Vạn Lý Hồng ôm tâm tình ngồi uống rượu xem náo nhiệt, lúc này không khỏi ngây ra. Sau khi nhìn thấy ánh mắt hài hước của đại biểu các phái quẳng ném về phía mình, thì bản thân hắn thật muốn gào lên thanh minh rằng mình oan uổng. Bởi lúc đó, chính hắn đã trốn ở một nơi bí mật, tận mắt nhìn thấy tràng cảnh Dược Thiên Sầu tru sát hai người Thương Liên Khánh cùng Sài Tuán Lang. Sự tình diễn ra hoàn toàn không đúng như lời Dược Thiên Sầu vừa nói.
 
Nhưng hắn căn bản là không thể đứng ra làm chứng chuyện này. Thứ nhất, hắn còn băn khoăn đến bối cảnh của Dược Thiên Sầu, hắn không muốn đắc tội với con người này. Thứ hai, cái chết của hai người kia quà thật đúng là có quan hệ tới Vạn Linh, nếu không phải Vạn Linh cố tình hướng dẫn cho hai người kia, thì bọn hắn cũng không tìm đến Dược Thiên Sầu, cuối cùng bị Dược Thiên Sầu đưong trường tru sát.
 
Vạn Lý Hồng thần tình xấu hổ, chỉ biết ngồi im uống rượu, người khác không hiểu rõ ràng lắm, nhưng bản thân hắn đã nhìn ra, Dược Thiên Sầu là muốn đem cái chết của Sài Tuán Lang, giá họa lên trên đầu của Thưong Liên Khánh, để cho Tiêu Dao Cung đi tìm Tuyệt Tình Cung gây phiền phức. Thử nghĩ xem, Sài Tuấn Lang chính là con trai độc nhất của Sài Tiêu Dao, cung chủ Tiêu Dao Cung! Sài Tiêu Dao há lại không đến Tuyệt Tình Cung đòi công đạo, coi như không tìm Tuyệt Tình Cung, thì khẳng định cũng phải đến tìm Thương Vân Tín đòi nợ ah!
 
Chung quy phiền toái sẽ rước lên đầu Thương Vân Tín, Dược Thiên Sầu này không hổ là mật thám của Tiên Đế, thủ đoạn ra tay quả nhiên ác độc, vừa ra tay phản kích đã khiến cho Thương Vân Tín chịu không nổi...Vạn Lý Hồng khẽ cảm thán trong lòng, tiếp tục nâng chén uống rượu, dù sao cuyện này cũng không liên lụy đến Vạn cổ Thông, hắn cũng lười giải thích.
 
Thương Vân Tín hiểu nhiên là biết những lời nói này của Dược Thiên Sầu có ý vị như thế nào. Cháu trai hắn chết vốn là sự tình đã qua, chính bản thân hắn muốn báo thù cũng là không thể. Nếu chuyện này truyền đến tai Tiêu Dao cung chủ, mặc dù chính mình có Tuyệt Tình Cung bối cảnh cường đại làm hậu thuẫn, nhưng cũng sẽ phiền phức không thôi. Nói không chừng một ngày nào đó, Sài Tiêu Dao sẽ lấy chính mình trút giận, âm thầm hạ sát thủ báo thù cho con trai của hắn. Ai bảo cháU Minh đã chết mất rồi.
 
Thương Vân Tín hiển nhiên là không để cái mũ này chụp lên đầu thẳng cháu trai đã chết của mình. Nếu không chính bản thân mình cũng rất phiền phức. Lúc này liền hừ lạnh nói: "Mã Phong Nam, đừng nghe gã tiểu tử này nói hươu nói vượn, hắn đang cố tình châm ngòi ly gián hai nhà chúng ta. Cần phải biết rằng, lúc ở Thần Khư Cảnh Vạn Linh đã kéo hắn đi cùng, nếu như tã đoán không lầm. Liên Khánh cùng Sài Tuán Lang cũng vì chuyện này mà đến tìm hắn, kết quà hai người bị hắn giết đi."
 
Mã Phong Nam hiển nhiên là biết chuyện này không thể nói đùa. Thoáng quay đầu nhìn Thương Vân Tín một cái, theo sau trành mắt về phía Dược Thiên Sầu, chất ván: "Ta dựa vào cái gì mà phải tin lời ngươi nói. Ngươi có đồ vật nào làm chứng hay không?"
 
"Làm chứng? Ngươi tin hay không thì tùy ngươi thôi. Nói đến chuyện này ta còn bị Sài Tuán Lang liên lụy ah!" Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn vào miếng ngọc bài nằm trong tay Thưong Vân TÚI, hừ lạnh: "Trước khi Sài Tuán Lang bị Thương Liên Khánh giết, trong lúc vô tình đã phát hiện ra ta đang trốn ở một nơi gần đó, âm thầm quan sát, kết quả liền hướng ta kêu cứu, để cho Thương Liên Khánh phát hiện ra nơi ẳn thân của ta. Hắc hắc! Ta vốn xoay người bỏ chạy, không muốn nhúng tay vào sự tình của hai người bọn hắn, nào ngờ Thưong Liên Khánh lại muốn giết người diệt khầu, liều lĩnh đuổi theo truy sát ta. Hắc hắc! Bổn sự không đáng bao nhiêu, cư nhiên lại dám hung hăng càn quấy như thế. Ta há có thể không hoàn thủ, mặc cho hắn giết chết mình, vì bảo trì cái mạng nhỏ này, nên ta đã hái cái đầu của hắn xuống rồi."
 
