Nguyên bản Tứ Thông thương hội thật nghèo túng vắng lặng bóng người, lúc này lại như tô son trát phấn, nhân thủ môn hạ cũng chợt bạo tăng, Nam Thiên Long đang ở cửa tiến tiến xuất xuất nghênh đón khách vãng lai đến từ các nơi. Lúc này Tứ Thông thương hội đã mất hẳn vẻ chán chường trước kia, sinh ý có vẻ dị thường thịnh vượng.
Toàn bộ mọi người đều biết, kỳ thực không chỉ là người nơi này, mà là toàn bộ mọi người trong Tiên giới đều biết, sở dĩ Tứ Thông thương hội có được ngày hôm nay, đều nhờ vào một người ban tặng, đó chính là Tiên cung ngoại vụ đại thống lĩnh Ô Hùng, nguyên nhân chính vì ô đại thống lĩnh và Mục Thiên Kiều đính xuống hôn ước, lúc này Tứ Thông thương hội mới có được biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mà Bát Đạt thương hội vốn cũng ở địa phương này, đã bị người giết sạch cả nhà, diệt cỏ tận gốc không còn người nào. Làm những thương hội nho nhỏ khác ở gần bên đối với Tứ Thông thương hội luôn căng thẳng khẩn trương, bởi vì lúc Tứ Thông xuống dốc, có một ít người cũng bỏ đá xuống giếng, vì vậy cả đám vì tránh mũi nhọn, đều dời ra ngoài. Đến tận đây, toàn bộ địa phương này chỉ còn một mình Tứ Thông thương hội, mặc dù như vậy nơi này cũng không hề quạnh quẽ, trái lại bởi vì sự quật khởi của Tứ Thông thương hội mà càng hiến lộ vẻ phồn hoa nhân sinh bách thái, nhân khí lên xuống, như vậy liền có thể thấy được.
Mục Binh cùng một đám người a dua nịnh, hót từ trong đại đường đi ra, để Nam Thiên Long tiễn bước đám khách nhân, quay đầu lại nhìn về phía hậu viện. Nguyên bản nữ nhi vốn đã tiếp nhận xử lý sự vụ trong thương hội, từ khi Ô Hùng phái bà mai tới đề hôn, sau khi đáp ứng hôn ước với Ô Hùng, liền đem sự vụ trong thương hội trả lại trên tay hắn, từ đó về sau ít đi ra ngoài, chỉ ở mãi trong hậu viện.
Tâm tình Mục Binh vẫn thấp thỏm, mơ hồ cảm giác kỳ thực nữ nhi vốn không thích cuộc hôn sự này, thế nhưng vẫn miễn cưỡng vui cười đáp ứng, ngay chính hắn cũng không khả năng ngần cản.
Lúc này Đào Trung đã trở thành thân tín của Mục Binh cũng đi nhanh đến, cười ha ha tiêu sái đến chắp tay đưa qua tờ truyền đơn nói:
"Hội trưởng, hiệu suất làm việc của Tiên cung thật nhanh, tiểu thư muốn xem truyền đơn, chưa tới vài ngày đã có. Bọn họ nói Thiên Hạ thương hội đã phát truyền đơn này tại Mê Huyễn Tiên Thành." Mục Binh tiếp nhận truyền đơn đưa mắt nhìn nội dung bên trên, lắc đầu cười khổ nói:
"Chuyện này tại Tiên giới gần đây huyên náo oanh oanh liệt liệt, có thể nói ra hết danh tiếng." Hắn phất tay với Đào Trung:
"Ngươi đi giúp Thiên Long tiếp đãi khách nhân, ta tự mình đưa qua, đừng lo khách nhân tìm ta, cứ nói ngày hôm nay ta không rảnh, để cho bọn họ ngày mai trở lại." Chẳng bao lâu trước đó, Tứ Thông thương hội nào có tư cách đối đãi khách nhân như vậy, thế nhưng hôm nay xác thực xưa đâu bằng nay, Đào Trung chắp tay cười nói:
"Hiểu được, ta đi ngay." Nhìn bóng lưng Đào Trung rời đi, Mục Binh yên lặng đứng một hồi, người này Mục Thiên Kiều vốn chuẩn bị cho làm phụ tá đắc lực mà trọng dụng, hôm nay lại trở thành phụ tá đắc lực của mình, hắn không khỏi thở dài một tiếng, xoay người đi ra hậu viện.
