Dược Thiên Sầu ròi Âm Phong Cốc quay về khách điếm Hoàng Thổ Thành, trước khi đi hắn luôn hỏi mãi, cuối cùng Ngu Cơ cự tuyệt hảo ý của hắn là vì không muốn vứt bỏ thủ hạ cũ của Mông Duyên, nên nàng quyết định tiếp tục làm Quỷ vương. Dược Thiên Sầu không nghĩ ra nữ nhân này còn rất có tình có nghĩa!
 
Đồng thời Tất Trường Xuân ly khai khiến cho tâm tình hắn xúc động rất lớn, mắt thấy sư phụ càng ngày càng bỏ xa chính mình, hắn càng quyết tâm cần phải mạnh mẽ vươn lên. Bàn thân hắn hy vọng sẽ có một ngày tái kiến Tất Trường Xuân và cũng không để cho Tất Trường Xuân phải thất vọng...
 
Gõ cửa phòng Ngạc Tiên Quân, Dược Thiên Sầu bước vào lập tức khoanh chân ngồi xuống trước mặt Ngạc Tiên Quân, hờ hững nói: "Chúng ta đi Tiên Thành thôi."
 
Ngạc Tiên Quân giật mình: "Có chuyện gì sao?"
 
"Hoàng Thiên này ở Đông Cực Thánh Thổ không ngoi lên nổi mặt nước, chỉ là tiểu thành chủ. Chờ hắn giúp chúng ta thăm dò tin tức về Tử Hỏa thì chẳng biết còn phải chờ đến ngày tháng năm nào. Ta không đợi nổi!" Dược Thiên Sầu nhãn tình quà quyết nói: "Chúng ta phải chủ động thôi, đi Tiên Thành, nơi đó hẳn có người sẽ cho chúng ta biết."
 
Ngạc Tiên Quân thoáng trầm ngâm nói: "Dựa vào tu vi hiện giờ của ta. Nếu như đến Tiên Thành, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ta không thể bảo hộ cho ngươi được."
 
"Không sao, ta sẽ bảo hộ ngươi." Dược Thiên Sầu cười hắc hắc nói.
 
Ngạc Tiên Quân trắng mắt cười lạnh nói: "Ngươi bào hộ ta? Nói đùa hay sao? Một khi đã như thế ngươi còn dẫn ta theo làm gì. Sao không đích thân chạy đến Tiên Thành."
 
Dược Thiên Sầu trâng tráo nói: "Đánh không thắng thì chúng ta bỏ chạy. Ngươi quên rằng chúng ta có thể ròi khỏi Đông Cực Thánh Thổ hay sao?"
 
Ngạc Tiên Quân không thèm phản bác. Chậm rãi nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất không cần mạo hiểm như thế. Bên trong Tiên Thành cao thủ đông đúc, thân phận của ta có thể giấu giếm được người khác, nhưng không lừa gạt được Dạ Niểu và Cơ Vũ. Bằng vào tu vi của bọn hắn, chỉ sợ liếc mắt một cái liền sẽ nhìn thấu nội tình của ta."
 
"Dạ Niểu, Cơ Vũ?" Dược Thiên Sầu nhíu mày, cười lạnh: "Thiếu chút nữa thì quên không nói cho ngươi biết chuyện này. Dạ Niểu cùng hai tên mình tướng đã bị sư phụ ta tru sát rồi. Còn Cơ Vũ thì cũng đang trọng thương, may mắn nhặt được lại tánh mạng. Làm sao còn có thời gian quản đến chúng ta!"
 
"Cái gì?" Ngac tiên quân nhảy dưng lên, thất thanh kinh hô: "Ngươi nói thât không?"
 
"Vô nghĩa, có chuyện gì trên đường chúng ta từ từ nói." Dược Thiên Sầu già vờ ném ra mấy viên tiểu ngân cầu, liếc mắt nhìn hắn. Ngạc Tiên Quân đã thành thói quen, chủ động nhắm hai mắt lại.
 
Đợi khi hai người tái xuất hiện thì đã hiện thân ở trên bình nguyên bên ngoài Hoàng Thổ Thành, đúng là địa phương lần trước Dược Thiên Sầu tu luyện Thổ Quyết, vốn dĩ hai người không biết Tiên Thành nằm ở chỗ nào. Bởi vì năm xưa Ngạc Tiên Quân đến đây còn chưa có cái gì kêu là Tiên Thành. May mắn lúc trước Dược Thiên Sầu thường bồi Hoàng Thiên tán gẫu, thì cũng thăm dò được vị trí đại khái của Tiên Thành nằm ở gần trung tâm Đông Cực Thánh Thổ. Sau khi hai người phân biệt được rõ phương vị, liền nhanh chóng hướng Đông Cực Thánh thổ rất nhanh bay đi...
 
