Dưới sự cưỡng bức của Vân Bằng, hai mắt Vi Xuân Thu nổi lên một tầng lục quang, sau khi nhìn thấy rõ nguyên hình bản thể của Bạch Tố Trinh, nhất thời trợn trừng mắt lầm bầm:
"Bạch hồ.., tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy...
"Nàng vốn không phải là Ngọc nhi, chỉ là có gương mặt giống mà thôi.
" Vân Bằng cảnh tỉnh Vi Xuân Thu.
"Gương mặt giống...
" Vi Xuân Thu thất hồn lạc phách nhìn Bạch Tố Trinh, cứ đứng sững sờ không nhúc nhích.
Dược Thiên Sầu biết trong lúc này đừng nghĩ sẽ nói được chuyện gì với hắn, chỉ có thể chờ hắn thanh tỉnh lại, hắn lôi kéo Bạch Tố Trinh nói: "Đầu óc người này có vấn đề rồi, chúng ta đi." Trước khi Bạch Tố Trinh bị lôi đi, có chút thương hại quay đầu nhìn Vi Xuân Thu.
Hai người về tới phòng, Dược Thiên Sầu có chút mất hứng ngồi phịch xuống ghế, thế nào hắn cũng chưa từng nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện như vậy. Bạch Tố Trinh nhàn nhạt cười lắc nhẹ đầu, lấy ra một tấm lụa trắng, giúp hắn lau đi vết chân to còn dính trên mặt.
Có được sự ôn tồn của nàng, tâm tình Dược Thiên Sầu nhất thời đỡ hơn không ít, kéo Bạch Tố Trinh ngồi cùng hắn, bắt đầu kể cho nàng nghe chuyện về Tiên giới. Mà mặc kệ Dược Thiên Sầu kể được bao nhiêu kinh ngạc hiểm trở, trên mặt Bạch Tố Trinh thủy chung vẫn giữ nét cười nhàn nhạt, chăm chú kiên trì lắng nghe, thỉnh thoảng lại chen vào hỏi một câu. Bất tri bất giác, Dược Thiên Sầu kể tới kể lui lại nằm lên trên đùi Bạch Tố Trinh, cũng không biết từ lúc nào, Dược Thiên Sầu nói nói đã lẳng lặng ngủ thiếp đi.
Trên chiếc ghế nệm dài trong phòng khách, Bạch Tố Trinh trong một thân bạch y như tuyết lẳng lặng ngồi nơi đó, hai tay ôm đầu hắn đang nằm gối trên đùi mình...
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn Một màn an tĩnh như vậy, bỗng nhiên bị tiếng đập cửa đánh vỡ, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc ngồi dậy, hô: "Ai nha! Vào đi.
"
Cửa bị đẩy ra, Vi Xuân Thu cần cần thận thận ló đầu vào, nhìn hai người cười ngây ngô gật đầu. Dược Thiên Sầu lập tức trợn mắt, lớn tiếng quát: "Lão gia hỏa ngươi đúng là không biết xấu hổ, vừa rồi còn động thủ đối với lão tử, lão tử không muốn thấy ngươi, cút!
"
Vi Xuân Thu liên tục gật đầu cúi người cười làm lành nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm, vừa rồi là hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng để trong lòng.
" Nói xong thuận tay đóng cửa lại, làm mặt dầy đi tới, ánh mắt luôn luôn lén lút nhìn lên mặt Bạch Tố Trinh.
Vi Xuân Thu tiện tay bày ra cách âm kết giới trong phòng, sau đó tự ngồi xuống đối diện hai người, có vẻ co quặp bất an hỏi Bạch Tố Trinh: "Không biết tiên hương của vị cô nương này ở nơi nào?
"
"Để làm chi?
" Dược Thiên Sầu trừng hai mắt nói: "Nàng là nữ nhân của ta, tiên hương nơi nào quan hệ cái rắm gì tới ngươi? Ngươi có phải muốn mưu đồ gây rối?
"
"Không có, không có.
" Vi Xuân Thu liên tục xua tay nói: "Chỉ là bởi vì nàng và nữ nhi đã chết của ta thật sự quá giống...
