Người ta đã không tìm Thiên Hạ thương hội tính sổ, ngươi còn trông cậy vào người ta tìm Phượng Cửu Như tính toán sổ sách. Vi Xuân Thu nhìn chằm chằm Đại Minh Luân, chòm râu chuột run run, lại ngẩng đầu nhìn Vân Bằng đã sớm rời khỏi đại lâu, phát hiện cũng là Vân Bằng thông minh, tận lực không giao tiếp với Đại Minh Luân.
 
Đúng lúc này, một phi hành thoi bay tới khoảng không bầu trời Thiên Hạ thương hội liền lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, phi hành thoi chậm rãi hạ xuống, bên trên có hai gã kim bào nhân, còn có một nữ tử mỹ mạo xinh xắn. Dược Thiên Sầu đang bị lăn qua lăn lại đến không còn cách nào chợt nao nao, không khỏi đưa mắt nhìn đám người Thủy Minh Thanh, bởi vì nữ nhân trên phi hành thoi cũng không phải người khác, chính là Mục Thiên Kiều của Tứ Thông thương hội.
 
Sau khi Mục Thiên Kiều nhìn thấy Dược Thiên Sầu, thản nhiên cười gật đầu, ánh mắt chạm tới thi thể nằm trên mặt đất thì không khỏi sửng sốt, lại nhìn thấy có người mặc trang phục của Tiên cung cũng có mặt tại chỗ, càng nghĩ có chút kỳ lạ. Ba người đi xuống phi hành thoi, một gã kim bào nhân nói khẽ với Mục Thiên Kiều vài câu, một người khác rất nhanh thu phi hành thoi, ba người cùng đi tới trước mặt Đại Minh Luân hành lễ nói: "Gặp qua Đại Minh Luân chấp chưởng!"
 
Đại Minh Luân hơi vẫy tay, ánh mắt hồ nghi quan sát Mục Thiên Kiều nói: "Vị cô nương này thật lạ mặt, không biết là?"
 
Người trong Tiên cung quá nhiều, ngay cả hai gã kim bào nhân hắn còn không biết là ai, lại càng đừng nói tới Mục Thiên Kiều, bởi vì chưa từng gặp qua.
 
"Vãn bối Tứ Thông thương hội Mục Thiên Kiều!" Mục Thiên Kiều cung kính hành lễ nói.
 
Lời này vừa nói rạ, bốn phía lập tức gây rối lên. Nguyên lai nữ nhân này chính là nữ nhân của Tiên cung ngoại vụ đại thống lình ô Hùng. Những người không nhận ra cũng lập tức ghi nhớ hình dạng Mục Thiên Kiều, miễn cho sau này làm ra chuyện có mắt không tròng. Thần tình Hỏa Vân Long và Đỗ Phong có chút khổ sáp...
 
"Nga!" Đại Minh Luân lập tức sáng tỏ, nhàn nhạt cười nói: "Nguyên lai là tiểu tức phụ của ô Hùng, không cần xưng vãn bối, ta và ô Hùng quan hệ không cạn, tất cả đều là người một nhà, nếu ngươi còn tự xưng vãn bối, ô Hùng phát hiện dưng không biến thành thấp hơn bối phận sợ rằng sẽ không vui vẻ. Ha hả! Sao ngươi lại đến nơi này?"
 
Trong mắt Mục Thiên Kiều hiện lên một tia thần sắc phức tạp, chặp tay nói: "Ta cùng Dược Thiên Sầu chính là bằng hữu. Được biết Thiên Hạ thương hội khai trương, đặc biệt đến chúc mừng!" Nghe nói như thế, không ít người trong lòng rùng minh, không dám tiếp tục khinh thị Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu này không thể nghi ngờ đã gián tiếp tạo nên quan hệ với Ô Hùng.
 
Đại Minh Luân ngần ra, quan sát Dược Thiên Sầu, cười nói: "Đã như vậy, ta sẽ không quấy rối các ngươi, lúc rành rỗi thường đến thương hội liên minh ngồi một chút." Nói xong, liếc mắt nhìn Vi Xuân Thu, liền mang theo hai gã thủ hạ ly khai.
 
