Sắc mặt Ngạc Tiên Quân ngưng trọng đưa mắt nhìn nữ nhân nằm hôn mê trên mặt đất, trầm giọng nói:
"Nàng tổn thương rất nặng." "Điều này không cần ngươi nói, ta cũng có thể nhìn ra." Dược Thiên Sầu ngồi xổm bên cạnh hắn, nháy mắt ra hiệu cười nói:
"Lão yêu quái, nói cho ta nghe một chút, nàng rốt cục là ai, có phải từng là lão tình nhân của ngươi không?" Ánh mắt Ngạc Tiên Quân phóng tới, nhìn chằm chằm dáng điệu cợt nhả của hắn, cười lạnh nói:
"Nàng là ai? Chẳng lẽ ngươi còn không đoán được sao? Nàng cũng từng là một nhân vật đứng hàng mười hai tiên quân của Tiên giới." "Ách..." Ánh mắt Dược Thiên Sầu hơi có chút mê mang, theo sau dáng tươi cười ngưng lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe miệng co quặp, chỉ vào nữ nhân đang hôn mê, nhược nhược hỏi:
"Ngươi là nói...Ngươi là nói.., nàng là Cơ Vũ?" Ngạc Tiên Quân vẫn ngồi xếp bằng, cười lạnh hỏi ngược lại:
"Nếu không phải nàng, vậy ngươi nói nàng là ai?" Bàn tay vừa thò ra của Dược Thiên Sầu giống như bị điện giật rụt trở về, vẻ mặt cứng ngắc nói:
"Lão yêu quái, ngươi đừng nói giỡn với ta, nàng làm sao có thể là Cơ Vũ, bằng thực lực của Cơ Vũ tiên quân, Đông Cực Thánh Thổ còn ai dám động nàng?" Hắn vừa nghĩ tới khi nãy mình vừa đánh vừa bóp mông của nữ nhân này, cảm giác sau lưng phát lạnh.
"Nếu ta đoán không sai...Ngạc Tiên Quân quay đầu lại nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất thở dài, nói: "Việc này có thế bởi vì sư phụ của ngươi dựng lên, phỏng chừng nàng bị sư phụ của ngươi đánh thành trọng thương, sau đó mới gặp phải bọn đạo chích kia, nếu không lá gan những người đó còn chưa đến mức dám dễ dàng động nàng.
"
"Nàng thật là Cơ Vũ?" Dược Thiên Sầu ngần ngơ, ánh mắt dừng lại trên dung nhan của nữ nhân đang hôn mê, cho dù là trên mặt dính máu, hình dung tiểu tụy, cũng không che giấu được khí chất lãnh diễm, hiển nhiên là một đại mỹ nữ. Mái tóc mây rối loạn rũ trên mặt đất, đôi mày đen nhánh đang cau chặt lại, vầng trán trơn bóng trắng nuột mơ hồ nổi lên một cỗ tức giận...
Mẹ nó! Nữ nhân này vừa nhìn liền biết không dễ chọc, còn đang hôn mê vẫn cứ mang thù. Trên mặt Dược Thiên Sầu dần dần nổi lên vẻ thâm độc, ánh mắt lóe ra, chậm rãi hướng Cơ Vũ còn đang hôn mê đi tới...
Từng cử động của hắn đều rơi vào trong mắt Ngạc Tiên Quân, lúc này Ngạc Tiên Quân trầm giọng quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi muốn làm gì?
"
"Không làm gì!
" Ánh mắt Dược Thiên Sầu thâm trầm hờ hững nói: "Thừa dịp nàng bệnh, lấy mạng nàng.
"
"Đứng lại.
" Ngạc Tiên Quân bật đứng dậy, chắn ngang giữa hai người, lớn tiếng quát: "Dược Thiên Sầu, nàng cùng ngươi không thù không oán, ngươi vì sao phải giết nàng?
"
"Có một số việc không thể không phòng ngừa có rắc rối có thể xuất hiện.