" Nói xong lại kiểm tra tu vi của Bạch Tố Trinh một chút, phát hiện chỉ mới Độ Kiếp hậu kỳ, sau đó lại hỏi Dược Thiên Sầu: "Đây.., nàng là đệ từ ngươi tìm cho ta?
"
Dược Thiên Sầu quan sát lão gia hỏa từ trên xuống dưới, hừ lạnh nói: "Vốn là phải, nhưng ta thấy nhân phẩm của ngươi có chuyện, để nàng làm đệ tử của ngươi ta thật sự lo lắng, việc này coi như ta chưa nói qua, ở đây dừng lại, sau này không nên nhắc lại nữa, ngày mai ta để nàng trở về.
"
Bạch Tố Trinh nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn hắn.
"A! Trở về...
" Vi Xuân Thu đứng bật lên, sốt ruột chỉ vào Dược Thiên Sầu:
"Ngươi.., ngươi.., ngươi như thế nào nói chuyện không giữ lời, chuyện đã nói ra sao có thể đổi ý?
"
Trong lòng Dược Thiên Sầu vui vẻ, đứng lên, đi vòng quanh hắn hai vòng, kỳ quái nói: "Ngày trước ngươi chết sống cũng không đồng ý, ta làm như bây giờ không phải đúng như ngươi mong muốn sao? Vi bức vương, ngươi thành thật nói ra, rốt cục ngươi muốn làm gì?
"
Vi Xuân Thu vừa định giải thích, nhưng lập tức lại sửng sốt, lui ra phía sau nhìn Dược Thiên Sầu một chút, bỗng nhiên hắc hắc nở nụ cười: "Hãy chấm dứt việc này đi, trong lòng ngươi có chủ ý gì thì ngươi rõ ràng, đơn giản là muốn nhân cơ hội áp chế ta, muốn ta dốc túi dạy Vạn Yêu Tâm Kinh.
" Nói xong quay đầu lại nhìn Bạch Tố Trinh, nói: "Chuyện này không thành vấn đề, ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện."
Dược Thiên Sầu ngần ra, hắn xác thực muốn mượn chuyện này uy hiếp Vi Xuân Thu, muốn bức Vi Xuân Thu dạy hết Vạn Yêu Tâm Kinh cho Bạch Tố Trinh, bởi vì ước định đầu tiên của bọn họ Vi Xuân Thu chỉ truyền công pháp đủ cho Bạch Tố Trinh có thể tự bảo vệ mình trước mặt cao thủ có tu vi dưới Tiên Đế kỳ là được. Ai ngờ Vi Xuân Thu cũng là một lão thành tinh, một chút liền nhìn thấu mưu đồ của đối phương.
"Ngươi cho là ai cũng đê tiện vô sỉ như ngươi sao?
" vẻ mặt Dược Thiên Sầu làm ra vẻ chẳng đáng.
Vi Xuân Thu nhất thời liên tục cười nhạt, mặc kệ hắn nói như thế nào, vẫn giữ mục đích của bản thân nói: "Chỉ cần đáp ứng điều kiện này của ta, ta liền tận tâm tận lực dốc túi truyền thụ Vạn Yêu Tâm Kinh, nếu như không đáp ứng thì thôi, nhưng ta cảnh cáo ngươi, đây là cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi cự tuyệt, thì tuyệt đối không có cơ hội lần thứ hai.
"
Dược Thiên Sầu sửng sốt, khóe miệng co quặp, cắn răng nói: "Lão biên bức, xem như ngươi lợi hại! Nhưng ta cũng cảnh cáo ngươi, điều kiện quá phận ta không có khả năng đáp ứng, nói! Điều kiện gì?
"
Vi Xuân Thu nghe vậy có chút kích động lên, nỗ lực ngăn chặn bộ ngực phấp phồng của chính mình, nhìn Bạch Tố Trinh gằn từng chữ: "Chỉ cần ngươi đáp ứng làm nữ nhi của ta, ta liền có thể cho ngươi trở thành đệ nhất cao thủ trong yêu tộc.