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Dược Thiên Sầu lá gan quá lớn, lại dám
 
trắng trợn thừa nhận chính mình đã giết chết cháu trai của Thương Vân Tín.
 
Quả nhiên, Thương Vân Tín đôi con ngươi đã như muốn nứt ra, lạnh lùng nói: "Ngươi thừa nhận chính ngươi đã giết Thương Liên Khánh, cháu trai của ta?"
 
Dược Thiên Sầu đương trường vỗ ngực cười lạnh nói: "Nếu ta dám đem chân tướng sự tình nói ra, thì nhất định cũng sẽ không tránh né, người nào làm người đó chịu, Thương Liên Khánh cháu ngươi đúng là chết ở dưới tay lão tử. Ngươi muốn như thế nào, tùy thời lão tử sẽ phụng bồi, tuyệt đối nghiêm túc!"
 
Dược Thiên Sầu không chút cố kỵ thừa nhận chuyện này. Bởi vì hắn xem ra, bất luận bản thân hắn có thừa nhận hay không, Thương Vân Tín đều sẽ không buông tha cho hắn.
 
Trong đám người, chỉ riêng một mình Vạn Lý Hồng biết rõ chân tướng sự tình là âm thầm thở dài. Nếu không phải chính bản thân hắn tận mắt chứng kiến, thì sợ rằng lúc này cũng đã bị Dược Thiên Sầu hồ lộng qua rồi! Người này lòng vòng quanh co, mục đích chẳng qua là muốn chứng minh Sài Tuấn Lang bị Thương Liên Khánh giết chết mà thôi. Chuyện này, chỉ sợ đám người xung quanh không tin cũng là khó khăn đi?
 
Thương Vân Tín tức giận đến mức cả người không ngừng run rẩy. Nhưng hắn coi như cũng là một nhân vật từng trầi, hắn biết nơi này không phải mình có khả năng động thủ. Nên nghiến răng nghiến lợi nói: "Dược Thiên Sầu, khi ngươi bước ra khỏi Cực Lạc Tiên Cảnh, thì đó cũng chính là tò kỳ của ngươi."
 
Dược Thiên Sầu khinh thường hừ lạnh, không nghĩ ra Thương Vân Tín còn nhẫn nhịn được tới mức này. Hắn đang muốn lên tiếng kích bác, thì Mã Phong Nam đã chen ngang nói: "Thương Vân Tín ngươi đúng là uy phong, chẳng trách ngươi dạy dỗ được một đứa cháu lợi hại như vậy."
 
Thương Vân Tín ngẩn ra, cau mày nói: "Mã Phong Nam, không phải ngươi tin lời nói của gã tiểu súc sinh kia chứ! Hắn nói vậy mà ngươi cũng tin sao?"
 
Mã Phong Nam hừ lạnh: "Ta tin cái gì?"
 
Chứng kiến tình hình có dấu hiệu khuếch trương, đám người xung quanh đã ngừng uống rượu. Lúc này Mục Binh không nhịn được thêm nữa, thuấn di tới trước bàn Dược Thiên Sầu, chỉ tay quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi ở trong này giương oai, phải chăng là nghĩ rằng ta không dám thu thập ngươi?"
 
Dược Thiên Sầu trừng mắt lạnh, cố gắng kiềm chế không ra tay, ngược lại ôm quyền nhìn Mục Binh nói: "Mục hội trưởng, vì sao bọn hắn đang cãi nhau, mà ngươi lại đem chuyện này tính lên trên đầu của ta?"
 
Bị Dược Thiên Sầu phản ứng, Mục Binh nhất thời phẫn nộ, hung hăng quát: "lớn mật! Còn dám ngụy biện."
 
Đúng lúc này, trong không trung vang lên một thanh âm hừ lạnh uy nghiêm, chấn động toàn trường: "Sao lại thế này?"
 
Chúng nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ô Hùng thần tình lạnh lùng dắt Mục Thiên Kiều từ trong vòng cửa bước ra, hai người cũng bị những thanh âm lớn tiếng bên này làm cho kinh động, ở phía sau hai người, là một đám kim bào nhân, mỗi người khí thế bất phàm, đang dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn mọi người. Tất cả đều là những nhân vật quyền cao chức trọng trong Tiên Cung, hiển nhiên là bị động tĩnh phía bên ngoài, kinh động mà ra.
 
Đoàn người vừa xuất hiện, lập tức khiến cho khách nhân xung quanh cảm nhận được áp lực cường đại, cả đám ngay cả đại khí cũng đều không dám thở mạnh, Ô Hùng chứng kiến Mục Binh, Thương Vân Tín cùng Mã Phong Nam đang vây quanh bên
 
Người Dược Thiên Sầu, không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Thoáng quẳng ném ánh mắt về phía Đại mình Luân, truyền âm hỏi: "Đại mình Luân, chuyện này là sao?"
 
