Cũng không trách Bùi Phóng sốt ruột như vậy, hôm nay trong số những lĩnh chủ chư quốc, tính có hắn, Thích Cửu Quân, u Dương Đạt ba phương liên thủ thực lực cường hãn. Mà hắn lại là nhân tài kiệt xuất trong ba người, bắn rơi Hoa Hạ tu chân giới, người thu lợi lớn nhất chính là ba nhà bọn hắn, mọi người tìm một viên hạt châu như biển rộng tìm kim, thế lực lớn nhất tự nhiên hi vọng tìm được Tinh Thần Châu lại càng lớn hơn.
Nhưng mọi người lại không đồng lòng, ai cũng có tư tâm. Ai không muốn có Tinh Thần Châu? Dù là môn hạ Thích Cửu Quân và u Dương Đạt sau khi đánh vào Hoa Hạ tu chân giới, cũng đã làm việc này. Kỳ thực Bùi Phóng mắng mọi người không đồng lòng, hơn phân nửa là mắng Thích Cửu Quân và u Dương Đạt. Nhưng mọi người là mình hữu, tạm thời không tiện xé rách da mặt, không thể làm gì khác hơn là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Về phần những người khác, hắn còn không để vào mắt. Dù có tìm được thì đã làm sao, cùng lắm thì lại đoạt lấy, dù sao thực lực vẫn bày ra đó.
Mọi người làm sao không biết dự định của Bùi Phóng, tự nhiên phải tiên hạ thủ vi cường, len lén tìm được rồi hãy nói.
Nói đến lúc Bùi Phóng mắng mọi người, cũng nên tỉnh lại chính mình, trước khi tiến công Hoa Hạ, có hắn dẫn đầu ba nhà liền đem địa bàn của Hoắc Tông mình, Bồ Thái Đông và Ngôn Kỵ chia cắt, hắn tự nhận mình đương nhiên chiếm nhiều hơn, cử động này đã khiến hai người kia rét lạnh tâm tư, mọi người nếu không vì chính mình, thì ba nhà tan rã đã là vết xe đổ. Vì thế Tinh Thần Châu mà ngay cả tiên nhân cũng tham lam tạo ra cuộc đại chiến thời thượng cổ, càng khiến cho mọi người bức thiết tìm kiếm, chính vì vậy dù chư quốc thế lực có liên thủ nhưng kết quả đã có thể dự đoán chỉ là thất bại, mọi người đều bị một mình Hoa Hạ đánh lui ra ngoài.
Mặc dù Dược Thiên Sầu đang hỗn tại Đông Cực Thánh Thổ, nhưng vẫn thường xuyên len lén bớt thì giờ tìm Hồng Thất và cổ Thanh Vân lý giải tin tức về việc Hoa Hạ tu chân giới đánh bại chư quốc thế lực liên thủ xâm lấn. Ngay cả hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cũng phải sợ hãi than thở thực lực của Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung. Hai nhà này thật đủ âm, quả nhiên là dưới đại thụ ẩn sâu đầm rồng hang hồ, người ngoài rất khó đơn giản thăm dò được gốc gác của bọn họ, nếu lần này không phải bị chư quốc thế lực bức đến nóng nảy, ai có thể biết trên tay hai nhà này còn ản giấu nhiều cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ như vậy.
Bất quá khiến cho Dược Thiên Sầu có chút khó hiểu chính là, trên tay Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung nếu đã có nhiều cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ như vậy, vì sao nhiều năm qua vẫn không hề xuất hiện được một vị cao thủ Hóa Thần kỳ?
Bài trừ nhân tố do bị Tất Trường Xuân làm hoảng sợ bỏ đi, theo tỉ lệ mà nói, lẽ ra không thể như vậy, lẽ nào ở đây còn có cách nói một phương khí hậu dưỡng một phương người? Hay có lẽ nói, lẽ nào trong đó có bí mật gì không muốn cho người biết?