Trong hậu viện, cây cỏ xanh tươi, hoa tươi đủ màu, đưa tới không ít bướm ong bay lượn. Mục Binh vừa tiến đến liền nghe được thanh âm tiếng đào đất, theo thanh âm đi đến, chỉ thấy Mục Thiên Kiều đang ngồi xổm thêm đất cho một gốc hoa hồng còn bám giọt sương mai, Mục Thiên Kiều cũng không ngẳng đầu lên hỏi:
"Sao phụ thân lại tới đây? Bên ngoài không phải bề bộn nhiều việc sao?" Mục Binh quét mắt nhìn, khối đất vốn hoang vu nay đã trồng đầy hoa hồng, không khỏi hiếu kỳ nói:
"Sao con lại thích trồng hoa hồng?" Mục Thiên Kiều vừa bận rộn vừa nhẹ nhàng cười nói: "Con chỉ là trong lúc vô ý nghe Đào Trung nói, đột nhiên cảm thấy rất thích, cho nên mới trồng. Nghe hắn nói hoa hồng có thể chịu rét, đối với yêu cầu đất đai cũng không phải rất cao, tính thích ứng rất mạnh, hoàn cảnh càng kém thì càng tiên diễm, có thể cùng bách hoa tranh phong, thế nhưng nó cũng có khuyết điểm, không giống những bông hoa khác nếu nó gặp ánh mặt trời chiếu quá lâu sẽ bị héo khô, sẽ mất đi vẻ đẹp vốn có của nó."
Mục Binh nghe vậy run lên, đánh giá trang phục của nữ nhi. Nguyên trang phục tư thế oai hùng hiên ngang trước kia, hôm nay đã đổi thành trang phục nữ nhi khuê cát, giọng nói có vẻ run rẩy:
"Thiên Kiều, con đang nói chính con sao?" Cái xẻng nhỏ đang bồi đất chợt dừng, sau đó lại tiếp tục chăm sóc lên, Mục Thiên Kiều nhàn nhạt cười nói:
"Phụ thân suy nghĩ nhiều, hoa là hoa, con là con làm sao có thể nói chung làm một. Hiện tại sinh ý của Tứ Thông thương hội rất tốt, nhất định bề bộn nhiều việc. Xin thứ cho nữ nhi bất hiếu, muốn trước khi xuất giá ở lại đây, còn thỉnh phụ thân tha thứ nhiều hơn." "Con.., trong lòng con có phải đang oán phụ thân?" Khuôn mặt Mục Binh thê thảm cười nói:
"Đúng rồi, đều là cha vô dụng, phải cần nhờ chung thân của nữ nhi đến đổi lấy tiền đồ cho thương hội. Thiên Kiều, nếu như con không muốn gả cho Ô Hùng, thì thành thật nói cho cha biết, không nên gạt cha. Cha tình nguyện cho Tứ Thông thương hội suy sụp, cũng không thể để cho con cả đời không hài lòng. Cha đi thối lui chuyện hôn sự này." Cái xẻng nhỏ cắm trên mặt đất, Mục Thiên Kiều đứng lên, xoay người nhìn Mục Binh cười nói:
"Phụ thân thực sự suy nghĩ nhiều, nếu như không thích thì con thế nào lại chịu đáp ứng, lẽ nào tính tình nữ nhi phụ thân còn không rõ ràng sao? Không ai có thể bức bách nữ nhi khuất phục." "Là thật sao?" Ánh mắt Mục Binh gắt gao nhìn chằm chằm Mục Thiên Kiều nói:
"Nói cho cha biết có phải thực sự hay không, không được gạt cha." Mục Thiên Kiều không dám nhìn thẳng hắn, dời đi đường nhìn nói:
"Tự nhiên là thật." Bỗng nhiên nàng nhìn thấy tờ giấy Mục Binh cầm trên tay, nhẹ nhàng
"Di" một tiếng nói:
"Phụ thân đang cầm thứ gì trên tay?" Mục Binh run tay, ngược lại cười nói:
"Không phải con luôn rất quan tâm tin tức của Thiên Hạ thương hội, còn nói lời đồn đãi không đáng tin sao?" Nói xong đưa tờ giấy cho nữ nhi nói:
"Đây là do Đào Trung để người của Ô Hùng phái tới bảo vệ con lấy về, nói là truyền đơn nguyên thủy do người của Thiên Hạ thương hội phát ra tại Mê Huyễn Tiên Thành." "Cha vận dụng nhân thủ do Ô Hùng phái tới?" Bàn tay vươn ra của Mục Thiên Kiều khẽ run lên, lập tức nhận lấy vào tay, mở ra kiểm tra, chỉ thấy bên trên viết:
"Nhận được khắp nơi chiếu cố, Thiên Hạ thương hội ở ngày hai mươi lăm tháng này chính thức khai trương, đến lúc đó hoan nghênh bằng hữu bát phương đến đây cổ động...Thiên Hạ thương hội hội trưởng kiêm chưởng môn Dược Thiên Sầu bái tạ." "Nhân thủ của Ô Hùng phái tới dùng được cũng đâu có gì." Mục Binh chần chờ nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Trên mặt Mục Thiên Kiều hiện lên cảm giác vô lực, gượng ép cười nói: "Phụ thân, người của Ô Hùng phái tới cũng là người của Tiên cung, chừng nào cha nghe nói qua người của môn phái nào có quyền lợi đi chỉ huy người của Tiên cung? Ô Hùng phái người tới bảo hộ chúng ta đó là tâm ý của hắn, thế nhưng chúng ta vận dụng người của Tiên cung làm việc, việc này thật nói không thông...Lần này lỡ làm thì thôi, chỉ là nữ nhi hi vọng phụ thân ngày sau không nên làm lại chuyện như vậy, có thể mượn đư uy của Tiên cung cũng đã đủ cho Tứ Thông thương hội chúng ta phát triển, ngàn vạn lần không nên lấn tới, bằng không sẽ gây họa trên thân. Phải hiểu rõ chủ nhân của Tiên cung là Tiên Đế mà không phải Ô Hùng, hi vọng phụ thân ghi nhớ kỹ."
Nghe nữ nhi vừa nói như thế, Mục Binh cũng chợt hiểu ra, biết việc mình làm đúng là không thích hợp, vạn nhất chọc giận Tiên Đế, chỉ sợ có mười Ô Hùng cũng không giữ được mình, nghĩ tới hậu quả việc này hắn đều cảm thấy sợ hãi.
Một bên Mục Thiên Kiều nghiêng đầu nhìn vào truyền đơn trong tay, yếu ớt than thở:
"Thiên Hạ thương hội hội trưởng kiêm chưởng môn Dược Thiên Sầu? Ta vốn tưởng rằng Tứ Thông thương hội chúng ta phát triển rất nhanh, nghĩ không ra Dược Thiên Sầu ở tại Mê Huyễn Tiên Thành cũng đã lập được Thiên Hạ thương hội của mình, quả nhiên ta không nhìn lầm người, là một người có bản lĩnh, thật không tưởng nồi." "Ha hả, yên tâm đi, không qua bao lâu, chúng ta cũng có thể ở Mê Huyễn Tiên Thành mua được ngọn núi để khai trương. Đến lúc đó ta lại thêm vào bốn trăm ức, đăng ký hạng kinh doanh đa loại cho Tứ Thông thương hội, sẽ làm vinh dự cho tổ nghiệp Mục gia ta." Mục Binh tự tin tràn đầy vỗ vai nữ nhi nói:
"Dược Thiên Sầu làm ra những chuyện đó chỉ là dùng mánh lới, bằng một người đơn thương độc mã như hắn đi làm, có thể lăn qua lăn lại được trò gì? Tứ Thông thương hội chúng ta cứ phát triển thế này, sinh ý sẽ càng làm càng lớn, vượt xa Thiên Hạ thương hội cũng không bao lâu, nhưng có chuyện kỳ hoặc ta thật sự nghĩ không ra...
