Mấy người giật mình, nhìn nhau một thoáng, cùng nhau chặp tay nói lời chúc mừng khai trương đại cát. Sau vài câu khách khí, Vạn Cách Di thử hỏi:
"Không biết Thiên Hạ thương hội khai trương sẽ dùng ngành buôn bán gì làm chủ yếu?" Ba người khác cũng lộ ra hình dạng chăm chú lắng nghe.
Truyền thống này của thương hội Dược Thiên Sầu cũng biết, ngày thương hội chính thức khai trương, đều sẽ đưa ra một ít hàng buôn bán có thể trấn bãi làm chủ yếu, đồng thời sẽ dùng giá hơi thấp hơn thị trường làm giao dịch, ý đồ cầu sinh ý thịnh vượng nhân khí đại vượng. Thí dụ như Triêu Thiên cung, khi khai trương khẳng định sẽ dùng tiên đan làm chủ, mà Ly Hỏa cung sẽ dùng tiên khí luyện chế làm chủ yếu.
Nói chung phải xuất ra loại hàng hóa hạng nhất để qua được khảo nghiệm, sẽ không bởi vi giá thấp mà tạo thành tranh mua, khiến cho cùng ngày khai trương liền bị làm ra chuyện hết hàng mà đóng cửa. Đây đối với thương hội buôn bán trong Tiên giới mà nói, là một chuyện rất trọng yếu, hầu như đã hình thành quy củ. Qua được khảo nghiệm đã nói lên thực lực của thương hội này phi phàm, nếu như không chịu nổi khảo nghiệm, vậy sẽ trở thành chê cười. Khai trương cùng ngày đã bị làm cho đóng cửa, đây không phải chê cười thì là gi?
Cùng loại chuyện này bình thường hay rơi vào những tiểu thương hội chỉ vừa thành lập ngay ngày khai trương, bởi vì sinh ý đó đã sớm có người mở đường trong Tiên giới, sau đó họ lại khai trương buôn bán cùng loại liền có hiềm nghi muốn giành sinh ý, thường thường những đại môn phái cùng sinh ý sẽ cố ý ngay ngày khai trương đến gây khó khăn cho tiểu thương hội, đến cố ý đại thu mua, làm cho người ta cùng ngày khai trương lại phải đóng cửa.
Dược Thiên Sầu cũng không chút sợ hãi, gắp thức ăn nhấm nuốt, lại uống ngụm rượu, nhàn nhạt cười nói:
"Mấy vị trưởng lão nghĩ Thiên Hạ thương hội ta dùng tiên thảo làm chủ thì thế nào?" "Tiên thảo?" Mấy người đồng thời sửng sốt, ở tại Tiên giới thật ra không có thương hội hoặc môn phái nào chuyên môn làm sinh ý mua bán tiên thảo, thứ này đều là hái xong mới có thể mua bán, lại thêm chu kỳ sinh trưởng hạn chế, ngoại trừ mấy môn phái tinh thông luyện đan sẽ dùng đại lượng thời gian đi trồng, bình thường sau đoạn thời gian Thần Khư Cảnh đóng cửa, hầu như rất ít có tình huống đại quy mô bán ra.