Nói đến Hoa Hạ cũng thật không may, bên trên tu chân giới đại chiến, bên dưới lại có quân đội chiến tranh, từ trên xuống dưới đều lộn xộn, ngay cả Hồng Thất và cổ Thanh Vân đều tham chiến, nhưng do Dược Thiên Sầu nghiêm lệnh cấm đoán, có thể quan chiến nhưng không cho tham chiến, chỉ có một tinh huống được ngoại trừ, mặc kệ là ai, chỉ cần người của tu chân giới dám nhúng tay vào chiến tranh thế tục, Thanh bang và Hồng bang sẽ không tiếc trả giá xuất thủ, mà Dược Thiên Sầu cũng sẽ không khách khí, không ngại bỏ lại chuyện ở Đông Cực Thánh Thổ mà giải quyết chuyện này trước.
Đại chiến lần này của tu chân giới, làm trong lòng Dược Thiên Sầu càng thêm kiên định. Song phương không ngờ có thể dùng được nhiều tu sĩ như vậy, nhân số tham chiến vượt qua ba mươi vạn tu sĩ, quả thực có thể so được với quân đội hỗn chiến. Hắn đang tự hỏi, nhân gian có cần tồn tại nhiều tu sĩ đến như vậy hay không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhân gian còn là nhân gian bình thường hay sao? Phải giảm ít giảm ít lại giảm ít...
Bởi vậy Dược Thiên Sầu thậm chí đang suy nghĩ, có muốn làm ra một viên Tinh Thần Châu giả, ném tới chỗ chư quốc. Phỏng chừng có thể tạo thành một phen tự giết lẫn nhau?
Nếu như muốn hỏi chính hắn có muốn lấy được Tinh Thần Châu hay không, vậy không thể nghi ngờ hắn đã nghĩ từ lần đầu tiên nghe được về vật này, hắn vẫn luôn muốn lấy tới tay, thế nhưng thứ này lại ảnh hưởng quá lớn, huyên tới tam giới đều rung chuyển, ngay Tiên Đế và Minh Hoàng đều thèm muốn, nếu như cho hắn nhìn thấy thì cũng đã dự đoán được hậu quả, như vậy huyên tới mức thật quá ngu xuẩn, có chút chuyện không thể tuyên cáo ra ngoài miệng, chỉ có thể âm thầm giấu trong lòng. Nếu làm ra đồ giả, cứ nghĩ rằng tùy tiện lấy ra vật gì đó là có thể đuổi được rồi sao? Ngay chính hắn cũng không tin tưởng...
Tu chân giới dù có náo nhiệt, chỉ cần không chọc tới hắn, tạm thời hắn cũng không tham dự, chỉ ở phía sau yên lặng quan tâm, bởi vì hiện nay hắn đã tìm được lộ tuyến cao tầng, đó là Đông Cực Thánh Thổ, kỳ thực hắn vẫn luôn mong muốn kết giao với lộ tuyến này, tu vi càng thấp, thì càng phải cố gắng kết giao với lộ tuyến cao, đây là kinh nghiệm kiếp trước nói cho hắn, có câu tục ngữ nói rất tốt, trường kỳ đi theo một vị quan lớn mà hỗn, nếu không làm được đại quan cũng phải là một tiểu quan. Câu tục ngữ này đồng dạng cũng có thể dùng tại tu chân giới, trường kỳ đi theo người có tu vi cao mà hỗn, dù cho tu vi hiện nay của mình không vào mắt, nhưng ngày sau tu vi cũng sẽ không kém chút nào.
Trên thực tế chỉ cần có cơ hội hắn vẫn sẽ làm như vậy, mà sự thực cũng chứng minh, nói tóm lại hiệu quả không tệ, ở trước đây không cần nói, mượn Ngạc Tiên Quân mà nói, mới theo người ta lăn lộn vài ngày, người ta chỉ tày tiện ném ra một chút linh thạch, đã hơn hẳn bao nhiêu năm hắn liều mạng tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, việc buôn bán với Thiên Hạ thương hội đã đạt được bao nhiêu lợi ích? Nhưng cũng không bằng chỉ vài ngày đã kiếm được không đếm hết...
Đó chính là chỗ tốt khi đi lên lộ tuyến cao tầng, không chỉ chỗ tốt nhiều hơn, hơn nữa đối với việc đề thăng thực lực của chính mình cùng sự từng trải thật rất có ích, chỉ mới ngây người vài ngày với Ngạc Tiên Quân, hắn đã bắt đầu thấy chướng mắt với sự cãi nhau ầm ĩ của những đại cao thủ trong tu chân giới...Các ngươi cứ chậm rãi mà nháo, chờ sau khi lão tử hỗn xong trên cao tầng, quay đầu thu thập các ngươi chẳng khác gì một bữa ăn sáng.