" Dược Thiên Sầu hí mắt nói: "Nếu sau khi nàng tỉnh lại, biết là sư phụ ta đánh thương nàng, hơn nữa vừa rồi ta lại.., bằng bản lĩnh của nàng, nếu bão nổi, ta kháng không được. Nếu như để lại một địch nhân manh như vậy, còn không bằng giết chết trước để trừ hậu hoạn...
"
"Ngươi điên ư?
" Ngạc Tiên Quân khiển trách: "Ngươi không nói, ta không nói, ai biết là sư phụ của ngươi đánh thương nàng, ai biết vừa rồi ngươi làm gì nàng?
"
Dược Thiên Sầu nhíu mày, hồ nghi nói: "Ngươi thật sự sẽ không nói?
"
"Yên tâm, ta biết điều gì có thể nói, điều gì không thể nói.
" Ngạc Tiên Quân tức giận đáp.
"Bỏ đi, xem như ta chưa từng nói qua điều gì.
" Dược Thiên Sầu vung mạnh tay gọn gàng linh hoạt, giống như thật sự chưa từng có chuyện gì phát sinh qua, quay người tìm địa phương ngồi xuống.
"Ngươi...
" Ngạc Tiên Quân còn chưa nói ra, Dược Thiên Sầu đã giành đặt câu hỏi: "Lão yêu quái, những người đuổi giết Cơ Vũ là ai?
"
Vẻ giận dữ trên mặt Ngạc Tiên Quân biến mất, mày giương lên, hừ lạnh nói: "Hẳn đều là người của Dạ Niểu, tên đầu trọc áo đen là La Sát, tu vi đã đạt tới Tiên Đế sơ kỳ, chính là đệ tử của Dạ Niểu. Phỏng chừng Dạ Niểu vừa chết, La Sát muốn thừa dịp Cơ Vũ trọng thương mà giành quyền.
"
"n, nghe ngươi nói như thế, ta phỏng chừng cũng rất có thể, nếu Cơ Vũ đã chết, làm không chuẩn tên đầu trọc kia muốn trở thành lão đại Đông Cực Thánh Thổ rồi.
" Dược Thiên Sầu chậm rãi gật đầu nói, hắn còn đang suy nghĩ việc này, chợt phát hiện Ngạc Tiên Quân đang cởi quần áo, trong nháy mắt chỉ còn lại một chiếc quần cộc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Dược Thiên Sầu há to miệng, nhìn Cơ Vũ đang hôn mê, lại nhìn thân hình vô cùng cường tráng của Ngạc Tiên Quân, kinh ngạc nói: "Lão yêu quái, thấy nhân tình cũng không cần gấp như vậy.
" Nói xong nhanh chóng bò lên, phất phất tay nói: "Ta không thích nhìn hiện trường biểu diễn, ta nên tránh tránh, hai canh giờ sau trở về có đủ hay không?"
Ngạc Tiên Quân hừ một tiếng, mặc kệ hắn, biết tiểu tử này chỉ cần có thời gian nhàn rỗi, ngươi càng để ý đến thì hắn càng phiền toái. Hắn vung mái tóc dài, khí thế mênh mông, mái tóc trong nháy mắt bung ra, hắn lấy ra một viên thuốc vàng, đi đến bên đầm nước, hai tay chà xác viên thuốc thành phấn bắt đầu lau từ trên đầu tóc xuống mặt, lại lau toàn thân, không bao lâu cả người giống như tương hồ đen tuyền, Ngạc Tiên Quân trực tiếp lặn xuống đầm nước, nước hồ mát lạnh trong nháy mắt đã đục cả một tầng...
Đợi khi hắn từ trong đầm nước đi ra thì toàn thân đã khôi phục vẻ trắng nõn, chợt thấy hắn xoay người, bọt nước bay múa, trên người đột nhiên phủ lên tầng bạch quang, chờ sau khi bạch quang biến mất, trên người đã mặc lại trường bào màu bạc, hơn nữa mái tóc dài màu bạc phủ xuống, Ngạc Tiên Quân uy nghiêm lại tái hiện trở lại...