Mục Thiên Kiều cũng đang kinh ngạc, không hiểu những người này vây quanh Dược Thiên Sầu là muốn làm gì.
 
Lúc trước tuy đã nghe thấy một chút động tĩnh, nhưng bên ngoài có Đại mình Luân nên còn tưởng rằng sẽ không xảy ra chuyện tình náo nhiệt. Nào ngờ những thanh âm hô to gọi nhỏ liên miên không dứt, cho nên đoàn người mới cùng nhau xuất hiện ở bên ngoài, muốn nhìn xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Đại mình Luân hừ lạnh, truyền âm trả lời: "Vốn chẳng có chuyện gì, nhưng chuyện này là do người nhà ngươi gây ra, chính bản thân ta muốn áp chế xuống cũng không dứt. Hừ! Ta chúc mừng ngươi đã tìm được một người nhạc phụ tốt, rất lợi hại ah! Đúng là đã khiến cho khách nhân xung quanh được mở rộng tầm mắt rồi."
 
Tuy rằng trong ngữ khí mang theo hương vị trào phúng. Nhưng nhiều ít vẫn là muốn bảo vệ cho Dược Thiên sầy, thông báo cho Ô Hùng biết nguyên bản là không có chuyện gì xảy rạ, chuyện náo nhiệt thành cái dạng này chính là do nhạc phụ ngươi gây nên.
 
Ô Hùng ngẩng đầu nhìn Mục Binh, khẽ cau mày, lập tức ánh mắt quét về hai gã kim bào nhân ở phía sau, trầm giọng quát: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
 
Hai gã kim bào nhân mau chóng lao tới dưới bậc thang hành lễ, nhưng chuyện tình nguyên bản đúng là do Mục Binh khiêu khích thóamạ khách nhân trước. Bất quá Mục Binh chính là nhạc phụ của đại thống lĩnh, bản thân bọn hắn không dám đắc tội, mà cũng không dám giấu diếm đại thống lĩnh, bởi vậy lúc này phi thường khó xử.
 
Ô Hùng nhìn phàn ứng của hai gã thủ hạ, kết hợp cùng lời trào phúng của Đại mình Luân, nhiều ít đã biết sự tình trước mắt này có quan hệ tới Mục Binh, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chán ngấy. Mà bản thân Mục Thiên Kiều cũng là nữ nhân thông mình lanh lợi, theo phản ứng của hai gã thủ vệ, mơ hồ đoán ra một chút gì đó, thoáng đưa mắt nhìn Mục Binh, hy vọng phụ thân sẽ truyền âm nói cho mình nghe.
 
Nào ngờ trông thấy Ô Hùng cùng Mục Thiên Kiều giá lâm. Mục Binh thoáng liếc mắt nhìn Đại mình Luân một cái, theo sau bước tới gần nữ nhi, đứng dưới bậc thang, chỉ vào Dược Thiên Sầu cười lạnh nói: "Hôm nay Dược Thiên Sầu tùy tiện giương oai, chọc giận Thương cung phụng của Tuyệt Tình Cung, hơn nữa hắn còn cố tình châm ngòi ly gián quan hệ giữa Tuyệt Tình Cung và Tiêu Dao Cung. Ngay cả ta đứng ra ngăn cản cũng không thèm nhìn vào trong mắt, xem ra cần phải có đại thống lĩnh đích thân hạ lệnh nghiêm trị hắn mới được."
 
Mục Thiên Kiều nghe vậy, thì gắt gao nhìn chằm chằm Mục Binh, một câu cũng không hề lên tiếng. Theo sau nghe thủ hạ truyền âm hồi báo kể rõ đầu đuôi chuyện tình, Ô Hùng mới nhìn Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Dược Thiên Sầu, ai cho ngươi lá gan mà ngươi dám tùy tiện giương oai ở trong ngày vui của bổn thống lĩnh?"
 
Mục Binh trên mặt lộ ra thần sắc đắc chí, còn Thương Vân Tín thì chỉ hận không thể xông ra, một chưởng vỗ chết Dược Thiên Sầu, những đại biểu của các môn phái thì mang diễn cảm thương hại nhìn Dược Thiên Sầu...
 
Nguyên lai các ngươi đều khinh thường ta! Dược Thiên Sầu đem một màn này thu hết vào trong mắt, đáy lòng dâng lên một tia cười lạnh tuyệt tình, trên mặt lộ ra biểu tình bi phẫn, hướng Ô Hùng chắp tay nói: "Bầm đại thống lĩnh, chỉ một câu nói của Mục hội trưởng đã định càn khôn, ta không còn lời nào để nói, cũng không muốn biện giải cái gì. Theo như lời của Mục hội trưởng, ta căn bản là không có tư cách tham gia lễ thành hôn của đại thống lĩnh, là ta không biết lượng sức mình chạy tới đây rước lấy nhục..."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play