Tân Lão Cửu và Tân Lão Bát cứ như vậy đã chết?
Lộng Trúc khó có thể tin nhìn hài cốt vỡ nát trên mặt đất, hắn vốn tưởng rằng Dược Thiên Sầu còn có biện pháp gì khác, mới có thể trực tiếp động thủ, nhưng thế nào cũng chưa từng nghĩ đến Dược Thiên Sầu lại không chút do dự giết chết Tân Lão Cửu và Tân Lão Bát, người này điên rồi sao?
Văn Lan Phong cũng đồng dạng mở mắt trừng trừng nhìn hài cốt vỡ nát trên mặt đất, miệng há hốc thật lớn...
Lộ Nghiên Thanh bị Yến Truy Tinh kèm sát một bên cũng phát mộng...Yến Truy Tinh đang thối lui, trong lòng khiệp sợ không thua gì ba người, cử động của Dược Thiên Sầu hắn không hề nghĩ đến, người này quà thực là người điên, những gì định liệu trước muốn ở trước mặt hắn làm ra căn bản không phát huy được tác dụng, những uy hiếp gì cũng đều là già dối.
Hiện tại Yến Truy Tinh có thể nói hận đến nghiến răng, hắn vốn lấy Lộ Nghiên Thanh ra để uy hiệp đối phương, hiện tại được rồi, trái lại biến thành Dược Thiên Sầu đang giết Lộ Nghiên Thanh, hắn lại phải bảo hộ Lộ Nghiên Thanh, đây lại là chuyện gì...
"Để mạng lại!" Theo một tiếng quát to tức giận của Dược Thiên Sầu, người đã đuổi tới, thanh đao huyễn ảnh, giơ đao liền chém, vẫn như cũ không chút do dự.
Yến Truy Tinh vừa vọt tới cửa tinh xá ánh mắt chợt lóe, nắm tay cuốn lấy mái tóc bỗng nhiên mở ra, trong tích tắc mái tóc bị đứt gãy theo gió phất phới chung quanh. Mái tóc dài của Lộ Nghiên Thanh biến thành tóc ngắn, cà người bị Yến Truy Tinh trực tiếp đầy ra ngoài, đón lấy lưỡi đao Dược Thiên Sầu đang chém tới.
Thế cục thoáng qua liền nghịch chuyển. Dự định của hắn rất đơn giản, nếu lúc này dùng người nào uy hiếp Dược Thiên Sầu cũng vô ích, vậy còn không bằng để Dược Thiên Sầu giết chết Lộ Nghiên Thanh, bằng cảm tình của Văn Lan Phong đối với Lộ Nghiên Thanh, nếu Dược Thiên Sầu giết nàng, Văn Lan Phong khẳng định sẽ liều mạng với Dược Thiên Sầu. Lộng Trúc cũng sẽ không thể bàng quan, vừa lúc hóa giải tình thế nguy hiểm của chính mình.
Mắt thấy Lộ Nghiên Thanh sẽ biến thành vong hồn dưới đao của Dược Thiên Sầu, Lộng Trúc cùng Văn Lan Phong thất sắc kinh hô:
"Dùng tay!" Hai người song song thuán di lao tới, ngay khi lưỡi đao gần uống lấy máu của Lộ Nghiên Thanh, đột nhiên biến hướng tách ra, Dược Thiên Sầu thuận lợi ôm lấy Lộ Nghiên Thanh đang bay tới, quay người rất nhanh bắn trở về, đứng ngay bên người Lộng Trúc cùng Văn Lan Phong đang kinh ngạc.
Dược Thiên Sầu một tay cầm đao, một tay ôm Lộ Nghiên Thanh, lẳng lặng mà đứng. Cuộc chém giết giao thủ vừa rồi không hề lưu lại chút biểu tình gì trên mặt hắn.
Lộ Nghiên Thanh bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, một đôi nắm tay dùng sức đánh vào người Dược Thiên Sầu, vừa đánh vừa khóc rống:
"Ngươi giết bọn họ, ngươi giết bọn họ..." Dược Thiên Sầu thờ ơ, mặc cho nàng ta đánh mắng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Lan Phong nói:
"Văn tiền bối, người đã giúp ngươi cứu về rồi, nếu nàng ta còn dám lôi thôi, ta không ngại giết nàng ta." Vẻ mặt kinh ngạc của Văn Lan Phong biến thành vui mừng, cấp tốc xoay lại, từ trong tay Dược Thiên Sầu tiếp nhận Lộ Nghiên Thanh:
"Nghiên Thanh, ngươi không sao chứ!" Lộ Nghiên Thanh vẫn giãy dụa muốn liều mạng với Dược Thiên Sầu. Nàng xoay hướng Văn Lan Phong nói:
"Hắn giết Lão Cửu bọn họ, hắn giết Lão Cửu bọn họ, giúp ta giết hắn, giúp ta giết hắn." Đối với yêu cầu này, dưới tình thế hiện nay, Văn Lan Phong cảm tạ Dược Thiên Sầu còn không kịp, làm sao lại chịu đi giết Dược Thiên Sầu. Hắn cắn răng nhẹ nhàng đánh một chưởng lên sau lưng Lộ Nghiên Thanh, Lộ Nghiên Thanh lập tức hôn mê, Văn Lan Phong nhẹ thở ra một hơi, nhìn Dược Thiên Sầu cảm kích nói:
"Cảm tạ...
"Không cần cảm tạ ta, chỉ cần nàng ta không hận ta, ta liền cảm tạ trời đất rồi.