Dược Thiên Sầu vẻ mặt chán ngấy nhìn hắn, khóe miệng nghẹn lên tia cười xấu xa, Ngạc Tiên Quân bị hắn nhìn đến trong lòng sợ hãi, lấy ra một viên thuốc vàng trong thủ trạc trữ vật ném ra nói: "Ngươi cũng khôi phục lại.
"
Dược Thiên Sầu tiếp nhận viên thuốc nhìn nhìn, thuận tay thu vào, hắc hắc nói: "Ta tạm thời để vậy ở lại Đông Cực Thánh Thổ làm việc sẽ phương tiện hơn.
"
Ngạc Tiên Quân giật mình, nhìn nhìn lại trên người mình cũng không nói thêm gì nữa, ra vẻ đạo mạo tiêu sái đi tới ngồi bên cạnh, Dược Thiên Sầu nhìn bộ dáng của hắn, lại nhìn Cơ Vũ còn hôn mê, rốt cục không nín được hắc hắc cười trộm nói: "Lão yêu quái, thật đúng là trước mặt mỹ nữ, còn rất chú ý hình tượng nha.
"
Ngạc Tiên Quân cũng không sợ hắn nhạo báng, lạnh nhạt nói: "Đây là tự nhiên, tuy tu vi của Ngạc Tuyết Quân ta không bằng năm xưa, nhưng năm đó dù sao cũng cùng nàng đứng hàng tiên quân, không lý do để nàng xem nhẹ.
"
"n, nhân sinh luôn luôn có thời gian thất ý chán nản, không muốn đề người quen nhìn thấy, hẳn ngượi muốn đông sơn tái khởi, đây là chuyện thường tình của con người, hiểu được hiểu được.
" Dược Thiên Sầu cũng không kích thích hắn, nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Vũ đang hôn mê nói: "Đại khái khi nào nàng sẽ tỉnh lại?
"
"Hẳn là sắp sửa.
" Ngạc Tiên Quân lắc đầu nói: "Đợi nàng tỉnh lại, có thể tự mình điều dưỡng, khôi phục sẽ nhanh." Đang nói bỗng nhiên đôi mày vừa động, lắc mình đi tới bên người Cơ Vũ, Dược Thiên Sầu đi theo sau, chỉ thấy đôi mày Cơ Vũ khẽ nhúc nhích, hai mắt chậm rãi mở ra.
Có thể là đột nhiên phát hiện bên cạnh có người, mà trong tiềm thức nàng vẫn còn đang bị đuổi giết, tính cảnh giác khá cao, bá một tiếng biến mất tại chỗ, lắc mình đi tới không trung, tay áo thật dài lay động như lưu vân, áo trắng phiêu phiêu, giống như thiên tiên buông xuống, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp lóe ra vẻ lạnh lùng nói: "Các ngươi
Là ai?
"
Lời vừa ra khỏi miệng, đôi mày chợt nhíu, bàn tay ôm ngực, khóe miệng lại thấm ra tia vết máu, vẻ mặt hiện lên một mảnh khổ sở, hiển nhiên là bị thương nặng không chịu đựng nổi. Lúc này Ngạc Tiên Quân giờ tay quát: "Cơ Vũ muội tử, thương thế của ngươi rất nặng, chớ xúc động, ngươi nhìn kỹ xem, chẳng lẽ không nhận ra lão ca ca sao?
"
Thân hình Cơ Vũ run lên, chậm rãi ngẳng đầu nhìn, đôi mắt sáng dừng trên người Ngạc Tiên Quân lộ ra biểu tình khó có thể tin, kinh nghi bất định quan sát kỹ càng, vừa xác nhận là đúng người, liền giống như lăng ba tiên tử, phiêu nhiên rơi xuống bên người Ngạc Tiên Quân, thất thanh nói: "Ngạc đại ca, ngươi.., ngươi còn sống? Nhưng.., nhưng tu vi của ngươi thế nào.., như thế nào...Ngươi không phải bị Vạn Kiếm Ma Quân giết rồi sao?