Hắn vừa đi, bầu không khí có chút áp lực noi đây lập tức khôi phục sự dễ dàng, Dược Thiên Sầu ra dấu bằng mắt với Hồ Trường Thọ và Vũ Nam Thiên, hai người lập tức lo đi xử lý thi thể trên mặt đất. Mà bản thân Dược Thiên Sầu lại cười ha hả hướng mấy người chặp tay nói: "Cảm tạ chư vị cổ động, thỉnh vào bên trong!"
 
Ánh mắt mấy người đều nhìn về phía Mục Thiên Kiều, muốn nhường nàng đi trước, tuy rằng tu vi của nàng không được tốt lắm, thế nhưng hôm nay thân phận cùa nàng đã không còn tầm thường. Mục Thiên Kiều cười ngâm ngâm nhìn Dược Thiên Sầu, từ trong thủ trạc trữ vật lấy ra một chiếc hộp dâng ra nói: "Một điểm tâm ý nho nhỏ, chúc Dược quý môn khai nghiệp đại cát!"
 
"Ha hả! Tiêu pha rồi, tiêu pha rồi!" Dược Thiên Sầu cười hai tay tiếp nhận, trong lúc vô ý tiếp xúc mấy ngón tay của Mục Thiên Kiều, chính hắn cũng không hề có chút cảm giác, nhưng bàn tay Mục Thiên Kiều lại hơi run lên.
 
Dược Thiên Sầu cầm hộp lễ vật nhét vào trong túi trữ vật, Vạn Linh cũng ôm một hộp lễ vật đi qua, cười nói: "Một chút ý tứ, chúc Thiên Hạ thương hội của Dược chưởng môn sinh ý thịnh vượng."
 
Sau đó đến Thủy Minh Thanh, Hỏa Vân Long và Đỗ Phong cũng đều nhất nhất đưa lên hạ lễ.
 
Vi Xuân Thu vẫn đứng tại chỗ không đi, nhìn chằm chằm Phượng Cửu Như truyền âm cảnh cáo: "Ngày hôm nay xem như mạng ngươi may mắn, có bản lĩnh cả đời ngươi cứ trốn trong Mê Huyễn Tiên Thành đừng đi ra ngoài. Chỉ cần dám bước ra Mê Huyễn Tiên Thành một bước, ta lập tức tháo xuống cái đầu của ngươi lót mông." Nói xong phất tay áo bỏ đi.
 
Sắc mặt Phượng Cửu Như tối sầm nghiến răng nghiến lợi, ngày hôm nay mất hết mặt mũi, không thể nghi ngờ cũng đã đánh mất mặt mũi của Tuyệt Tình cung, nếu tin tức truyền về tông môn tránh không được sẽ không may. Như vậy thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác Vi Xuân Thu còn uy hiếp muốn giết chính minh, đã như vậy, mọi người cùng đừng nghĩ sống khá giả.
 
Hai tay Phượng Cửu Như chậm rãi chặp sau lưng, ánh mắt đào qua chưởng môn Hồ Quang tứ đảo, không chút phản óng truyền âm nói: "Hiện tại nên đến lúc các ngươi động thủ, ai giết được Dược Thiên Sầu có thể xong được địa bàn ở đây, mà Tuyệt Tình cung cũng sẽ lực mạnh chi trì hắn phát triển."
 
Bốn người Lam Hạo nhìn nhau, thần tình trên mặt khổ sở nói không nên lời, một màn vừa rồi mọi người đều nhìn thấy trong mắt, ngay Phượng Cửu Như còn không làm gì được Thiên Hạ thương hội, bọn họ có thể thế nào? Không sai, quy củ của thương hội liên minh cho phép một chưởng môn hướng môn chưởng môn khác khiêu chiến, nhưng nếu thật làm chuyện như vậy, xem tính tinh của Vi bức vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Bài trừ điểm này, ngay lão bà của ô Hùng đều chạy tới cổ động Dược Thiên Sầu, nhân vật như vậy chính minh chọc tới được sao?
 