Linh Phương cốc, đệ tử Văn gia trong khoảng thời gian này lật ngược toàn bộ địa bàn trong cốc cũng không tìm được Yến Truy Tinh và Tân Lão Tam. Lộ Nghiên Thanh biết tiếp tục tìm tòi mãi cũng không tốt. Rốt cục đành buông tha việc sưu tầm, Văn Lan Phong cũng mất đi lý do tiếp tục lưu lại. Khi sắp rời đi, tin tức Ngưu Hữu Đức kế nhiệm chức vụ chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực truyền tới lỗ tai hai người, đối với hai người biết rõ sự việc mà nói, thật sự không biết nên nói gì mới tốt. Nhất là khi nghe được Ngưu Hữu Đức xảo trá hơn một trăm vị cao thủ Hóa Thần kỳ mỗi người hai ức thượng phẩm linh thạch đều thật sự dở khóc dở cười. Quả nhiên là tác phong của Dược Thiên Sầu, so sánh với vẻ ngạo khí lăng vân của Tất Trường Xuân quả thực không cách nào so sánh, cũng uổng cho hắn nghĩ ra được trò này, lá gan cũng quá lớn, không ngờ cũng dám dùng danh hào của Ngưu Hữu Đức đến để xảo trá người khác. Không biết Tất Trường Xuân nghĩ như thế nào, không ngờ đem vị trí chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực truyền cho Dược Thiên Sầu, tên tiểu tử thích gây chuyện khắp nơi có thể đảm đương được trọng trách này sao?
Từ trên Dược Lư nhìn xuống phía dưới, Linh Phương cốc lại khôi phục hành động tế thế cứu nhân như ngày trước. Trên đường núi xa xa, người lui tới không ngừng. Dưới ánh bình mình, khuôn mặt tuyệt mỹ của Lộ Nghiên Thanh chợt thở dài, nói:
"Ta vốn cho rằng Tất Trường Xuân rời đi, nhìn chung toàn bộ tu chân giới, chỉ có hai người khả năng đảm đương vị trí chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực, một người là Nam Hải Từ Trúc Lâm Lộng Trúc, còn có một người chính là ngươi. Không nghĩ tới Tất Trường Xuân lại yên tâm giao cho Dược Thiên Sầu kế nhiệm chức chưởng hình sử. Tất Trường Xuân làm như vậy thật không khỏi có chút thiếu suy nghĩ." "Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, sao ta lại có khả năng đảm đương chưởng hình sử Yêu Quý Vực. Tất Trường Xuân làm như vậy, tất nhiên phải có thâm ý của hắn." Văn Lan Phong nhàn nhạt cười nói, mặt ngoài xem hắn như thản nhiên, trong lòng vẫn có chút
Khó chịu. Nói thật ra, mặc dù hắn chưa từng nghĩ qua muốn làm chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực, nhưng trong lòng cũng âm thầm nghĩ tới, nếu như bỏ qua quan hệ giữa Lộng Trúc và Tất Trường Xuân, làm không chuẩn Tất Trường Xuân thật có khả năng tìm hắn đến nhậm chức chường hình sử.
Theo lý thuyết, Tất Trường Xuân tha mạng cho hắn hai lần, nếu Tất Trường Xuân đi Đông Cực Thánh Thổ, hắn nên đi tiễn đưa, nhưng tâm tư có chút quấy phá, hắn nghĩ vạn nhất Tất Trường Xuân đến tìm hắn đảm nhiệm chức chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực, vừa lúc bị Lộ Nghiên Thanh nhìn thấy, mà chính mình lại tỏ vẻ cự tuyệt Tất Trường Xuân...Đây là khác vọng mà Văn Lan Phong thật sự muốn cho Lộ Nghiên Thanh nhìn thấy.
Trên thực tế, hắn cho rằng khả năng Tất Trường Xuân tìm hắn tương đối lớn, bời vì lịch đại chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực hầu như đều là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Chí ít cũng phải là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ mới có thể kế nhiệm. Lộng Trúc mới có tu vi Hóa Thần trung kỳ, mà bản thân hắn nếu Tất Trường Xuân ròi đi, rất hiển nhiên hắn chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Hon nữa nhân phẩm và uy vọng của hắn trong tu chân giới không tệ, Tất Trường Xuân không tuyển chọn hắn thì còn có thể chọn ai?