Hỏa Phong cười ha ha nói:
"Dược chưởng môn thật biết chọn thời gian. Không ngờ đợi sau khi Thần Khư Cảnh đóng cửa lại dùng việc buôn bán tiên thảo để khai trương, đây xác thực là một biện pháp không sai, có thể rơi chậm lại chuyện phiêu lưu tranh mua." "Nói cũng không phải nói như vậy." Á Đông Lâu chậm rãi lắc đầu nói:
"Tuy rằng Tiên giới không có thương hội và môn phái chuyên làm sinh ý về tiên thảo, khả năng có môn phái ra oai phủ đầu không lớn, nhưng sợ rằng Dược chưởng môn còn phải chuẩn bị nhiều hàng hóa một chút, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất có người cố ý đến quấy rối thì làm sao bây giờ?" Hỏa Phong nhìn Á Đông Lâu hắc hắc cười nói:
"Dùng tiên thảo làm chủ bán, nếu nói có người sẽ trắng trợn tranh mua, ta xem có khả năng nhất chính là Triêu Thiên cung của ngươi. Thử nghĩ Triêu Thiên cung ngươi có nhu cầu về tiên thảo lớn nhất, hơn nữa ngày Thiên Hạ thương hội khai trương phải án theo quy củ bán ra với giá tiện nghi, lúc này không mua vào với số lượng lớn, còn muốn đợi đến khi nào?" Hai người khác cũng ha ha cười, Á Đông Lâu cười khổ nói:
"Việc này ta còn thật không dám bảo chứng, bởi vì thật sự có khả năng này, nếu như trong môn phái thật muốn hạ lệnh đại lượng thu mua, ta cũng đỡ không được. Nhưng chỉ sợ ngày sau gặp Dược chưởng môn, ta thật thấy xấu hổ." "Á trưởng lão quá lo lắng." Dược Thiên Sầu cười nói:
"Lần này sở dĩ dám thành lập Thiên Hạ thương hội rồi khai trương, chính bởi vì có được Vi bức vương và Bạch Vân sơn chủ lực mạnh chi trì, chuẩn bị hàng hóa không dám bảo chứng đủ khả năng ứng
Phó sự trùng kích trong ngày khai trương, nhưng cũng miễn cưỡng xem như sung túc, về phần những chuyện khác chỉ đành nghe thiên mệnh, cùng ngày phải đóng cửa lại có quan hệ gi? Ta không quan tâm." Sở dĩ hắn mời mấy người này tới, chính là cố ý đưa tin tức ra ngoài, muốn cho mọi người biết tiên thảo trong tay minh đến từ chỗ Vân Bằng và Vi Xuân Thu, miễn cho có quá nhiều người nhớ thương chính minh.
Mọi người ha ha cười trừ, tự giác không dây dưa ở câu chuyện trọng tâm này, kỳ thực trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lần này Thiên Hạ thương hội khai trương chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy, dù Triêu Thiên cung không ra tay, chỉ sợ Tuyệt Tình cung cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Trong khoảng thời gian này Tuyệt Tình cung mọi việc không thuận, bên trong Thần Khư Cảnh đã đánh mất mặt mũi không nói, ngay cả cháu ruột của đại cung phụng trong môn phái cũng bị người giết chết, đến nay cả thi thể cũng không tìm được.
Mà Dược Thiên Sầu và Tuyệt Tình cung kết xuống thù hận là chuyện mà cả Tiên giới đều biết, lại đúng lúc Thiên Hạ thương hội sập khai trương, bằng tác phong có thù tất báo của Tuyệt Tinh cung, tuyệt đối sẽ không thuận lợi. Nếu không phải Thiên Hạ thương hội có Vi Xuân Thu và Vân Bằng tọa trấn, dù không thể công khai trả thù, thì ngầm cũng sẽ hạ độc thủ đối với Dược Thiên Sầu. Cũng may có hai vị cao thủ này tọa trấn, bất quá phỏng chừng cũng khó thể tránh khỏi sự khó khăn lần này, hơn nữa về sau cũng sẽ có khó khăn không ngừng.
Đêm khuya đã tận hứng, rượu say, lửa than lúc sáng lúc tối chậm rãi tắt, mọi người đoàn tụ trên mái nhà cũng đã tản.
Văn Lan Phong chậm rãi từ bên cạnh lan can bạch ngọc tiêu sái rời đi, đề lại một dáng người thướt tha cô tịch đón gió đêm, Lộ Nghiên Thanh tiện tay kéo xuống cây trâm cài tóc, mái tóc dài buông xuống bay lượn trong gió đêm. Mái tóc bị tổn hại ngày trước cũng đã mọc dài trở lại, chỉ là trái tim không biết vẫn còn như xưa hay không.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Lộ Nghiên Thanh tựa ngay lan can bạch ngọc chậm rãi quay đầu, từ trong mái tóc bay tung có thể nhìn thấy được Dược Thiên Sầu một minh ngồi dưới màn đêm, bàn tay chống lên trán đang trầm tư suy nghĩ. Nàng rất muốn đi qua hỏi hắn, bằng tu vi của hắn hôm nay đứng ở nhân gian cũng đã đủ tiêu dao tự tại, lẽ nào như vậy không tốt sao, vì sao vẫn phải liên tục bôn ba bận rộn không ngừng nghỉ?
