Đám người gia Lan đang chờ đợi bên bờ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy mặt hồ đang bình tĩnh chợt nhấc lên gợn sóng, toàn bộ Nguyệt Lượng hồ có vẻ rung chuyển dữ dội. Trên dưới Thực Nhân tộc đều kinh khủng thối lui ra sau, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi đối với sự vật mà mình không biết...
 
Mạch nước ngầm bên dưới hồ quẫy động, Dược Thiên Sầu đang đứng trên chiếc lưng khổng lồ liền nhanh chóng ngồi xổm xuống, giảm thiểu trở lực thật lớn mà thân thể phải thừa thụ. Hai tay hắn nắm chặt lớp da màu bạc gập ghềnh, miễn cho bị rơi xuống.
 
Theo tứ chi khổng lồ cường tráng khởi động chậm rãi, thanh cự kiếm đã thu nhỏ không ít chậm rãi cùng cả chuôi kiếm xuyên chìm vào trong thân thể khổng lồ, máu loãng đỏ sẫm nhiễm đỏ cả hồ nước thành tảng lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Không bao lâu, cự ngạc liền đứng lên, toàn bộ thân thể lóng lánh ngân quang. Đột nhiên, thân thể nằm dưới đáy hồ chợt biến mất không còn nhìn thấy. Dược Thiên Sầu kinh ngạc tìm kiếm chung quanh, chỉ thấy được ở phía trước hơn mười thước có một thanh cự kiếm ám kim sắc sừng sững dưới đáy hồ, cắm ngay trên một tảng đá khổng lồ? Tảng đá nằm trên một chiếc hố sâu do thân thể khổng lồ đè ép tạo ra.
 
"Dược Thiên Sầu, có phải ngươi nên đi xuống rồi không?" Phía dưới đột nhiên truyền đến thanh âm Ngạc Tiên Quân, Dược Thiên Sầu cúi đầu nhìn xuống, nhất thời lại càng hoảng sợ. Chỉ thấy bản thân mình đang cưỡi trên vai một người, hai tay đang Ồm đầu người nọ.
 
Tại sao có thể như vậy? Không cần giục giã lần nữa, Dược Thiên Sầu nhảy lên, phiêu phù trong hồ nước. Hắn hồ nghi quan sát người trước mắt. Người này thân hình cao lớn, trường bào màu bạc, mái tóc trắng như tuyết phất phới trong hồ nước, là một đại hán mặt trắng không râu. Một đôi mắt lấp lánh hữu thần đang cười tủm tỉm nhìn mình.
 
Dược Thiên Sầu cần cần thận thận hỏi: "Lão yêu quái, là ngươi sao?"
 
"Chẳng lẽ không giống sao?" Đối phương cười tủm tỉm hỏi ngược lại. Dược Thiên Sầu đi quanh hắn hai vòng, nói thầm lầm bầm: "Nghe thanh âm đúng là thanh âm lão yêu quái..."
 
"Oa ha ha...!" Ngạc Tiên Quân hất mái tóc bạc ngửa mặt lên trời cười điên cuồng: "Dược Thiên Sầu, chính là lão phủ, lão phu rốt cục đã thoát khốn!"
 
Dược Thiên Sầu giật mình nhìn hắn thêm vài lần, sau đó trợn mắt lườm hắn nói: "Thoát khốn thì thoát khốn, có cái gì đáng buồn cười. Chẳng lẽ ngươi sợ người ta không biết ngươi bị trấn áp hơn mười vạn năm?" Nói xong liền mặc kệ hắn, xoay người bay về hướng cự kiếm, đứng phía trên thì thầm: "Nhỏ.., nhỏ.., nhỏ..." Thanh cự kiếm ám kim sắc lại cấp tốc thu nhỏ lại.
 
Dáng tươi cười không chút kiêng kỵ trên mặt Ngạc Tiên Quân chợt cứng đờ. Hắn mở
 
To miệng như mắc nghẹn, lại ngẫm nghĩ lại, thoát khốn hẳn là một chuyện đáng giá vui vẻ nha? Thế nào bị tiểu tử này vừa nói, biến thành giống như không biết xấu hổ.
 
Hắn còn định cười lên vui vẻ, nhưng phát hiện làm thế nào cũng không cười nổi nữa, gương mặt Ngạc Tiên Quân co rút, miệng đang mở lớn chợt khép lại, nhìn vết tích do bản thể đè áp tạo ra dưới đáy hồ, nhất thời chợt cảm thán không ngớt. Một lần bị khốn kéo dài hơn mười vạn năm a! Hình như xác thực không có gì đáng để cười, hẳn nên cảm thấy bi ai mới đúng.
 
"Ai..." Hắn thở dài một tiếng, Ngạc Tiên Quân nghiêng đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Nhưng lại phát hiện không còn thấy Dược Thiên Sầu. Hắn còn đang kỳ quái, đã thấy Dược Thiên Sầu từ dưới khe cắm thần kiếm dưới tảng đá chui ra. Cái khe do thần kiếm cắm dưới tảng đá tạo ra lỗ hổng thật lớn, Dược Thiên Sầu cầm thanh thần kiếm ám kim sắc cổ xưa trong tay, vẻ mặt hiếu kỳ vuốt ve.
 
Đồng tử Ngạc Tiên Quân đột nhiên co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Dược Thiên Sầu. Hắn đối với thanh kiếm này thật quá quen thuộc, chính là thanh thần kiếm của Vạn Kiếm Ma Quân đã áp chế chính mình. Dược Thiên Sầu trong lúc vô ý liếc nhìn hắn chợt ôm thanh kiếm trong lòng trầm giọng nói: "Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi, chúng ta đã ký kết huyết mình, thanh kiếm hiện tại là của ta, ngươi đừng có đánh chủ ý xấu."
 
