Sinh Tử Cương hoang vu này, bị người xưng là mộ địa của chưởng môn, không biết từng có bao nhiêu chưởng môn táng mạng nơi đây. Đã qua rồi trở thành lịch sử, sinh mạng ngã xuống cũng không thể sống lại, chỉ có cỏ dại um tòm trơng ngạnh cắm rễ tại đây, làm cho nơi này cuối cùng cũng có chút sinh khí.
 
Rất ít có tôn sư nhất phái đi tới địa phương tượng trưng cho điểm xấu này, nhưng chuyện cách nhiều năm sau, chuyện xưa thuộc về nơi này sập luân hồi tái diễn. Dược Thiên Sầu lẳng lặng đứng trên tảng đá có vẻ bằng phẳng, ánh mắt không chút gợn sóng sợ hãi trành hướng đám người Phượng Cửu Như. Tiếng gió đột nhiên gấp gáp, cỏ dại tại Sinh Tử Cương đong đưa không ngừng, từng mảnh từng mảnh gợn sóng, chúng nó tựa hồ cũng cảm nhận được điều gì, lá vàng cỏ khô bay loạn trên không, không biết sẽ thất lạc về phương nào.
 
Dưới sự thúc giục âm thầm gần như điên cuồng của Phượng Cửu Như, bốn người Lam Hạo không còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng trước khi đến, cuộc tranh đấu giành chức chưởng môn của bốn người đã muốn hóa giải, cũng biết rõ dù là có thắng, chỉ sợ cao thủ của Thiên Hạ thương hội cũng sẽ không cho họ binh yên trở lại Hồ Quang tứ đảo, nhưng không làm như vậy cũng không được, Phượng Cửu Như đồng dạng cũng sẽ không cho họ bình yên trở về, huống chi còn lấy gia quyến của bọn họ làm uy hiếp.
 
Vì thế giữa bọn họ đều đã có ước định, trong bốn người nếu có ai may mắn trở về, xem tình sư huynh đệ sẽ cầm chưởng môn tín vật đem bốn đảo lần nữa khôi phục thành một môn phái, đồng thời phó thác lại gia quyến của mình cho người còn sống.
 
Thương Hội Liên Minh tuy rằng cho phép chưởng môn các phái khiêu chiến lẫn nhau, nhưng không cho phép lấy nhiều đánh ít, nói cách khác mỗi một trận khiêu chiến chỉ có thể dùng một chọi một. Bảo Đồ Hưng từ trong bốn người lắc mình bay ra, phiêu phù trên không trung cúi đầu nhìn về phía dưới, Dược Thiên Sầu đồng dạng ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Ánh mắt của Bảo Đồ Hưng hờ hững, hiển nhiên không cho rằng đánh bại Dược Thiên Sầu có điều gì khó khăn.
 
Mà trong hai mắt Dược Thiên Sầu ở trong nháy mắt đã tràn ngập chiến ý trào dâng, kỳ thực trong lòng Dược Thiên Sầu rõ ràng, chỉ cần tính cảnh giác cao, tày thời mình đều có thể chạy trốn, không ai có thể bắt giữ được mình. Nhưng mà hắn cũng biết, một trận chiến ngày hôm nay ý vị thể nào, đây là một đạo khảm của Thiên Hạ thương hội, nếu như minh chạy, vậy địa bàn minh phí hết tâm huyết phải chặp tay tặng cho người khác.
 
Đây là chuyện hắn quyết không cho phép, cho nên một trận chiến hôm nay nếu không phải dưới tinh huống vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không chạy trốn! Hoặc là không chiến, nếu ứng chiến phải đánh thắng, bởi vì phía sau minh còn có hơn ba trăm đôi mắt đang nhìn theo, thân là nhân gian đệ nhất cao thủ mình không thể làm cho bọn họ thất vọng. Đồng thời, hắn còn đang nhớ lại trường hợp chia tay với Tất Trường Xuân trước đại môn Minh giới, chính minh đã từng đáp ứng sư phụ, sẽ không để ông ấy thất vọng!
 