Dọc theo đường đi, dưới yêu cầu mãnh liệt của Ngạc Tiên Quân, Dược Thiên Sầu đem chuyện tình quang vinh chói lọi của Tất Trường Xuân tường thuật qua một lần. Khiến cho Ngạc Tiên Quân chán kinh không thôi, sau khi Dược Thiên Sầu thuận miệng nhắc Tất Trường Xuân đã chạy sang Minh Giới, thì trên khuôn mặt túc mục của Ngạc Tiên Quân hiện ra một tia ngưỡng mộ. Hắn biết chính mình đã đánh giá thấp Tất Trường Xuân rồi. Dựa vào khà năng có thể đánh bại hai vị Tiên quân cùng hai vị mình tướng liên thủ của Tất Trường Xuân, thì hiển nhiên, chẳng quản tu vi của chính mình còn đang ở thời kỳ đỉnh phong. Chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Tất Trường Xuân ah!
 
Trong lúc phi hành thì Ngạc Tiên Quân cũng đã nghiệm chứng phỏng đoán của mình. Dược Thiên Sầu người này tu vi quà nhiên đã tới cảnh giới Hóa Thần kỳ. Điều này khiến cho Ngạc Tiên Quân không biết phải nói gì nữa, tốc độ tu hành của hai thầy trò quà nhiên là phi thường biến thái...
 
Sau khi bay ra khỏi hoàng thổ bình nguyên, thì liền tiến vào mánh đất rừng rậm nguyên thủy trải dài mênh mông không nhìn thấy bến bờ. Sợ bị người khác phát hiện, vì thế hai người phi hành trên đầu những ngọn cây, nếu gặp tình huống bất hảo, thì sẽ phưong tiện ẳn trốn. Dọc theo đưòng đi chỉ có Ngạc Tiên Quân là bảo trì cảnh giác cao độ, còn Dược Thiên Sầu mang theo nhã hứng ngắm nhìn phong cảnh núi rừng trùng điệp. Đột nhiên hắn bị Ngạc Tiên Quân kéo xuống dưới rừng rậm.
 
Vừa đáp xuống dưới mặt đất, Dược Thiên Sầu liền nín thở ngưng thần, hắn biết Ngạc Tiên Quân sẽ không vô duyên vô cớ làm như thế này, nhất định là đã phát hiện ra điều gì đó bất thường. Không nói hai lời, khu chỉ dẫn theo Ngạc Tiên Quân chui xuống bên dưới lòng đất.
 
Hai người trốn ngay bên dưới lòng đất, đục vài cái lỗ nhỏ thông hơi, đưa mắt nhìn lên không trung quan sát động tĩnh. Hồi lâu sau còn chưa phát hiện được chuyện gì. Dược Thiên Sầu liền truyền âm nói: "Lão yêu quái, ngươi phát hiện ra chuyện gì thế..."
 
Còn chưa nói xong, từ phương xa đã nghe thấy thanh âm đánh nhau vang lên kịch liệt...
 
Thanh âm đánh nhau dao động hồi lâu sau thì mới bình ổn xuống. Chờ thêm chốc lát, Dược Thiên Sầu tiếp tục truyền âm nói: "Lão yêu quái, bên ngoài đánh nhau xong rồi. Chúng ta mau ra ngoài kiểm tra xem nào?"
 
Ngạc Tiên Quân khẽ nhướng mày, dựng ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng. Đồng thời nhắm mắt ngưng thần lắng nghe...
 
Lúc này Dược Thiên Sầu cũng không dám khinh suất, nheo mắt nhìn theo lỗ thông gió, quan sát tình hình ở phía bên ngoài.
 
Chỉ thấy mấy cây đại thụ cành lá xum xuê trước mắt bỗng nhiên vang lên lao xao. Một thân ảnh xuyên qua những tàng cây mà đáp xuống dưới mặt đất. Dược Thiên Sầu nhãn tình sáng lên...
 
Đây là một nữ nhân thân mặc bạch y cung trang, nhưng thần sắc của nàng lúc này không được tốt cho lắm, khóe môi phiếm ra vết máu đỏ hồng. Bất quá dung mạo xinh đẹp còn hơn Lộ Nghiên Thanh vài phần, ngay cà khí chất nhiều ít cũng là như thế. Lúc này nàng lảo đảo đi tới phía trước vài bước, đột nhiên đôi lông mày kẻ den hơi nhíu lại. Diễn cảm gian nan thống khổ, ngực khẽ phấp phồng, "phốc" một tiếng, phun ra một búng máu tươi hồng thắm... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Theo sau hai mắt bồ câu khẽ nhắm lại, thân thể mềm mại ngã xuống dưới đất, nằm im không hề nhúc nhích. Hiển nhiên lúc này nàng đã bị thưong không nhẹ.
 
