"Nói rất đúng." Dược Thiên Sầu vỗ tay hoan nghênh quát:
"Như thế nói đến, lão cẩu ngươi sẽ không sợ chết giống như ta đi!" Tất cả mọi người cùng trao đổi ánh mắt với người bên cạnh, ngay Phượng Cửu Như cũng cảm giác trong lời nói này cất giấu cạm bẫy, bất quá lại bị sự xưng hô không ngừng nhục mạ trong miệng đối phương làm tức giận đến run rẩy. Khóe miệng Phượng Cừu Như co quặp, thật cản thận ứng phó nói:
"Ít nhất...Nếu ta đường đường là nhất phái tôn sư, ở trong Mê Huyễn Tiên Thành gặp phải chưởng môn khiêu chiến, tuyệt đối sẽ không có đạo lý làm rùa đen rút đầu." "Xem ra ngươi thật sự không sợ chết, tốt lắm, bản thân ta hi vọng ngươi thật sự không sợ chết." Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, âm trầm cười nói:
"Nếu như ngươi không sợ chết, chúng ta tới đánh cuộc thế nào, chỉ cần ngươi đáp ứng đánh cuộc, ta sẽ đánh bạc cái mạng này đi tiếp thu sự khiêu chiến của bọn hắn, tuyệt đối nghiêm túc!" Nói xong vung tay chỉ về hướng bốn người Lam Hạo bên dưới.
Vô số ánh mắt mở to, vô số lỗ tai bị dựng lên. Ánh mắt Phượng Cửu Như lóe ra do dự, lo lắng trong đó có cạm bẫy, kết quả Dược Thiên Sầu lập tức quát:
"Như thế nào? Ngươi không dám?" Đến tình trạng này, Phượng Cửu Như cần lùi bước cũng phải tìm lỷ do thích họp, lúc này cắn răng nói:
"Tiền đặt cược là cái gì?" Trên thân thể Dược Thiên Sầu đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí phách, mắt hổ trợn lên, sáng ngời hữu thần ngắm nhìn mọi người quanh bốn phía, ngay nhìn cũng không nhìn Phượng Cửu Như liếc mắt một cái, đưa tay chỉ vào hắn, dõng dạc nói:
"Liền đổ mạng chó của ngươi! Nếu ta thua, đầu của ta mặc ngươi cầm đi, tuyệt không đổi ý! Nếu ta thắng, ta muốn tự tay chấm dứt mạng chó của ngươi. Sự tình là ngươi gánh vác, cũng là ngươi dây dưa không ngớt, ngươi có dám cùng lão tử đổ mạng hay không?" Bốn phía một mành im lặng, chỉ có một mình hắn khuấy động trên không trung, thật đúng là khí phách tung hoành. Mặc cho ai đều không nghĩ tới, phía trước hắn còn không biết xấu hổ cự tuyệt khiêu chiến, lúc này lại chủ động ứng chiến, hơn nữa còn là không chết không ngớt. Lại muốn cùng Phượng Cửu Như đổ mạng, có phần dũng khí này, ai còn dám nói hắn sợ chết? Hiện tại chỉ xem Phượng Cửu Như có dám ứng chiến hay không.
Bất quá tất cả mọi người cảm thấy được Phượng Cửu Như sẽ không cự tuyệt, nếu muốn mạng nhỏ của Dược Thiên Sầu, đây chính là cơ hội. Cần biết Dược Thiên Sầu chỉ mới tu vi Hóa Thần kỳ, mà chưởng môn Hồ Quang tứ đảo đã tới Thượng Tiên hậu kỳ, tùy tiện người nào ra khiêu chiến, Dược Thiên Sầu đều rất khó có cơ hội giữ mạng sống.
Những người quan tâm Dược Thiên Sầu, một đám lo lắng đề phòng. Đôi tay Mục Thiên Kiều không biết từ khi nào đã nắm chặt lại. Nhất là lĩnh chủ chư quốc đi theo Dược Thiên Sầu cùng đến Tiên giới hỗn, bọn họ vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, thực muốn nhìn xem vị nhân gian đệ nhất cao thủ chưởng hình sử cùng Tiên giới tiên nhân giao thủ, nhưng lại sợ hãi Dược Thiên Sầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu Dược Thiên Sầu đã chết, vậy bọn họ vĩnh viễn không còn cơ hội về nhân gian, không ít người ở nhân gian vẫn còn gia quyến thật rất khó bỏ rơi.
