơ Vũ này cũng không dễ dàng bị lấn áp như thế. Đáng tiếc..." Nói xong quay đầu lại nhìn Lộ Nghiên Thanh, mang theo vài phần xin lỗi nói:
"Sớm biết như thế sẽ không đưa ngươi tới đây, hiện giờ ngược lại hại ngươi. Nhưng ta phải làm như thế, Ngạc đại ca có đại ân đối với ta, ta liều chết cũng phải đòi công đạo cho Ngạc đại ca. Như thế này, chờ ta vừa động thủ tại Tiên cung, ngươi lập tức quay trở về chỗ Ô Hùng, nói không chừng còn cơ hội giữ mạng sống, tuy rằng xa vời nhưng còn hơn không có hi vọng. Lộ Nghiên Thanh, thật xin lỗi." Lộ Nghiên Thanh hiều được đầu đuôi, lại không có vẻ sợ hãi trước khi chết, ngược lại có vẻ dị thường trấn tĩnh, không còn hoảng sợ giống như lúc trước. Chỉ thấy nàng cười nhạt nói:
"Cả đời này của ta một mực liên lụy người khác, chỉ cần có thể không liên lụy những người khác, ta chết lại như thế nào?" Nàng cười cười, khóe mắt lại chảy xuống hai dòng nước mắt trong suốt, để lại vết trớt trên hai má, ánh mắt mê mang không biết đang nhớ lại việc gì.
"Nữ nhân ngốc, có phải lại nghĩ tới hắn hay không?" Cơ Vũ kéo cung sa trắng tinh, nâng tay vuốt lên gương mặt của nàng, giúp nàng lau nước mắt, nghĩ nàng trước khi chết đang nhớ về Dược Thiên Sầu. Cơ Vũ cười an ủi:
"Một nữ nhân có được một nam nhân để cho mình nhung nhớ thật tốt! Nói đến lần này ta đáp ứng gả cho Kim Thái, vốn còn muốn ở ngày đại hôn cho Kim Thái bức Dược Thiên Sầu." Lộ Nghiên Thanh hai mắt đãm lệ hỏi:
"Vì sao?" "Nghe nói hắn tài hoa hoành dật làm ra được những ca khúc thật dễ nghe!" Cơ Vũ vứt đi khí chất cao quý lãnh diễm, cười khanh khách nói:
"Nếu ta ủy khuất chính mình, chẳng lẽ còn không thể tìm người trút giận sao? Ta phải cho hắn làm ra cho ta một thủ khúc, xem như quà mừng cho ngày đại hôn của ta." Lộ Nghiên Thanh nhất thời nín khóc bật cười, đang muốn nói chuyện đã thấy Cơ Vũ đột nhiên ngẳng đầu nhìn lên trên không, nàng đi theo nhìn lên, chỉ thấy một đạo lưu quang trực tiếp từ trên Tiên cung bay xuống, theo sau rơi vào trong viện hiện hình. Một gẫ lão giả cao gầy tóc bạc buộc sau đầu mắt sáng như đuốc nhìn qua hai người, trong tay hắn ôm một người, chính là Ngạc Tuyết Quân đang hôn mê bất tỉnh...