Mặc dù nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng Ngạc Tiên Quân không làm ra chuyện có lỗi với mình, nhưng Dược Thiên Sầu vẫn cảm giác Ngạc Tiên Quân mới thật sự là người giả trư ăn lão hổ! Chính vì có sự băn khoăn này, vừa rồi hắn vốn muốn cấp thêm mấy ngân cầu, để cho hắn hỗ trợ bỏ lại Minh Giới, nhưng lại sợ khiến cho hắn hoài nghi, cuối cùng vẫn nhịn được.
 
Chỉ một lúc thất thần như vậy, mới quay người lại liền thấy mấy người Ngu Cơ ở Âm Phong Cốc đang hướng hắn hành lễ, hiển nhiên cũng bị dị biến trong Cửu U Minh động hấp dẫn tới. Sắc mặt Dược Thiên Sầu không chút thay đổi phất phất tay nói: "Không có việc gì, tất cả giải tán đi!" Nói xong hắn liền biến mất ngay tại chỗ.
 
Khi xuất hiện đã trở về hang động dưới lòng đất kia. Hắn nhìn chung quanh, phát hiện chỉ còn lại một mình thật có chút mất mát. Sau đó không biết hắn nhớ tới điều gì, chỉ thấy hắn khe khẽ nở nụ cười, phun phì phì nhìn bàn tay mình cảm thán nói: "Thử hỏi cho dù là ở Tiên giới, lại có ai từng có cơ hội sờ mông Cơ Vũ tiên quân? Lão tử sờ qua, cạc cạc!"
 
Trong tiếng cười, hắn cởi y phục trên người, thay đổi lại bộ đồ da thú gần như trần như nhộng của Thực Nhân tộc, sau đó cầm trường mâu, lắc mình đi xuyên vào vách động, nhanh chóng hướng mặt đất bay lên.
 
Đến tới mặt đất, hắn toát đầu ra nhìn chung quanh, thấy không phát hiện điều gì dị thường, mới từ dưới đất chui ra.
 
Hắn phân biệt phương vị hướng đông, khiêng trường mâu ở trong rừng không ngừng dán sát đất lăng không phi hành, trên đường săn giết mấy con chim trĩ, buộc chân máng lên trường mâu trên vai, lại vung đầu đầy bím tóc tiếp tục chạy đi, nhìn thật có tư thế oai hùng phong thích, lại thêm phong lưu phóng khoáng.
 
Bên trên bầu trời động tĩnh thật quá lớn. Luôn luôn có người bay qua, hắn bất đắc dĩ luôn phải dừng lại dùng hai chân vượt núi. Mỗi khi đến lúc này, hắn đều có thể cảm giác được có người đang thăm dò hắn, dựa vào một thân tu vi không thể xuyên thấu, còn có vẻ giả tạo rất giống, xem như hắn may mắn vượt qua kiểm tra. Cuối cùng hắn mới phát hiện biện pháp này thật ngốc, cũng thật quá nguy hiểm, vì cái gì đã có biện pháp Thổ hành lại không sử dụng?
 
Hắn nhận thức phương hướng, chìm sâu vào lòng đất, dùng Thổ quyết rất nhanh chạy như bay.
 
Trên đường nếu gặp tảng đá chặn đường, lập tức dùng Thổ quyết và Kim quyết cùng sử dụng, gặp nước ngầm ngăn trở, lập tức thay đổi thành Thủy quyết. Có thể nói ở dưới lòng đất một đường thông suốt, ngoại trừ ngẫu nhiên phải ló đầu ra lén lút xem phương hướng, chủ yếu là chui đầu chạy đi ngay dưới lòng đất tối đen.
 
Hắn thậm chí suy nghĩ, năm đó Thổ Hành Tôn trong Phong Thần Bảng cũng không ngưu bức được như lão tử đi!
 