"Có gì không dám? Nếu là chính ngươi muốn chết, vậy cũng đừng trách ta." Phượng Cửu Như cười lạnh không ngừng, hắn nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra lý do cự tuyệt, hắn cũng không tin tiên tu Thượng Tiên hậu kỳ còn đánh không lại tu sĩ Hóa Thần kỳ, đây hoàn toàn là hai cấp bậc không thể so sánh. Hơn nữa, lời đều đã nói đến tình trạng này, nếu hắn không dám đáp ứng, vậy những lời nói phía trước chẳng khác gì rắm thí. Chuyện đã làm lớn lại không có gan đáp óng, mặt mũi Tuyệt Tình cung còn không bị chó căn, đến lúc đó Tuyệt Tình cung không lột da hắn mới lạ.
Bốn phía nhất thời liền náo loạn, cũng biết đã có trò hay để nhìn. Cũng không ít người dùng ánh mắt đồng tình nhìn Dược Thiên Sầu, thầm nghĩ cuối cùng hắn cũng bị Phượng Cửu Như đưa vào đường chết, nho nhỏ Thiên Hạ thương hội lại làm sao có thể đấu qua Tuyệt Tình cung thế lực khổng lồ, người ta không cần động thủ cũng đã có người đi ra xung phong.
"Bốn vị chưởng môn, Dược chưởng môn đã chấp nhận khiêu chiến, bước tiếp theo liền xem các ngươi." Phượng Cửu Như nhìn chằm chằm bốn người Lam Hạo đứng
Phía dưới cười nói, bốn người nhìn nhau, cùng lắc mình đi lên không trung, nhất tề phất tay nói:
"Mời!" "Không vội!" Dược Thiên Sầu khoát tay.
Phượng Cửu Như nhíu mày nói:
"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?" Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói:
"Ta đúng là sợ đến lúc đó có người sẽ đổi ý, cho nên phải tìm một nhân chứng có thể ước thúc song phương." Phượng Cửu Như nhìn về phía Vi Xuân Thu đang đứng bên dưới, châm chọc nói:
"Đúng là nên tìm nhân chứng, miễn cho đến lúc đó có người ỷ vào tu vi cao hơn một bậc mà đổi ý." Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chỉ sợ chính là nói Vi Xuân Thu.
Lúc này Vi Xuân Thu vọt lên không trung, trừng mắt nhìn Phượng Cửu Như quát:
"Tiểu vương bát đản, nói ai?" Phượng Cửu Như cau mày im lặng không đáp lời hắn, Dược Thiên Sầu không chút thay đổi sắc mặt, nói:
"Ờ trong Mê Huyễn Tiên Thành, có thể làm chủ chỉ sợ chỉ có Đại Minh Luân chấp chưởng, ta và ngươi đặt cược cũng chỉ có Đại Minh Luân chấp chưởng mới có thể tiến hành giám sát hữu hiệu. Vi bức vương, ngươi có thể mời Đại Minh Luân chấp chưởng đến làm nhân chứng hay không?" Lời này vừa nói rạ, đừng nói người khác, ngay Phượng Cửu Như cũng cảm thấy ngoài ý muốn, thần tình nghi ngờ đánh giá Dược Thiên Sầu, không biết hắn nắm chắc thắng lợi ở chỗ nào, lại dám thỉnh Đại Minh Luân đến làm nhân chứng, cần biết nếu mời được vị tôn thần này, Dược Thiên Sầu nếu bị thua ngay cơ hội đổi ý cũng không có, nếu Đại Minh Luân đã đáp ứng, cũng sẽ không để cho bất kỳ ai thua mà bỏ chạy. Đồng dạng, Phượng Cửu Như cũng trốn không thoát.
Vi Xuân Thu hơi kinh hãi, kỳ thực Phượng Cửu Như đã đoán đúng tâm tư của hắn, nếu Dược Thiên Sầu thua, hắn có tự tin nắm chắc bảo vệ được mạng của Dược Thiên Sầu, nhưng nếu như có Đại Minh Luân ở đây, hắn sẽ không có biện pháp ở thời khắc mấu chốt ra tay cứu giúp.