"Thế nào? Các ngươi sợ hãi muốn đổi ý?" Phượng Cửu Như thanh sắc câu lệ cảnh cáo: "Ngày trước đừng đáp ứng ta, nếu đã đáp ứng, cũng đừng nghĩ đổi ý, bằng không các ngươi đừng mơ tưởng quay về Hồ Quang tứ đảo, người nhà của các ngươi, ta sẽ phái người hảo hảo chiếu cố."
 
Đây là sự uy hiếp trắng trợn, bốn người nghe vậy kinh hãi, Lam Hạo tức giận trả lời: "Phượng trưởng lão, ngươi làm như vậy có phải quá đáng hay không, đây tột cùng là ý tứ cá nhân của ngươi hay ý tứ của Tuyệt Tình cung? Tuyệt Tình cung nói như thế nào cũng là Tiên giới đệ nhất đại phái, ta chẳng bao giờ nghe nói qua Tuyệt Tình cung lại lấy người nhà kẻ khác ra áp chế người."
 
"Không có nhiều lý do như vậy." Phượng Cửu Như hờ hững nói: "Nếu ai có thể khiêu chiến giết được Dược Thiên Sầu, không chỉ có được ngọn núi này, ta còn đem hết toàn lực thúc đẩy Hồ Quang tứ đạo nhất thống một lần nữa, từ nay về sau Hồ Quang tứ đảo chỉ có một chưởng môn làm chủ. Nói đã nói đến đây, nên làm như thế nào các ngươi tự nhìn lấy."
 
Vừa mới dứt lời, Phượng Cửu Như bỗng nhiên nhìn về phía không trung, chỉ thấy từng đạo bóng người lục tục không ngừng rơi xuống đất hiện thân, xem trang phục hiển nhiên đều là đệ tử đến từ các phái, có không ít người hắn còn nhận thức, đều đang đi tới cửa Thiên Hạ thương hội. Mà người đeo đóa hoa đỏ thẫm trên ngực đứng ngay cửa cũng nhiệt tình tiến lên hoan nghênh, Phượng Cửu Như tức giận đến suýt chút nữa ói máu, đây gọi là gì a! Những môn phái ban đầu còn ôm lòng quan vọng, khi Thiên Hạ thương hội vừa giải quyết xong, lập tức liền nhảy vào giúp vui. Mỗi một môn phái đi tới, không thế nghi ngờ chính là tát Phượng Cửu Như một bạt tai.
 
Phượng Cửu Như giận dữưành về hướng bốn vị chưởng môn Hồ Quang tứ đảo...
 
Bên trong đại đường, có một dòng suối nhỏ đang róc rách chảy xuống một ao nước nhỏ, đáy ao có huỳnh thạch, làm cho người ta có thể nhìn thấy rõ ràng đàn cá bơi lội bên trong. Bốn phía còn có quầy hàng thủy tinh trải rộng, các loại tiên thảo được đặt
 
Bên trong, bên trong ngăn tủ cũng được đặt huỳnh thạch rải rác, có vẻ đẹp phi thường. Bố cục bên trong là do Dược Thiên Sầu chọn dùng hình thức triển lãm của kiếp trước, lại dùng huỳnh thạch cường hóa xây dựng hiệu ứng như ngọn đèn, người nào chưa từng nhìn thấy qua đều bị cảnh tượng này làm trước mắt sáng ngời.
 
Hoàn cảnh này có lực hấp dẫn nhất đối với nữ nhân, Vạn Linh và Mục Thiên Kiều vừa đi vào ánh mắt liền phóng ra tia sáng kỳ dị, liên tục xoay đầu quan vọng. Mỗi khi đi tới trước một ngăn tủ thủy tinh, lực chú ý của hai nàng cũng không đặt trên tiên thảo, trái lại càng xem xét màu sắc mê huyễn do ngăn tủ thủy tinh và huỳnh thạch chiết xạ đi ra. Duy nhất không được hoàn mỹ chính là bên trong đại đường từng xảy ra một ít tranh đấu, có chút địa phương đã lọt vào tổn hại, nhưng đã được quét tước sạch sẽ.
 