" Khóe miệng Dược Thiên Sầu lộ ra một tia châm chọc nói: "Đây vốn là chuyện mà Văn tiền bối có thể làm được, kết quả huyên tới mức ta phải làm kẻ ác. Nháo đến cuối cùng, sự tình quay trở lại nguyên điểm. Bất quá ta còn phải cảm tạ Văn tiền bối kéo dài thời gian, để ta cứu ra được người ta cần cứu."
Nói xong quay đầu lại nhìn về phía Ngạc Tiên Quân đang đứng chặp tay trên sườn núi nhỏ, Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ đang té xỉu nằm dưới chân hắn. Văn Lan Phong, Lộng Trúc còn có Yến Truy Tinh cùng nhìn lại, đều lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, người này vừa rồi khi xuất thủ cứu đi Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ nhưng không có một người nào nhìn thấy rõ động tác của hắn, tu vi cao tới mức không ai có thể tưởng tượng. Tu chân giới khẳng định không có nhân vật này...
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Làm mấy người không hiểu chính là, kiều tóc của người này giống kiều tóc của Dược Thiên Sầu như đúc, cũng không biết là quái vật Dược Thiên Sầu mời tới từ nơi nào.
Yến Truy Tinh chậm rãi quay đầu, cắn răng nói: "Dược Thiên Sầu, xem ngươi giỏi! Luận thủ đoạn độc ác ta thua ngươi. Lẽ nào ngươi dám khẳng định ta nhất định sẽ thả Lộ Nghiên Thanh?"
Hiện tại nếu như hắn còn chưa có phàn ứng thì hắn đã không phải là Yến Truy Tinh, cừ động Dược Thiên Sầu vừa giết Tân Lão Cửu và Tân Lão Bát xác thực đã tạo thành sự sai lầm cho hắn, làm hắn nghĩ lầm Dược Thiên Sầu căn bản sẽ không quan tâm sinh tử của những người trong Linh Phương cốc. Ai có thể nghĩ đến Dược Thiên Sầu lại thủ đoạn độc ác không tiếc trả giá, dĩ nhiên là vì tạo thành sự lỗi giác cho hắn với mục đích cuối cùng là cứu Lộ Nghiên Thanh.
Dược Thiên Sầu cười nhạt, hắn cũng không trả lời, kỳ thực hắn vốn không muốn cứu Lộ Nghiên Thanh và những người khác. Thậm chí trong lòng hắn còn nghẹn một đoàn hỏa, nếu như hắn thật muốn cứu, bằng tu vi của Ngạc Tiên Quân muốn cứu ra những người khác hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Nhưng ngay chính hắn cũng không nghĩ tới chính là Yến Truy Tinh ở ngay trước mắt buông tha Lộ Nghiên Thanh, chuyện thuận nước giong thuyền trước mắt nếu còn không làm, trừ phi đầu óc của minh có chuyện thì còn được. Nếu đã làm người tốt, hắn cần gì phải nói chân tướng rõ ràng cho Yến Truy Tinh, nên tự nhiên sẽ không trả lời.
"Ít nói lời vô ích!
" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, hoành đao nơi tay, hờ hững nói: "Nói nhiều hơn cũng không có ý nghĩa gì, ngày hôm nay là tử kỳ của ngươi.
"
Yến Truy Tinh quay đầu lại nhìn Lộng Trúc đã chặt đứt đường lui của mình. Lại nhìn Văn Lan Phong đang ôm Lộ Nghiên Thanh, cuối cùng ánh mắt hắn rơi xuống trên người Ngạc Tiên Quân đứng trên sườn núi, đồng tử đột nhiên co rút nói: "Dược Thiên Sầu, có bản lĩnh đừng dựa vào người khác, ngươi ta nhất quyết tử chiến, có dám?
"
"Chê cười! Ngươi chừng nào từng thấy ta thu thập ngươi cần nhờ giúp đỡ? Ra vẻ mỗi lần đều do ngươi tự mình tìm người giúp đỡ đi?
" Dược Thiên Sầu chỉ thẳng thanh đao, khinh miệt nói: "Nếu ngươi là một nam nhân, có gan thì đừng chạy!
"
Yến Truy Tinh đẩy hai tay, cả người sôi trào sát ý, triệt để bị chọc giận, nhưng đúng lúc này đột nhiên có tiếng quát lớn: "Kháu khí thật lớn!
" Một bóng người rơi vào bên cạnh Yến Truy Tinh. Người này mặc áo bào trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu. Yến Truy Tinh nhìn thấy người này, hơi sửng sốt, lúc này khom minh hành lễ nói: "Sư phụ!"
Người này không phải người khác, chính là Băng Thành Tử. Ánh mắt Băng Thành Tử dừng lại trên người Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh một chút, có vẻ có chút vô cùng kinh ngạc, bao hàm thâm ý liếc mắt nhìn Yến Truy Tinh...
Ngay trong nháy mắt Băng Thành Tử vừa đứng vững chân, xa xa một đạo bóng người cấp tốc bay đến, ở tại không trung hơi khựng lại, lập tức rơi xuống bên người Văn Lan Phong, trầm giọng hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy?
" Người này cụt một tay, khuôn mặt già nua, hai mắt đầy tinh mang bắn ra bốn phía.
Lộng Trúc và Băng Thành Tử không hẹn mà cùng kinh hô: "Lý Độc Hành!
"
Nhưng cơn sóng này chưa lặng, cơn sóng khác lại khởi, bốn phía lục tục lại có rất nhiều người cấp tốc chạy tới, đều giá lâm Linh Phương cốc. Đám người Bùi Phóng cũng có mặt, tính tính.., ít nhất có tới năm sáu mươi người đều là lĩnh chủ Hóa Thần kỳ của chư quốc. Phía sau còn lục tục có người đang bay tới...Mọi người nhìn thấy lão giả cụt tay, đều kinh hô: "Lý Độc Hành!"