Cơn gió hây hẩy trên loạn thạch cương, quần áo Dược Thiên Sầu thổi phần phật, bên tai đột nhiên vang lên tiếng truyền âm của Đỗ Khải Nhân: "Dược Thiên Sầu, ngươi cần thận một chút, người của Hồ Quang tứ đảo tinh thông khống thủy thuật, tuy rằng ta không tiếp xúc qua bọn hắn, nhưng có thể dùng thứ này lập phái, nhất định có chút thủ đoạn."
 
Khống thủy thuật? Trong lòng Dược Thiên Sầu lập tức có thêm vài phần kế hay, lớn tiếng nhìn không trung quát: "Đến đây đi!"
 
Vi Xuân Thu lập tức không hề nháy mắt nhìn tới, mơ hồ có vẻ có chút khẩn trương.
 
Đại Minh Lân hoi nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, mang theo vẻ khó hiểu nhìn về hướng Dược Thiên Sầu.
 
Bảo Đồ Hưng nhìn thấy trong tay Dược Thiên Sầu không có vũ khí lại muốn cùng mình giao đấu, bàn tay sờ vào thủ trạc cũng ngừng lại, lạnh nhạt nói: "Ta và ngươi tu vi hơn kém quá lớn, ta cho ngươi động thủ trước." Trong lời nói rất có hương vị cho ngươi thua tâm phục khẩu phục.
 
Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, không có nói nhiều, hắn biết cùng đối thủ như vậy giao chiến không thể qua loa, chỉ cần bị đối phương đánh trúng thì sẽ mất tính mạng. Hắn nhìn ra khoảng cách song phương có tới mấy trăm thước, bằng tu vi của mình hiện tại, khí cơ chỉ có thể tập trung đối thủ trong vòng năm mươi thước mà thôi. Dù là đối phương xâm nhấp vào phạm vi tấn công của mình, nếu có tính cảnh giác quá cao, tốc độ né tránh quá nhanh, bằng vào tu vi của mình cũng đồng dạng không kịp tập trung, kể từ đó sẽ không tìm được cơ hội thi triển Hấp Tinh đại pháp.
 
Tu vi song phương hơn kém quá lớn, thừa lúc này đánh lén vẫn là biện pháp tốt nhất! Dược Thiên Sầu nắm chặt hai đấm, cảm giác mặt đất bên dưới chân giống như nước thủy triều nhô lên, rất nhanh hướng chung quanh khuếch tán. Hiện tại tu vi của hắn còn chưa có thể trống rỗng sử dụng cảm giác, phải cần có môi giới truyền lại, nhưng mặt đất rộng lớn chính là môi giới tốt nhất của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Mọi người theo biến hóa thật nhỏ trên người Dược Thiên Sầu đã phát giác ra hắn muốn động thủ, theo song chưởng hắn chậm rãi mở ra, mọi người có một loại ào giác, giống như mặt đất cung đang run rẩy lên theo song chưởng của hắn. Khi mọi người thật sự rõ ràng cảm giác được những hòn đá trong loạn thạch cương đang "thùng thùng" vang lên chấn động thì nhất đều giật bắn minh...
 
m thanh này thật sự là rung động, mặc cho ai chứng kiến đại diện tích hòn đá đang sôi nổi nhảy lên cũng đều kinh hãi.
 
Tại sao có thể như vậy? Tất cả mọi người có vẻ có chút khó thể tin, tựa hồ một lần nhăn mày của Dược Thiên Sầu đã làm chấn động cả loạn thạch cương, chẳng lẽ tu vi Dược Thiên Sầu đã cao tới tình trạng như thế? Đây căn bản không phải một tu sĩ Hóa Thần kỳ có thể làm được, chẳng lẽ hắn đang cố ý giấu diếm tu vi? Chẳng trách lại dám đối nghịch với Tuyệt Tình cung!
 
Vi Xuân Thu sửng sốt, lập tức hưng phấn chà xát tay, hoa dạng của người này thật đúng là nhiều a! Đại Minh Luân vẫn thong dong, nhưng lực chú ý toàn bộ tập trung trên người Dược Thiên Sầu.
 