Mấy nam nhân nguyên bản chỉ là tới cổ động cho Dược Thiên Sầu, mắt thấy bày biện bên trong, thần tình đều nghiêm nghị lên, bọn họ đều nhìn ra giá trị của khung cảnh này, tuyệt đối có thể đề cao dục vọng thu mua của mọi người. Vĩ vậy họ bắt đầu tỉ mỉ quan sát từng bố cục bên trong lầu, chăm chú học tập từng chi tiết nhỏ.
 
"Bố trí ở đây đều do ngươi làm ra tới?" Mục Thiên Kiều đi phía trước chợt hỏi Dược Thiên Sầu đang vừa đi vừa giới thiệu cho mọi người.
 
"Ha hả! Là trên dưới Thiên Hạ thương hội đồng lòng cùng nhau làm ra tơi." Dược Thiên Sầu không cho là đúng vừa đi vừa nói.
 
Mục Thiên Kiều cũng không cho rằng thủ hạ của hắn có được ánh mắt như vậy, cười nói: "Thật đúng là nhìn không ra, vừa thác nước vừa lưu chữ, vừa cao lầu sừng sững, hôm nay lại cảo ra sự bài biện hấp dẫn người, ngươi thật đúng là xuất thủ bất phàm!"
 
Dược Thiên Sầu tùy tiện khách sáo hai câu cho qua chuyện, nhưng nguyên nhân chính là vì hai câu này, làm Dược Thiên Sầu lại nhìn lướt qua thủ hạ của hắn vài lần, lập tức phát hiện trong đó có không ít người quen mặt từng gặp qua. Phát hiện này làm Dược Thiên Sầu có chút giật mình, bởi vì có người từng gặp qua trong Thần Khư Cảnh, không phải nói đều là người của các phái do Thủy Minh Thanh mời đến hỗ trợ sao? Thế nào lại biến thành thủ hạ của Dược Thiên Sầu?
 
Ban đầu Thủy Minh Thanh, Hỏa Vân Long và Đỗ Phong cũng không chú ý, nhưng lại có từng gương mặt đi ngang qua trước mắt, cũng dần dần nhận ra một ít người. Hỏa Vân Long và Đỗ Phong đưa mắt nhìn nhau, mà Thủy Minh Thanh đã có vẻ khẩn trương, rất sợ lộ hãm. May là vô luận Vạn Linh hay Á Phu Tử mấy sư trưởng, cũng không nhận thức những người này. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Dược Thiên Sầu vừa dẫn những người này đến cửa thang lầu, vừa muốn dẫn họ lên lầu hai tiếp tục tham quan, bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm: "Hoan nghênh quang lâm." Tất cả mọi người chợt ngừng chân nhìn lại, chỉ thấy một đám người đi đến, sau khi tiến đến liền đi tới mấy ngăn tủ thủy tinh ngắm nghía, ra vẻ không giống người muốn ồn ào gây sự.
 
Hỏa Luyện Thanh ha hả cười nói: "Xem ra các phái đều có người tới cổ động, phỏng chừng hiện tại sắc mặt Phượng Cửu Như sẽ không đẹp chút nào!"
 
Ai biết thanh âm chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm hô lớn: "Dược Thiên Sầu đi ra, Dược Thiên Sầu đi ra..." Liên tục hô vài tiếng, tựa hồ như có vài người đang cùng nhaụ hô lên, chấn đến đại đường hồi âm không ngừng, hiển nhiên là thanh âm dùng tu vi để phát ra.
 
"Mẹ nó! Ai ở chỗ nào quỷ khóc lang hào?" Dược Thiên Sầu nói thầm một câu, thanh âm rất xa lạ, hẳn là người hắn không nhận ra. Hắn từ trong đại đường cấp tốc lắc mình vọt ra ngoài cửa lớn, chỉ thấy có bốn người đứng thành hàng ngang nhìn mình cách đó không xa.
 
Chư quốc lĩnh chủ tiếp đãi ngoài cửa cũng ý bảo chính là bọn họ, Dược Thiên Sầu không khỏi nhíu mày hỏi: "Chư vị gọi ta ra, không biết có việc gì phải làm?"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play