Còn đang miên man suy nghĩ, cũng không biết đã đi được bao lâu, Dược Thiên Sầu đang ở dưới lòng đất chạy như bay bỗng nhiên dừng lại, lợi dụng Thổ quyết xác nhận, gương mặt nhăn lại nói thầm: "Phía trước là trống không, chẳng lẽ lại là hang động dưới lòng đất?" Hắn lại đi tới, chui qua một vách tường đá, đi tới khoảng mười thước, cảm giác đã đi tới không gian ngầm, sau khi đút đầu ra dò xét bên ngoài, kết quả liền chấn động, nhanh chóng rụt trở về.
 
Ai lại ở sâu dưới lòng đất mấy trăm thước ngầm thi công đại điện? Dược Thiên Sầu kinh nghi bất định, còn nghĩ là mình hoa mắt, lại thò đầu ra khỏi vách tường cần thận xem xét. Lần này hắn xác nhận không thể nghi ngờ, chứng thật là một tòa cung địa dưới lòng đất, hơn nữa còn là một tòa cung điện phi thường hùng vĩ.
 
Trong cung điện tràn ngập khí tức âm trầm khủng bố phong cách cổ xưa thật nặng nề. Bốn phía được khảm một ít huỳnh thạch, nhưng số lượng huỳnh thạch cũng không nhiều. Ánh sáng tối tăm, ngược lại càng làm cho cung điện tăng thêm cảm giác âm trầm khủng bố.
 
Dược Thiên Sầu nhất thời tò mò, trên vai khiêng trường mâu, trên trường mâu treo mấy con chim trĩ, rón ra rón rén từ trong tường đá đi ra. Hắn cẩn thận đánh giá bốn phía, lại nhìn vào thông đạo tối tăm, phát hiện không bóng người, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
 
Trong cung điện không có một chiếc ghế nào, chung quanh trống rỗng, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Chỉ có ở giữa có tầng tầng bậc thang dẫn lên đài cao, trên đài cao lại có một mặt bàn hình năm góc.
 
Vách đá sau lưng mặt bàn có điêu khắc tranh vẽ, hình như là bóng lưng một thư sinh đang cầm bút vẽ tranh, điêu khắc thư sinh, đáng tiếc lại không nhìn thấy mặt, có vẻ vừa thần bí lại cổ quái.
 
Dược Thiên Sầu lại càng cảm thấy tò mò, bức họa vì sao lại vẽ bóng lưng một thư sinh làm gì, đây là ý gì? Chẳng lẽ thư sinh này có hàm ý gì không tầm thường? Ánh mắt hắn lại nhìn quanh vách tường đá, lại bị đồ án nhân vật trên hai vách tường làm hấp dẫn.
 
Hai bên vách đá điêu khắc sáu nam nhân mặc chiến giập uy vũ, dung mạo trông rất sống động, hoàn toàn không hề giống nhau, người nào cũng khí thế bất phàm. Hai bên cộng lại khoảng mười hai người, mười hai người đều đang nghiêng người hướng bức họa bóng lưng thư sinh được điêu khắc trên vách đá chỉnh. Giống như đối với thư sinh kia thực kính sợ, làm cho người ta cảm giác bọn họ đều là thủ hạ của thư sinh kia.
 
Chẳng lẽ đây là một cung điện ngầm trong lòng đất dùng để tế bái? Ai lại ở sâu dưới lòng đất mấy trăm thước làm ra một cung điện ngầm? Dược Thiên Sầu khiêng theo trường mâu buộc mấy con chim trĩ, đứng giữa đại điện sờ cằm suy nghĩ, đột nhiên cả người chấn động, ánh mắt dại ra nhìn qua mười hai vị tướng quân mặc áo giập điêu khắc ở vách tường hai bên...
 
Hắn đột nhiên nhớ tới một đám mình tu của Minh Giới đang bị nhốt trong Đông Cực Thánh Thổ. Nghe nói bọn họ sinh hoạt trong thế giới dưới lòng đất, chẳng lẽ cung điện này chính là...
 