"
Đôi môi Bạch Tố Trinh khẽ nhếch, ngây ngần cả người. Dược Thiên Sầu cũng không lời nào để nói, không nghĩ tới Vi Xuân Thu lại đưa ra yêu cầu như vậy. Trong phòng nhất thời an tĩnh xuống tới, Vi Xuân Thu có chút sốt ruột nói: "Thế nào? Không thể đáp ứng sao?
"
Bạch Tố Trinh có chút luống cuống chân tay, nhìn Dược Thiên Sầu cầu cứu. Dược Thiên Sầu bất đắc dĩ gãi gãi đầu, yêu cầu này nói ra cũng quá phận, nói không quá phận cũng không quá phận, chỉ xem đương sự nghĩ như thế nào. Hắn ho khan một tiếng lúng túng nói: "Vi bức vương, tâm tình của ngươi ta hiểu được, nhưng loại sự tình này ta không thể miễn cưỡng.
" Hắn nhìn Bạch Tố Trinh nói: "Việc này do chính tỷ quyết định, ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng, chúng ta còn chưa tới nông nỗi bán mình cầu vinh."
Đôi mày Bạch Tố Trinh nhăn lại, làm nữ nhi người khác, quyết định này đối với nàng thực sự quá khó khăn, nhưng chính yếu là Vạn Yêu Tâm Kinh không có lực hấp dẫn gì với nàng, vì một vật không có lực hấp dẫn đi làm nữ nhi người khác, mặc ai cũng không nguyện ý làm. Nhưng làm cho nàng bồi hồi chính là Dược Thiên Sầu hiển nhiên hi vọng nàng tu luyện Vạn Yêu Tâm Kinh, mà mình luyện thành Vạn Yêu Tâm Kinh xong khẳng định cũng sẽ có bang trợ cho Dược Thiên Sầu...
Dược Thiên Sầu liếc mắt liền nhìn ra Bạch Tố Trinh không muốn, lúc này không chút do dự nói: "Vi bức vương, việc này đến đây là thôi, sau này không nên nhắc lại nữa. Vạn Yêu Tâm Kinh ngươi giữ lại chậm rãi tu luyện đi!
"
"Nàng là nàng, ngươi là ngươi, ý kiến của ngươi thế nào có thể thay mặt ỷ kiến của nàng.
" Vi Xuân Thu khựng người rít gào, sau đó đi tới trước mặt Bạch Tố Trinh, bài trừ khuôn mặt tươi cười nói: "Ngươi yên tâm, ta muốn chỉ là một danh phận, sau này
Cha con chúng ta gọi nhau như thế là được, cũng không phải thực sự muốn ngươi làm nữ nhi của ta, tận hiếu đạo của một nữ nhi.
"
Dược Thiên Sầu trợn mắt, nhìn Bạch Tố Trinh nói: "Người này nhớ nữ nhi nhớ tới điên rồi, theo ta đi, đừng để ý đến hắn.
" Nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, Bạch Tố Trinh dừng lại, cười thoát khỏi tay hắn, quay hướng Vi Xuân Thu cúi Minh Hành lễ nói: "Bạch Tố Trinh gặp qua nghĩa phụ!"
An tĩnh! Bên trong phòng trong nháy mắt cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được. Dược Thiên Sầu trợn tròn mắt nhìn Bạch Tố Trinh, gương mặt Vi Xuân Thu thoáng khiếp sợ chấn động, bỗng nhiên thân thể run lên kịch liệt, bộc phát ra tiếng cười ha ha điên cuồng, cười đến nước mắt ngang dọc.
Qua một hồi lâu, mới thấy hắn ngừng cười, tiến lên trước một bước, hai tay đỡ hai vai Bạch Tố Trinh, hai mắt đỏ bừng thở hổn hển nói: "Hảo nữ nhi! Hảo nữ nhi! Con yên tâm, từ hôm nay trở đi, cha sẽ cho con trở thành toàn bộ yêu tộc, không, ta sẽ cho con trở thành tam giới đệ nhất cao thủ. Từ nay về sau, không bao giờ còn có người có thể xúc phạm tới con. Cha bảo chứng tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới con.