Văn Lan Phong thật không tiếp thu còn có người nào càng thích họp hơn mình. Tuy rằng chính hắn cũng không muốn làm, nhưng làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là Tất Trường Xuân không những không tìm hắn, thậm chí cũng không chọn Lộng Trúc, không ngờ lại chọn Dược Thiên Sầu chỉ mới có tu vi Độ Kiếp kỳ tiếp nhận chức vụ chưởng hình sừ Yêu Quỷ Vực kia.
Nếu như là Lộng Trúc tiếp nhận chức vụ, trong lòng hắn còn có chút thoải mái. Nhưng bây giờ lại là một tên tiểu tử có tu vi không cao, nhân phầm lại ác liệt như Dược Thiên Sầu, trong lòng hắn thực sự có điểm khó chịu.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Có chút thời gian, người ta luôn luôn đem sờ trường của mình đi so sánh với khuyết điểm của người khác, sau đó sẽ phát hiện mình rất rất giỏi, đường đường là Văn Lan Phong cũng không tránh khỏi ý nghĩ khuôn sáo này. Đây là nhân tính, hắn không hề hay biết, Tất Trường Xuân vốn không hề xem hắn là nhân tuyển thích họp nhất, trừ phi không có ai thực sự dùng được thì mới miễn cưỡng chọn hắn.
Hắn không biết chính là trên thực tế trong mắt hai vị chưởng hình sử đòi trước của Yêu Quỷ Vực, Lộng Trúc đều có tư cách hơn Văn Lan Phong hắn. Hắn còn không hề biết, thiên phú tu luyện của Văn Lan Phong đứng đầu trong tu chân giới, thậm chí còn cao hơn Văn Lan Phong hắn, chỉ là Lộng Trúc đã quen tính lười nhác, không muốn chịu ước thúc nên cố ý áp chế tu vi của mình. Bằng không bao nhiêu năm nay, sau khi Tất Trường Xuân rời đi thì thiên hạ đệ nhất cao thủ sẽ là ai vẫn còn phải đáng giá để thương thào.
Nếu như lại để Tất Trường Xuân chọn người tiếp nhận Yêu Quỷ Vực lần nữa, Tất Trường Xuân vẫn sẽ chọn Dược Thiên Sầu, mà không phải là người khác. Từ khi ở Đông Cực Thánh Thổ thấy được Dược Thiên Sầu trộn lẫn với Ngạc Tiên Quân, Tất Trường Xuân liền khẳng định mình đã tìm đúng người, cho nên mới ròi đi dứt khoát quyết tuyệt đến như thế.
Bời vì khà năng giao kết bằng hữu thường thường cũng có thể thể hiện ra năng lực của một người, cũng không phải hoàn toàn dựa vào vận khí.
Già như để Văn Lan Phong gặp phải Ngạc Tiên Quân, cứu Ngạc Tiên Quân, tiếp tục sẽ ra sao cũng không ai biết, nhưng hai người khẳng định sẽ không thể đi chung cùng nhau. Mà Lộng Trúc cùng Dược Thiên Sầu đều thuộc dạng người có da mặt thật dầy, khẳng định sẽ vuốt mông ngựa liên tục lừa dối Ngạc Tiên Quân trở thành bằng hữu. Điểm này Tất Trường Xuân đã sớm kiến thức qua, nhớ năm xưa cũng chính hắn bị mắc mưu Lộng Trúc nên mới đến Yêu Quỷ Vực thay hắn gánh trách nhiệm quản lý Yêu Quỷ Vực nhiều năm như vậy. Dược Thiên Sầu thì càng không cần phải nói, Tất Trường Xuân đã chính tai nghe hắn ngậm miệng mở miệng đều gọi Ngạc Tiên Quân là lão yêu quái. Hai người kia đã hoàn toàn trộn lẫn vào nhau, giả như Yêu Quỷ Vực thực sự có gì không giải quyết được, khẳng định Dược Thiên Sầu sẽ kéo Ngạc Tiên Quân đi hỗ trợ...