Bảo Đồ Hưng ở trên không trung lập tức đề cao cảnh giác, trước mắt bao người đã nói để Dược Thiên Sầu động thủ trước cũng không thể đổi ý...Bỗng nhiên đồng tử hắn chợt co rút lại, chỉ thấy song chưởng Dược Thiên Sầu rung lên, những hòn đá khắp núi đồi đột nhiên bắn ra rậm rạp bóng xám kết bè kết đội lấy bản thân Dược Thiên Sầu làm trung tâm rất nhanh xoay quanh.
 
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, lại là ngàn vạn thanh phi kiếm bằng hòn đá. Dược Thiên Sầu đang ở trong bóng xám rậm rạp đột nhiên vung ngón tay chỉ Bảo Đồ Hưng quát: "Vạn Kiếm Tề Phát!"
 
"Sưu sưa..." Tiếng rít phá không vang lên, bóng xám rậm rạp dùng số lượng kinh người hướng Bảo Đồ Hưng bắn tới, trước tiên mặc kệ uy lực thế nào, nhưng trường họp như thế thật sự đồ sộ.
 
Bảo Đồ Hưng nhanh chóng huy chưởng đánh ra từng đạo sáng mờ, lập tức đem phi kiếm bằng đá vọt tới đánh dập nát. Hắn vừa giao thủ liền phát hiện phi kiếm bằng đá đầy trời thoạt nhìn như kinh người, kỳ thực không chịu nổi một kích, hừ lạnh nói: "Ta còn tưởng rằng là biện pháp gì hay, nguyên lai chỉ là bề ngoài, hiện tại đến phiên ta xuất thủ."
 
Thân hình hắn trên không trung hóa thành một đạo lưu quang thủy ngân sắc, thế nhưng trực tiếp phá vỡ phi kiếm bằng đá đang trùng điệp đánh úp lại, hướng Dược Thiên Sầu lao tới, hàng trăm ngàn phi kiếm bằng đá căn bản không thể tạo thành chút trở ngại nào so với hắn.
 
Chút khoảng cách như vậy, cơ hồ trong nháy mắt liền đến, cũng đồng thời ngay lúc này, khóe miệng Dược Thiên Sầu nổi lên tia cười lạnh, khí cơ bố trí trên không trung trực tiếp tập trung Bảo Đồ Hưng, một cánh tay nghênh không trảo tới, bật tiếng quát: "Tỉấp Tinh đại phap!"
 
Lời này vừa nói rạ, mí mắt Vạn Linh đang luôn lẳng lặng xem chừng chợt nhảy mạnh, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh chết thảm của Thương Liên Khánh và Sài
 
Tuấn Lang. Đám người Đỗ Phong từng kiến thức qua chiêu này trong Thần Khư Cảnh cũng há to miệng xem kết cục...
 
Lưu quang thủy ngân sắc đang cấp tốc lao xuống đột nhiên tạc ra một đoàn khói trắng, một bóng người giống như thây khô khủng bố hiện hình, trong cổ họng phát ra tiếng "Ôi ôi", chỉ là tiếng gào khan, quơ tứ chi cứng ngắc liều mạng lủi trở về bỏ chạy ứối chết. Nhưng tốc độ ngay lúc này so với lúc trước quả thực một trời một vực, cũng không nhanh hơn loài chim bay trên bầu trời được bao nhiêu.
 
"Bề ngoài? Vậy hãy để cho ngươi nhìn ra sự lợi hại của bề ngoài!" Dược Thiên Sầu hét lớn một tiếng, nghênh hư không trương ngũ trảo biến thành kiếm quyết, hướng thây khô đang chạy trốn trên không trung chỉ tới. Phạm vi quanh thân Dược Thiên Sầu trong nháy mắt nổ vang liên hồi, từng đạo thanh quang từ trong những hòn đá bắn ra, phóng lên cao! Trên trăm đạo lưu quang màu xanh nhanh chóng đuổi theo thây khô đang chạy trốn, chỉ thấy một trận thanh quang tán loạn, trong khoảnh khắc đã đánh hắn thành tổ ong vò vẽ.
 