"Minh Giới mười hai đại mình Tướng, chẳng lẽ đây là Minh Giới mười hai đại mình Tướng?" Ánh mắt Dược Thiên Sầu bỗng nhiên trành hướng bức họa điêu khắc bóng lưng thư sinh chủ vị trên đài cao, hít một ngụm khí lạnh thì thào lầm bẩm: "Chẳng lẽ vị thư sinh này chính là Minh Hoàng trong truyền thuyết? Minh Hoàng vì sao lại là một thư sinh?"
 
"Không sai! Hắn chính là chúa tể Minh Giới Minh Hoàng bệ hạ." Thanh âm của một nữ nhân sâu kín vang lên ngay sau lưng hắn.
 
Dược Thiên Sầu hoảng sợ, vội vàng xoay người, không nghĩ qua lại đem mấy con chim trĩ ứeo trên trường mâu văng ra thật xa. Chỉ thấy đối diện không biết từ khi nào lại có một hắc y nữ tử che mặt bằng sa đen đang đứng, ngoại trừ khăn đen che mặt, trên người nàng không còn vật trang sức gì khác. Tuy rằng nhìn giống như người sống, nhưng tử khí trên người so với Ngu Cơ ở Âm Phong Cốc còn nặng hơn, nàng đang tò mò nhìn chằm chằm hắn quan sát đánh giá. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Ngươi là ai?" Dược Thiên Sầu cầm chặt trường mâu hỏi nàng, động tác có vẻ có chút ấu trĩ.
 
Nữ tử thần bí liếc mắt nhìn mấy con chim trĩ rơi trên mặt đất, tiếp tục nhìn nhìn trang phục cùng cách ăn mặc gần như trần trụi của Dược Thiên Sầu, vẻ mặt có chút ngây ra, giọng nói có vẻ nghi ngờ: "Ngươi là thổ dân bộ lạc bên ngoài?" Nhưng nàng lại lập tức phản ứng, cau mày nói: "Không có khả năng, thổ dân bên ngoài làm sao có thể xông vào đến nơi đây, ngươi rốt cục là ai?"
 
Lúc này Dược Thiên Sầu đã bình tĩnh lại, tùy thời làm xong chuẩn bị tránh đi, nên rõ ràng thoải mái thu hồi trường mâu, đi đến xách mấy con chim trĩ bị rơi, treo lên trường mâu, lại gác lên vai, hắn nhìn đối phương cười lạnh nói: "Không dám lấy mặt thật gặp người, nữ tặc đến từ nơi nào, lại dám xông vào nơi đây?"
 
"Ta tự tiện xông vào nơi đây?" Nàng kia ngừng một chút nói: "Nơi đây chính là thánh điện do chính tay ta mở ra. Ta vốn là Minh Giới Thánh Nữ do chính Minh Hoàng bệ hạ thân điểm, như thế nào lại là nữ tặc?"
 
Dược Thiên Sầu nghe vậy ngần ra, không nghĩ tới chỉ tùy tiện hỏi, nữ nhân đã đem toàn bộ gốc gác của mình nói ra. Như thế nào cảm giác có điểm lạ lùng? Hắn ôm thái
 
Độ hỏi thử xem: "Minh Giới Thánh Nữ? Như thế nào cho tới bây giờ không nghe nói qua? Minh Giới Thánh Nữ là làm gì?"
 
"Chủ trì toàn bộ lễ lớn cùng nghi thức trọng đại của Minh Giới!" giọng nói của nữ nhân thần bí giống như hỏi lại, ngươi ngay cả điều này cũng không biết?
 
"Nga! Giống như nghe nói qua." Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói. Trong lòng chợt thà lỏng sự cảnh giác một chút, hắn đã cấp cho vị Thánh Nữ Minh Giới này 80% điểm ngu ngốc. Nhưng hắn vẫn không dám khinh địch, sợ lại gặp phải kẻ giả trư ăn thịt lão hổ.
 
"Ngươi rốt cục là ai! Sao có thể đi vào thánh điện?" Minh Giới Thánh Nữ bức bách hỏi.
 