"Tiểu tử, ngươi nổi điên làm gì, ngươi thực có nắm chắc thu thập bốn tên chưởng môn chó má kia?" Vi Xuân Thu âm thầm truyền âm nói.
"Ta ngay cả ngươi còn có thể thu thập, ngươi còn sợ ta không thu thập được bọn họ?" "Vô nghĩa! Nếu như ta không nhất thời khinh thường, nội đan rơi vào trên tay của ngươi, thực muốn giết ngươi so với bóp chết con kiến còn dễ dàng." "Chẳng lẽ ngươi cho rằng Tử hỏa trên người ta không ứng phó được bốn người bọn họ?" "Ách...Ta thừa nhận uy lực của Tử hỏa thật khủng bố, nhưng đánh nhau tùy cơ ứng biến mới là vương đạo, có đôi khi vật ngoài thân cho dù có cũng không thể quyết định thắng bại, tu vi của ngươi dù sao quá thấp, vậy...Nếu ngươi khăng khăng như thế, ta cũng không ngăn cản ngươi, trước tiên ngươi đem nội đan trả lại cho ta đi! Vạn nhất ngươi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nội đan của ta lại tìm không thấy, vậy sẽ bị ngươi làm hố thảm."
"Kháo! Xem ra ngươi đối với ta cũng không tin tưởng." Dược Thiên Sầu tức giận nói:
"Ta hỏi ngươi, ngươi xác nhận tu vi bốn tên kia là Thượng Tiên hậu kỳ mà không đạt tới cấp bậc Đại Tiên?" Vi Xuân Thu hồ nghi đưa mắt nhìn bốn người Lam Hạo, trả lời:
"Chút ánh mắt của ta xác định vẫn phải có, ta xác định bốn người bọn hắn không có ai có tu vi vượt qua Thượng Tiên hậu kỳ...Nghe ý tứ trong lời nói cùa ngươi, hay là ngươi có nắm chắc đối phó được tiên tu có tu vi dưới Đại Tiên kỳ?" Lúc bị người đánh lén, lão giả lưng gù kia từng nói qua, chỉ có cao thủ tu vi đạt tới Đại Tiên kỳ mới có thể ngăn cản được Hấp Tinh đại pháp của minh. Nếu Hấp Tinh đại pháp có thể đối phó bốn tên này, nói vậy mình cũng không cần bại lộ đòn sát thủ nào khác.
Hai người đưa mắt nhìn nhau không lên tiếng, mặc cho ai đều nhìn ra hai người
Đang truyền âm mưu đồ điều gì bí mật, Phượng Cửu Như càng chờ càng lo lắng, sợ ăn ám khuy, không khỏi hô:
"Không phải muốn mời Đại Minh Luân chấp chưởng sao? Các ngươi còn đang chờ cái gi? Muốn đổi ý cứ việc nói thẳng." Vi Xuân Thu trừng mắt nói:
"Tiểu vương bát đản, có thời gian cho ngươi khóc, chờ đó cho ta." Nói xong hóa thành lưu quang hướng Thương Hội Liên Minh bay đi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn Phượng Cửu Như ra dấu bằng mắt với bốn người Lam Hạo, bốn người hướng Dược Thiên Sầu chặp tay nói:
"Gặp lại ở Sinh Tử Cương!" Mấy người dẫn đầu bay đi, Phượng Cửu Như nhìn Dược Thiên Sầu cười lạnh một tiếng cũng đuổi theo sau mấy người.
Người xung quanh xôn xao, cũng sôi nổi hướng Sinh Tử Cương bay đi. Dược Thiên Sầu quay đầu lại nhìn xuống những ánh mắt chú ý bên dưới, lạnh nhạt nói:
"Các ngươi cũng đừng vô giúp vui, xem nhà, vài tên nhảy nhót không đáng nhắc đến, ta giải quyết bọn hắn liền quay về." Lĩnh chủ các nước lúc này chặp tay nói:
"Cung tiễn chưởng môn!" Dược Thiên Sầu gật gật đầu, xoay người cấp tốc bay đi, Á Phu Tử cùng đám người Mục Thiên Kiều đứng phía dưới cũng lập tức truy theo.