Trên không trung vang lên một tiếng "rắc" vang giòn, một thủ trạc bị một đạo thanh sắc lưu quang bắn trúng, một tay Dược Thiên Sầu chặp sau lưng một tay nghênh lên bắt lấy, nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp thu vào. Cơ hồ ngay lúc đó, trên trăm đạo lưu quang màu xanh đến từ đâu lại quay về đó, "bang bang" một trận vang to, vờn quanh thân Dược Thiên Sầu biến mất vào trong lòng đất, chỉ còn bụi mù bốc lên phiêu đãng.
 
Hai tay Dược Thiên Sầu chặp sau lưng, nhìn cỗ thây khô rơi trên mặt đất vẻ thờ ơ, những phi kiếm bằng đá cùng nhau điều chỉnh phương hướng quay lại, sưu sưu mấy ngàn đạo bóng xám nổ bắn bay xuống, đảo mắt toàn bộ cắm chung quanh Dược Thiên Sau.
 
Một trận sương khói khuấy động dần dần tan đi, thân hình Dược Thiên Sầu lại xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
 
Dược Thiên Sầu từ đầu tới đuôi vẫn đứng yên trên tảng đá không hề thay đổi vị trỉ, chỉ thấy hắn đứng giữa ngàn vạn thanh phi kiếm bằng đá quay đầu lại nhìn qua, trành hướng Phượng Cửu Như hờ hững nói: "Vị kế tiếp!" Khí thế dù phong vân biến sắc nhưng ta vẫn sừng sững bất động thật không kém gì một đại tông sư.
 
Phượng Cửu Như nhìn thấy hết hồn, tất cả mọi người sợ ngây người, chẳng ai ngờ rằng thủ đoạn Dược Thiên Sầu lại khủng bố như vậy, khí thế vạn kiếm tề phát tuy rằng kinh người, nhưng vẫn kém một chưởng biến Bảo Đồ Hưng thành thây khô. Nếu một chưởng kia nhằm vào chính mình, mọi người ngẫm lại không rét mà run, thật sự quá kinh khủng.
 
Những người như Á Phu Tử sau thoáng khiếp sợ, lại đưa mắt dò hỏi nhìn mấy người Thủy Minh Thanh, mà đám người Thủy Minh Thanh khẽ gật đầu, tỏ vẻ đây là chiêu Hấp Tinh đại pháp mà Dược Thiên Sầu từng sử dụng trong Thần Khư Cảnh. Nhưng mấy vị trưởng bối vẫn tiếp tục âm thầm truyền âm hỏi chuyện vạn kiếm tề phát là chuyện gì xảy ra thì mấy người lắc đầu tỏ vẻ không biết, vẫn là lần đầu tiên chứng kiến Dược Thiên Sầu sử dụng.
 
Tuy rằng Vi Xuân Thu ở chung với Dược Thiên Sầu thời gian không ngắn, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Dược Thiên Sầu thi triển Hấp Tinh đại pháp thật khủng bố, nghĩ tới trên người tiểu tử này ẳn giấu nhiều sát chiêu như vậy cũng nhịn không được da đầu có chút run lên.
 
"Vi Xuân Thu, ngươi cùng Dược Thiên Sầu rốt cục là chuyện gi xảy ra?" Đại Minh Luân truyền âm hỏi.
 
"Cái gì là chuyện gì xảy ra?" Vi Xuân Thu phục hồi lại tinh thần khó hiểu hỏi.
 
Đại Minh Luân chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo gằn từng tiếng truyền âm nói: "Ngươi tạm thời đừng cùng ta giả vờ hồ đồ, chẳng lẽ ngươi từ Vạn Kiếm Tề Phát của Dược Thiên Sầu nhìn không ra điều gì sao? Xem ra ta phải nhắc nhở ngươi...Vạn Kiếm Ma Quân!"
 
- r.., r.., rrrrrrrrrrrrrrrryr r
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play