"Điều này có gì đáng ngạc nhiên." Dược Thiên Sầu chỉ vào thông đạo sau lưng nàng, nỗi: "Tự nhiên là từ đó đi vào, bằng không ngươi nghĩ ta và ngươi từ đâu đi vào?"
 
"Không có khả năng." Minh Giới Thánh Nữ lắc đầu nỗi: "Trừ phi có nghi thức gì trọng đại, nếu không ngoại trừ ta, ngay thủ hạ Minh Hoàng là mười hai đại mình Tướng cũng không dám tự tiện xông vào nơi đây."
 
"Thật hay già vậy?" Dược Thiên Sầu nhíu mày, đầy mặt hồ nghi nói: "Nếu nói như thế, ngươi có địa vị còn cao hơn mười hai đại mình Tướng trong Minh Giới? Tu vi của ngươi cũng cao hon bọn hắn?"
 
"Tu vi của ta không bằng bọn hắn, nhưng bọn họ thật tôn kính đối với ta, một mực bảo hộ lấy ta." Minh Giới Thánh Nữ thản nhiên nói.
 
"Một mực bảo hộ lấy ngươi?" Dược Thiên Sầu cười nhạo nói: "Ta như thế nào nghe nói hai vị mình Tướng nơi này đã bị người giết đi? Bọn hắn còn thế nào bảo hộ ngươi?"
 
"Đó là bọn hắn đã hoàn thành xong sứ mạng của mình, ta đã không còn cần bọn họ bảo hộ. Đây cũng là số mệnh của bọn họ." Minh Giới Thánh Nữ chậm rãi nói, theo sau nhẹ nhàng thẳng tắp đi tới, Dược Thiên Sầu nhanh chóng vọt sang một bên, chợt thấy nàng vốn cũng không có ý định làm gì mình, mà là lặng yên không một tiếng động đi ngang qua người hắn, đi từng bước lên bậc thang đi lên đài cao. Dược Thiên Sầu phát hiện nữ nhân này lúc đi đường không có chút động tĩnh, chẳng thể trách được nàng đi tới phía sau lưng mà mình không hề hay biết.
 
Nàng đi tới chiếc bàn năm góc, đứng đối diện nhìn xuống, hướng Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu nói: "Lên đây đi!"
 
"Để làm chi?" Dược Thiên Sầu thuận miệng hỏi một câu. Nhưng trong lời nói cùng cử chỉ của nữ nhân này tạo cho người ta loại cảm giác ôn hòa vô hại, làm cho người ta không tự chủ được mà thà lỏng cảnh giác, hắn nghĩ nghĩ, vẫn nghe lời bước lên bậc thang đi tới.
 
Đi lên đài cao mới phát hiện, chiếc bàn hình năm góc kia thực tế là một sa bàn. Bên trong đựng đầy loại cát màu đen, Minh Giới Thánh Nữ đưa bàn tay tái nhợt từ trong tay áo cầm lấy một cây bổng nhỏ màu bạc trên sa bàn, nhẹ nhàng kéo trên sa bàn cho bằng phẳng, sau đó nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Dùng tay trái ngươi đặt lên áp ra một dấu tay trên sa bàn."
 
"Để làm chi?" Dược Thiên Sầu lại hỏi một câu, nhưng vẫn đem trường mâu gác trên vai trái đặt qua vai kia, ánh mắt vẫn không di chuyển nhìn chằm chằm Minh Giới Thánh Nữ sợ nàng giở trò xảo trá. Khóe mắt lại nhìn chằm chằm bàn tay trái của mình đang nhẹ nhàng đặt lên mặt sa bàn.
 
Nhưng bàn tay vừa chạm lên mặt sa bàn, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ xao động khỏ hiểu, đang cảm thấy kỳ quái, vì sao mình phải làm theo lời của nàng? Lúc này hắn xoa mạnh bàn tay, xóa đi dấu tay của mình trên sa bàn, nhìn chằm chằm Minh Giới Thánh Nữ cười lạnh nỗi: "Ta vì sao phải nghe lời ngươi?"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play