Sinh Tử Cương, kỳ thật chính là một đồi loạn thạch nằm bên cạnh Mê Huyễn Tiên Thành, diện tích cũng không nhỏ, lớn lớn nhỏ nhỏ loạn thạch nằm lộn xộn không quy tắc, nhìn không thấy cây cối, loạn thạch lại có nhiều cỏ dại, hoặc xanh hoặc khô vàng, một mảnh dấu hiệu hoang vu.
Theo một ít tảng đá lớn hiện rõ dấu vết tang thương có thể thấy được, nơi đây hẳn từng phát sinh đánh nhau, bất quá đã là chuyện rất lâu trước kia.
Trên thực tế trong Sinh Tử Cương cũng đích thật đã rất lâu không ai đánh nhau, nơi này cho phép chưởng môn các phái khiêu chiến, nhưng nếu đến tình trạng này, cơ hồ đều là không chết không ngừng tay, cho nên nơi này được gọi là Sinh Tử Cương, cũng có người xưng nơi này là mộ địa chưởng môn. Mà chuyện khiêu chiến lẫn nhau không phải bị bức bất đắc dĩ cơ hồ cũng không ai làm như vậy, bởi vì dạng hậu quả này không chỉ đơn thuần là đánh bại đối phương, phải cùng môn phái của đối phương kết xuống thâm cừu đại hận, thường thường sẽ mất nhiều hơn được, cho nên có rất ít người sẽ làm như vậy. Hiện giờ Sinh Tử Cương không biết đã hoang vu bao nhiêu năm, bỗng nhiên lại trở nên náo nhiệt lên, từng bóng người rơi xuống chung quanh Sinh Tử Cương, ngay cả chủ sự các phái chưa từng lộ diện tại Thiên Hạ thương hội cũng sôi nổi hiện thân chạy đến xem náo nhiệt.
Phượng Cửu Như nhìn Dược Thiên Sầu khoan thai chậm rãi đến, tốc độ phi hành của Dược Thiên Sầu chứng thật là không đáng giá nhắc tới, hắn quay đầu nhìn bốn người Lam Hạo cười nói:
"Không có gì, chỉ dựa vào tốc độ liền đùa chết hắn." Đệ tử Tôn Luân của hắn cũng ở bên cạnh bồi cười, bốn người Lam Hạo cũng chỉ đành xấu hổ cười gượng vài tiếng. Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn phía dưới, chứng kiến Phượng Cửu Như, thoải mái hạ xuống bên cạnh hắn, đám người Á Phu Tử bồi hắn đi tới cũng cùng nhau hạ xuống. Mà hai cừu nhân sau thoáng nhìn nhau, liền lười nhìn đối phương, đang khoanh tay yên lặng chờ đợi nhân chứng đến.
Vạn Linh vừa hạ xuống ngắm nhìn bốn phía liếc mắt, trong lúc vô ý chạm vào ánh mắt với một nữ nhân đứng cách đó không xa, lúc này liền cười híp mắt gật đầu như chào hỏi.
Nữ nhân này không phải là người khác, chính là cháu gái Long Tiểu Tửu của trưởng lão Long Ngọc Công thuộc Ẩn Long sơn trang. Trưởng lão Long Ngọc Công cùng Nghiễm Quân Như cũng có mặt, còn có cháu trai hắn là Nghiễm Niệm Tổ. Vốn Thiên Hạ thương hội khai trương bọn họ cũng muốn chạy đến xem, vừa lúc Phượng Cửu Như truyền ra cảnh cáo, cho nên bọn hắn cũng làm như môn phái khác, từ từ nhìn xem thế nào, cho nên mới không xuất hiện tại Thiên Hạ thương hội. Hiện giờ cũng cùng các phái chạy tới xem náo nhiệt.
Long Tiểu Tửu vừa nhìn thấy vẻ chào hỏi thị uy của Vạn Linh, lúc này tức giận đến cắn răng, sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm mại có chút run rẩy, mối hận đoạt chồng nảy lên trong lòng, hận không thể ăn gan uống máu kẻ thù...