"
Vừa nói vừa ôm Bạch Tố Trinh vào lòng, oa oa gào khóc nói: "Tiểu Ngọc nhi, đều là cha không tốt, không nên bỏ mặc con và mẹ con. Cha cam đoan với con, sau này sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương con dù chỉ một sợi tóc."
Đột nhiên bị một nam nhân xa lạ ôm lấy, vẻ mặt Bạch Tố Trinh chợt thất kinh. Thần tình Dược Thiên Sầu cũng co quặp, rốt cục hắn đã nhìn ra, lão gia hỏa này bình thường cũng không có gì, nhưng nếu chạm đến con gái đã chết của hắn, lập tức sẽ trở nên tinh thần thác loạn, nói trắng ra chính là bệnh tâm thần có tính gián đoạn, là thuộc vào loại bệnh tâm thần khi gặp phải kích thích nào đó sẽ phát tác.
Mẹ nó! Lão tử có mắt không tròng, thế nào lại cùng bệnh tâm thần hỗn tới cùng nhau! Dược Thiên Sầu giành bước một bước, dùng sức túm Vi Xuân Thu nói: "Lão biên bức, mau nhanh buông tay cho lão tử, nam nữ thụ thụ bất thân, đừng ở chỗ này giả vờ bệnh mà sỗ sàng." Hắn ngầm nặng tay, mới làm cho Vi Xuân Thu vì đau nhức mà buông lỏng tay ra. Kỳ thực hắn cũng không muốn tính toán với một người bệnh tâm thần, nhưng ngươi có bệnh cũng không thể ôm nữ nhân của lão tử lâu như vậy a! Huống chi còn ôm ngay trước mặt lão tử...
May là bệnh của Vi Xuân Thu cũng không nghiêm trọng, hắn bị đau nhức liền buông tay, lập tức biết mình đã thất thố. Hắn lau nước mắt liên tục bồi tội nói: "Là nghĩa phụ thất thố.
" Nói xong lại lấy ra ngọc bội biên bức do thanh ngọc điêu khắc mà thành đưa cho Bạch Tố Trinh nói: "Đây là lễ gặp mặt của nghĩa phụ, con đeo lên đi!
"
Bạch Tố Trinh có chút dở khóc dở cười nhận lấy, theo lời đeo ngọc bội lên thắt lưng của mình. Chỉ thấy đôi mắt Vi Xuân Thu phóng ra tia sáng kỳ dị, liên tục gật đầu nói: "Giống, thật giống. Con chờ một chút!
" Nói xong bước nhanh ra mở cửa phòng, thuấn di biến mất bên ngoài cửa.
Bạch Tố Trinh và Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn nhau, không biết Vi Xuân Thu muốn họ chờ cái gì. Kết quả đợi một hồi cũng không thấy hắn trở về, Dược Thiên Sầu lôi kéo tay Bạch Tố Trinh, vô lực lắc đầu nói: "Lão gia hỏa này nguyên lai có bệnh, thực sự là ủy khuất tỷ rồi.
"
"Không có gì, kỳ thực hắn cũng thật thương cảm.
" Bạch Tố Trinh nhàn nhạt cười nói.
Hai người còn đang thổn thức cảm thán, bỗng nhiên "phanh
" một tiếng, cửa trực tiếp bị phá mở. Chỉ thấy Vi Xuân Thu một tay kéo Đại mình Luân, một tay kéo Vân Bằng đang chau mày đi vào. Vi Xuân Thu chỉ vào Bạch Tố Trinh dị thường hưng phấn nói: "Các ngươi xem có giống hay không?
"
"Lão thất phu, tìm đánh phải không, ta...
" Đại mình Luân giận tím mặt thuận thế liếc mắt qua, nhất thời sợ ngây người, hai mắt nhìn Bạch Tố Trinh cũng không dời được nữa, thất thanh kinh hô: "Tiểu Ngọc nhi! Ngươi...Ngươi không phải đã...