Ngay trong lúc nàng còn đang do dự, Vi Xuân Thu và Vân Bằng cùng nhau đi tới ngồi đối diện Dược Thiên Sầu, hai người liếc mắt nhìn Lộ Nghiên Thanh, thần tình ba người liền biến hóa, hiển nhiên đang truyền âm nói chuyện với nhau. Theo vẻ lắc đầu nhàn nhạt cười của Dược Thiên Sầu, ba người kết thúc cuộc nói chuyện, đang muốn đứng dậy rời đi, Dược Thiên Sầu chợt nhìn thấy Lộ Nghiên Thanh đang cô linh linh đứng một chỗ chợt ngây ra, lập tức gật đầu thản nhiên cười cười đầy vè hữu hảo, liền lắc mình đi xuống phía dưới, Vi Xuân Thu cũng đi theo ly khai.
Lộ Nghiên Thanh nhẹ nhàng cắn môi, trong lúc vô ý ánh mắt chạm với ánh mắt Vân Bằng, trong đôi mắt Vân Bằng hiện lên một tia kinh diễm, hai người nhẹ gật đầu như chào nhau, sau đó đều tự xoay người quay đầu nhìn lên bầu trời đêm, một thanh y nữ nhân đóng bên này, một bạch y nam nhân đứng đầu bên kia.
Cũng bắt đầu từ đêm nay, mỗi đêm trên mái nhà thân ảnh Vân Bằng cũng không hề cô đơn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn là một người ở đầu này, một người ở đầu kia, mỗi lần gặp mặt cũng chỉ gật đầu xem như chào nhau mà thôi, song phương chẳng bao giờ nói qua một câu nào...
Ngày kế, Lộng Trúc phong lưu phóng khoáng mang theo mười người, đều tự cầm lấy một đống truyền đơn đã in ấn suốt đêm đi đến quảng trường trung trơng của Mê Huyễn Tiên Thành phát tán. Lộng Trúc thật sự không nghĩ ra đầu óc Dược Thiên Sầu rốt cục được làm bằng vật gì, thế nào luôn có thể làm ra những chuyện ngạc nhiên cổ quái đến như vậy.
Kết quả sau một ngày đêm, chịu người trợn mắt không nói, mọi người còn phải bài ra khuôn mặt tươi cười tới đón tiếp sự khiêu khích lẫn châm chọc, thiếu chút nữa làm gương mặt cười đến cóng ngắc. Vừa nghĩ phải làm việc này tới mười ngày, những
Người này thiếu chút nữa muốn tan vỡ. Nếu không phải bị vị chưởng hình sử Dược Thiên Sầu đè nặng, mọi người đã sớm bỏ gánh mặc kệ.
Thế nhưng hiệu quả tuyên truyền khác lạ như vậy quả thực thật lớn, nhiều ít khiến bên trong Mê Huyễn Tiên Thành oanh động, tin tức nửa tháng sau Thiên Hạ thương hội khai trương truyền bá khắp toàn bộ Tiên giới. Nếu như việc này đặt ở trước đây, mọi người khẳng định chẳng thèm quan tâm tới, quý biết Thiên Hạ thương hội là lai lịch gì. Thế nhưng danh khí của Dược Thiên Sầu, lại thêm thác nước khắc chữ và tòa cao lầu tạo thành oanh động, đã thay lần tuyên truyền này mang đến hiệu quả thật khó thể tưởng tượng, thật sự không ai dám nghĩ tới.