"
Ngạc Tiên Quân bỗng nhiên ngửa đầu lên cười ha hả, chấn đến đá vôi trong động rơi lộp bộp không ngừng, trong tiếng cười tràn ngập vẻ cô tịch, một lúc lâu sau mới vang vang trả lời: "Là bị Vạn Kiếm lão nhi giết đi, đáng tiếc ta mạng lớn, không giết chết ta, lại bị trấn áp hơn mười vạn năm.
" Nói xong vỗ vai Dược Thiên Sầu, làm hắn đau đến trợn trắng mắt, Ngạc Tiên Quân cảm thán nói: "Ít nhiều nhờ có vị tiểu huynh đệ này, mới khiến cho ta thoát khốn thấy lại ánh mặt trời.
"
Dược Thiên Sầu đẩy bàn tay Ngạc Tiên Quân ra, nỗ lực đứng thẳng người, nhìn Cơ Vũ lộ ra vẻ tươi cười thiện ý gật đầu, theo sau phong độ nhẹ nhàng nói với Ngạc Tiên Quân: "Không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới, hẳn nên, hẳn nên, ta là người tra thích lấy việc giúp người làm niềm vui.
"
Cơ Vũ nhìn hắn, liền xoay mặt nhìn nhìn chính mình, lại vui vẻ nói: "Hay là thời khắc mấu chốt là Ngạc đại ca đã cứu ta?
" Gương mặt bề ngoài của Dược Thiên Sầu tuy vẫn duy trì vẻ tươi cười, trong bụng lại hối hận không vỗ thêm mấy cái vào mông nàng.
Ngạc Tiên Quân lắc lắc đầu, bàn tay lại vỗ vào đầu vai Dược Thiên Sầu, nói: "Nói đến thật sự là xảo, ta và ngươi đều do hắn cứu, ngươi nói đây có phải là thiên ý hay không?
"
"Là hắn đã cứu ta?
" Cơ Vũ giật mình, lúc này mới đánh giá Dược Thiên Sầu, lập tức phát hiện mình không nhìn thấu tu vi của hắn, liền chấn động, tay áo khẽ khoát lên, khom Minh Hành lễ nói: "Cơ Vũ tạ ân cứu mạng, không biết tiền bối là cao nhân phương nào?
"
"Không dám, không dám.
" Dược Thiên Sầu xua tay, vẻ mặt tươi cười nói: "Hẳn nên, hẳn nên, ta trời sinh thích giúp người làm niềm vui.
"
Ngạc Tiên Quân phất tay ngăn cản nói: "Muội tử không cần để ý đến hắn, tiểu tử này thích nói nhiều, miệng luôn nói hươu nói vượn, hắn chỉ mới có tu vi Hóa Thần kỳ, bất quá chỉ là trùng họp cứu ngươi thôi, không tính là cao nhân gì.
" Sau đó hắn lập tức nhíu mày hỏi: "La Sát tiểu nhi vì sao phải đuổi giết ngươi?"
Cơ Vũ hồ nghi đưa mắt nhìn thần tình Dược Thiên Sầu đang có vẻ xấu hổ, lúc này đem chuyện Tất Trường Xuân ở Tiên Thành đại khai sát giới đến việc mình bị đuổi giết kể lại một lần, quả nhiên cũng đúng như lời Ngạc Tiên Quân suy đoán, đúng là bị Tất Trường Xuân đánh trọng thương, lúc chữa thương gặp đám người La Sát đánh lén, mới rơi xuống tình trạng như thế...
Ngạc Tiên Quân nghe xong bao hàm thâm ý liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, giống như muốn nói, sư phụ ngươi làm người ta bị thương, ngươi lại cứu người ta, tru khuyết tương đồng, ngươi đừng hi vọng người ta thiếu nhân tình của ngươi.
Kỳ thực ngay từ đầu Dược Thiên Sầu cũng không tính toán cần Cơ Vũ thiếu nhân tình của hắn, ngược lại lo lắng Ngạc Tiên Quân đem chuyện sư phụ hắn là Tất Trường Xuân nói ra, hắn còn muốn trông cậy vào miệng Cơ Vũ hỏi ra chỗ của Tử hỏa, đừng làm rộn ra mâu thuẫn gì mới tốt...