Dược Thiên Sầu thoáng qua đầu nhìn sang bên cạnh. Chứng kiến Ngạc Tiên Quân diễn cảm nghiêm trang, nhìn chằm chằm ra phía bên ngoài, nhất thời trong lòng không khỏi vui vẻ. Lão gia hỏa này còn già bộ đứng đắn, thời gian ở Thực Nhân Tộc ta liền đã
 
Kiến trlức qua, ngươi rất ngưu ah!
 
Lúc này liền truyền âm cười hắc hắc nói: "Lão yêu quái, nữ nhân bên ngoài rất xinh đẹp đi! Phải chăng là ngươi đã động tâm? Có muốn ta thừa dịp nàng đang hôn mê bất tỉnh, đem nàng vào trong này đùa giỡn hay không ah?"
 
Bỗng nhiên Ngạc Tiên Quân quay đầu nhìn sang phía Dược Thiên Sầu, hung hăng quát lớn: "Mau.., mau đưa nàng vào trong này."
 
Dược Thiên Sầu nháy mắt cười gian, nhìn ra phía bên ngoài thi triền Thổ quyết, nữ nhân kia liền bị mặt đất nuốt trọn, thân hình nhanh chóng chìm xuống bên dưới lòng đất. Thế nhưng theo ngay sau đó, liền có mười mấy thân ảnh từ trên không trung phóng xuống bên dưới, mỗi người đều mang diễn cảm đằng đằng sát khí. Dược Thiên Sầu khoảng sợ. Lúc này mới nín thở ngưng thần, một chút cử động nhỏ cũng không dám làm càn.
 
Người cầm đầu là một lão già đầu trọc thân mặc hắc y, thần tình đanh ác, mắt to mày rậm, nhãn tình phóng xuất ra hung hăng quét mắt nhìn bốn phía xung quanh. Sau khi trông thấy máu tươi vương trên mặt đất, liền hừ lạnh, há miệng phát ra thanh âm khàn đục dị thường, phất tay nói: "Xú nữ nhân kia đã bị thường, chạy không bao xa, chúng ta chia nhau ra tìm kiếm."
 
Đúng lúc này Ngạc Tiên Quân liền nhìn Dược Thiên Sầu truyền âm quát: "Mau lặn xuống trốn đi!"
 
Không cần Ngạc Tiên Quân phân phó, Dược Thiên Sầu hiền nhiên cũng biết, trốn gần trên mặt đất như thế này, ngay cả cao thủ Hóa Thần kỳ còn không gạt nổi, huống chi là tiên nhân trong Đông Cực Thánh Thổ, hơn nữa đối phương đã quyết tâm tìm kiếm.
 
Dược Thiên Sầu lập tức thi triển Thổ quyết đến cực hạn, một tay ôm nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh, một tay kéo theo Ngạc Tiên Quân, mau chóng chìm xuống rất sâu...
 
Hành động này khiến cho phía trên mặt đất khẽ rung chuyển, mười mấy đôi mắt nhất thời liền nhìn tới vị trí lúc trước Dược Thiên Sầu ẩn thân. Lão đầu trọc thanh âm khàn khàn quát: "Ờ dưới đất."
 
Mười mấy thân ảnh không chút chần chừ, đồng thời ra tay. "Oanh" một tiếng, mảnh đất trống bên dưới liền xuất hiện một chiếc hố sâu khoảng chừng vài trăm thước. Mười mấy thân ảnh trên người bạo xuất ra hào quang hộ thể, phóng mắt nhìn xuống phía bên dưới kiểm tra, bất quá cũng không phát hiện ra động tĩnh gì.
 
Mười mấy thân ảnh nhất tề quẳng ném ánh mắt về phía lão nhân đầu trọc, dường như muốn chờ đợi quyết định của hắn. Lão nhân đầu trọc nheo mắt nhìn xuống phía dưới, thanh âm khàn đục chậm rãi nói: "Khống Thổ Thuật? Không Thổ Thuật mà chạy nhanh như thế sao? Chẳng ta bản thân ta kiến thức đã quá nông cạn rồi ư?"
 
Mười mấy thân ảnh liền lắc đầu, có người còn lên tiếng nói: "Chưa từng nghe nói qua, nữ nhân kia biết Khống Thổ Thuật, hay là có người đem nàng cứu đi rồi!"
 
Lời nghi vấn này vừa nói ra. Lại có người chắp tay bầm báo: "Thủ hạ được biết, Hoàng Thiên thành chủ Hoàng Thổ Thành cũng am hiểu về Khống Thổ Thuật, hơn nữa Hoàng Thổ Thành cách nơi này không xa. Phải chăng chuyện này là do hắn làm?"
 
"Hoàng Thiên lão nhi? Chỉ dựa vào hắn sao?" Lão nhân đầu trọc cười lạnh nói: "Không phải ta khinh thường hắn, mà bản lĩnh của hắn còn chưa đến mức này. Cũng không thể mang theo người chạy trốn ở dưới lòng đất được, hừ!"
 
Í»»ễ« í/. /Á í/. /Á í/. /Á í/. /Á ỈS. TẢ ívxứir
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play