"Phanh!" Một tiếng, chiếc bàn bị phách thành mảnh vụn. Bên trong phân đà Tuyệt Tình cung tại Mê Huyễn Tiên Thành, trưởng lão Tuyệt Tình cung Phượng Cửu Như liên tục cười nhạt nói:
"Dược Thiên Sầu đúng thật là biết gây sự, một chuyện tiếp một chuyện không dứt, xem ra sớm muộn là một tai họa, không thể cho hắn có cơ hội thành công." Đệ tử Tôn Luân, cũng chính là đà chủ phân đà nơi đây, đưa mắt nhìn chiếc bàn bị đánh nát, chặp tay nói:
"Sư phụ bớt giận, chỉ là một Dược Thiên Sầu mà thôi, không đáng vì hắn nổi giận. Muốn thu thập hắn chỉ là chuyện tùy thời tùy lúc." "Hừ!" Phượng Cửu Nhu lạnh lùng nhìn tới: "Tùy thời tùy lúc? Vĩ sao cho ngươi thu xếp mấy người tiến vào Thiên Hạ thương hội làm cơ sở ngầm cũng làm không xong? Vừa ra mặt đã bị người ta diệt không còn một mảnh, lẽ nào bây giờ ngươi còn cho rằng người ta dễ thu thập? Chỉ bằng Vi Xuân Thu và Vân Bằng ở bên cạnh hắn không rời, cung phụng trong môn phái không ra mặt, ngay ta cũng không có biện pháp làm gì được hắn, lẽ nào ngươi còn lợi hại hơn so với ta?"
"Ách..." Tôn Luân hết lời để nói, ngẫm lại mình làm một đà chủ cũng thật quá uất ức, bởi vì nguyên nhân vị trí nơi này trọng yếu, vì vậy bên trong môn phái còn phái thêm một trưởng lão đến tọa trấn, mà vị trưởng lão này còn là sư phụ của chính minh, ngày tháng thật là khó khăn trôi qua, làm sao so sánh được với những đà chủ khác đang chủ trì một phương trôi qua những ngày tháng thư thái. Tôn Luân dừng một chút, trên mặt bài ra vẻ tươi cười nói:
"Sư phụ, Thiên Hạ thương hội không phải sập khai trương sao? Không bằng đến lúc đó chúng ta trắng trợn tranh mua, làm cho hắn phải đóng cửa trong một ngày, cho hắn màu sắc mà xem, nói vậy trên mặt Vi Xuân Thu và Vân Bằng cũng không ánh sáng, dù sao bọn họ cũng không dám làm gì chúng ta." "Đây là biện pháp tốt mà ngươi nghĩ ra?" Phượng Cửu Như hừ lạnh một tiếng, sau đó trọng trọng bổ sung một câu:
"Ngu xuần! Chúng ta là đại phái bài danh đệ nhất Tiên giới, lại đi dùng trò này chơi đùa một tiểu phái, quả thực giống như đánh vào mặt mình, muốn chơi đùa cũng phải dùng trò nào có thể lấy ra tay mới được." "Sư phụ giáo huấn thật đúng, còn thỉnh sư phụ minh kỳ!" Trên mặt Tôn Luân cười làm lành, trong bụng cũng oán thầm không ngớt, nói đi nói lại cũng không đúng, nói chung ngươi nói mới là đúng, ta không nói là được rồi đi!
Phượng Cửu Như chặp tay sau lưng thong thả bước đi, vừa đi vừa cười lạnh nói:
"Thật đúng là muốn nổi bật, không ngờ còn lưu chữ tại thác nước, còn làm ra một cao lầu khiến cho kẻ khác chú ý. Giả như chưởng môn nhà ai nhìn trúng đỉnh núi Thiên Hạ thương hội muốn đổi địa bàn với hắn, hướng hắn khiêu chiến, ngươi nói sẽ có kết quả gì?" Con mắt Tôn Luân sáng ngời, vỗ tay hoan nghênh tán dương nói:
"Sư phụ cao kiến, nếu như khiêu chiến ngay ngày hắn khai trương, vậy càng diệu, bằng tu vi Hóa Thần kỳ của hắn, nhất định sẽ thua." Thế nhưng vùng lông mày hắn chợt nhíu lại, chần chờ nói:
"Sư phụ, chỉ sợ những môn phái bình thường không dám làm như vậy, bởi vì bên người Dược Thiên Sầu dù sao còn có Vi Xuân Thu và Vân Bằng, thật muốn làm như vậy, chẳng khác gì đánh vào mặt bọn họ. Hai vị cao thủ khẳng định sẽ không làm gì lúc đó, thế nhưng người nào đi khiêu chiến nhất định lo lắng ngày sau sẽ lọt vào sự trả thù, sợ rằng không ai dám đi làm chuyện như vậy."