Mục Thiên Kiều hơi ngẩng đầu nói: "Chuyện gì kỳ hoặc?
"
Mục Binh nhíu mày trầm ngâm nói: "Con nói nếu như Dược Thiên Sầu có khả năng xuất ra năm trăm ức vì sao không sớm đi thành lập thương hội, vì sao còn chịu làm thuê cho Tứ Thông thương hội chúng ta mạo hiểm tiến nhấp Thần Khư Cảnh? Con nói có phải hắn ở trong Thần Khư Cảnh thu thập tiên thảo gì hi thế mà không giao cho chúng ta, đi ra lại buôn bán nên lời tiền sau đó mới có vốn liếng thành lập Thiên Hạ thương hội?
"
Mục Thiên Kiều trợn tròn mắt nhìn chính phụ thân của mình, sau đó cúi đầu nắm chặt tờ truyền đơn trong tay, ổn định chút tâm tình, miễn cưỡng cười nói: "Phụ thân cha phải hiểu rõ một điểm, năm trăm ức đối với chúng ta mà nói tuy là một con số phi thường khổng lồ, thế nhưng đừng nói là năm trăm ức, cho dù là một ngàn ức cũng không cách nào thu mua hai vị cao thủ Tiên Đế sơ kỳ như Thanh Dực Bức Vương và Bạch Vân Sơn Chủ đi theo hai bên, chỉ bằng tiền không thể thu mua được cao thủ như thế, cho nên phụ thân không nên có hoài nghi như vậy đối với Dược Thiên Sầu, cho dù có cũng không nên nói với người ngoài.
"
Mục Binh nghe vậy xấu hổ cười nói: "Nghe con nói như vậy, đúng là cha dùng lòng tiểu nhân độ lòng quân tử, đích xác không quá khả năng.
"
"Nữ nhi từng giao tiếp với hắn, dụng tâm quan sát người này, nhìn hắn như không quá nghiêm túc, nhưng là một người có năng lực rất mạnh, không nhìn thấy liền ra thủ đoạn liên tục, trong lúc vô ý đã phúc vũ phiên vân, tất cả đều để hắn nắm trong tay, người này sớm muộn gì cũng là một đại nhân vật. Đáng tiếc nữ nhi muốn mượn hơi hắn nhưng không thể thành công, bằng không tiền đồ của Tứ Thông thương hội sẽ rộng mở.
" Mục Thiên Kiều lắc đầu than thở: "Ngàn quân dễ được, tướng tài khó tìm, là Tứ Thông thương hội chúng ta quá cạn, không đủ không gian cho hắn dời non lấp bể.
"
Mục Binh nhíu mày nói: "Thiên Kiều, nói hắn có năng lực cha tin tưởng, nhưng con cũng đã quá xem trọng hắn. Nếu hắn thật sự lợi hại như con nói, chỉ sợ Tiên giới các đại môn phái sẽ không chịu ngồi xem một nhân vật lợi hại như vậy quật khởi.
"
Phụ thân này có lúc thanh tỉnh có lúc hồ đồ, thế nhưng thời gian hồ đồ chiếm đa số, có tiếp tục giải thích cũng uổng công, chỉ có mình phải đứng ra trải đường mới xong. Mục Thiên Kiều cắn môi nói: "Phụ thân, dù sao con và Dược Thiên Sầu từng sóng vai chiến đấu trong Thần Khư Cảnh, hôm nay Thiên Hạ thương hội khai trương, con muốn tự mình đến tống lễ chúc mừng."