"Di..." Ngạc Tiên Quân lắc đầu nói: "Ngươi đừng hiểu lầm. Ta chỉ kỳ quái bằng vào tu vi của ngươi làm sao dễ dàng cầm lấy nó như vậy. Lẽ nào ngươi thực sự có thể khống chế nó?"
 
Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Thực sự không đoạt?"
 
Ngạc Tiên Quân dở khóc dở cười nói: "Ta cướp nó làm gì? Thanh kiếm tuy rằng tốt, cũng không phải ai đều có thể khống chế. Làm không chuẩn trải lại sẽ bị nó làm bị thương, dù có rơi vào trong tay ta, nhưng còn không bằng một kiện tiên bảo bình thường. Huống chi ta cảm kích ngươi còn không kịp, thế nào lại đi cướp đồ vật của ngươi. Ta chỉ là kỳ quái, sao ngươi có thể khống chế thanh thần kiếm này?"
 
Dược Thiên Sầu vuốt ve thân kiếm, đắc ý nói: "Lấy máu nhận thân, không có nghe nói qua sao? Đây gọi là hữu duyên!"
 
"Lấy máu nhận thân cái thí. Xuyên trên người ta nhiều năm như vậy, ít nhất máu tươi cũng phải nhuộm kín nó cả trăm ngàn cân. Cũng không thấy nó chịu nhận thân." Tuy ngoài miệng Ngạc Tiên Quân nói như vậy, kỳ thực bằng vào sự từng trài của hắn đã đoán được Dược Thiên Sầu nói không sai, đây chính là thần kiếm đã nhận chủ...
 
Một chi trong Khai Thiên Tích Địa tiễn, thần kiếm có hồn phách tàn dư của đại thần Nghệ không ngờ lại nhận thức tiểu tử này thành chủ nhân...Thần tình Ngạc Tiên Quân đầy phức tạp nhìn Dược Thiên Sầu, nói không nên lời là vị đạo gì. Có đố kỵ ước ao cũng có kinh diễm, trên thực tế đúng như lời hắn, thần khí không phải là ai cũng có thể tùy tiện khống chế, không quan hệ gì tới tu vi cao thấp, chỉ có người nào được thần khí nhận thức, mới có tư cách khống chế.
 
MÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiimÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimmÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊimm
 
Trong lòng Ngạc Tiên Quân mơ hồ còn có suy đoán, tiểu tử này thật không chuẩn đã được hồn phách tàn dư của đại thần Nghệ nhận thức, mới có thể khống chế kiếm này, bằng không chỉ bằng vào tu vi của hắn, chỉ sợ muốn dễ dàng cầm nó lên cũng đã trắc trở. Mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ tất cả, nhưng hắn vẫn không muốn nói ra...
 
Dược Thiên Sầu ôm kiếm sờ tới sờ lui, có điểm yêu thích không buông tay, cười ha ha nói: "Thứ tốt! Thứ tốt, cũng không biết uy lực làm sao, bất quá khẳng định không tệ, hôm nào xem ai không vừa mắt, mẹ nó, đem hắn ra thử xem..." Kỳ thực hắn cũng không biết thần kiếm tốt chỗ nào, nhưng trong miệng liên tục khoa trương khen ngợi không ngừng.
 
"Dược Thiên Sầu, thứ này ta khuyên ngươi nên ít lấy ra rêu rao, ta không cướp của ngươi nhưng cũng không đại biểu người khác sẽ không cướp." Ngạc Tiên Quân thở dài nói: "Nếu như đặt ở mười vạn năm trước, ta khẳng định sẽ xuất thủ cướp giật. Nhưng cùng nó ở một chỗ suốt mười vạn năm, nói không biết hết cũng phải lý giải một chút, Nghệ thần oai không cho xâm phạm. Lão phu tự nhận không khống chế được nó, thế nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy, di bảo của đại thần, đã từng đại hiển thần uy trong tay Vạn Kiếm Ma Quân. Đây là chuyện mà ai cũng biết, nếu bị người biết trong tay ngươi có thần kiếm, chỉ sợ không có mấy người ngăn được sự mê hoặc của nó, đến lúc đó phiền phức của ngươi cực lớn."
 
Dược Thiên Sầu sừng sốt, lập tức thu lại thanh kiếm, hết nhìn đông tới nhìn tây, ra vẻ rất sợ người nhìn thấy. Ngạc Tiên Quân tóc bạc phất phới lắc đầu nói: "Ngươi tự mình biết đi!" Hắn thực sự nghĩ không ra thần kiếm vì sao lại nhận thức Dược Thiên Sầu làm chủ nhân.
 
"Đa tạ nhắc nhở." Dược Thiên Sầu cười nói, bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Lão yêu quái, hiện tại ta đã giúp ngươi thoát khốn. Ngươi nên nói cho ta biết tin tức về Tử hỏa đi?"
 
Ngạc Tiên Quân sửng sốt, sau đó thoáng xấu hổ nói: "Kỳ thực ta cũng không rõ ràng Tử hỏa đang ở vị trí nào cụ thể...
 
"
Cái gì?" Gương mặt Dược Thiên Sầu nhất thời sầm xuống, trầm giọng nói: "Lão yêu quái, ngươi gạt ta?"
 
"
Ngươi đừng vội! Nghe ta nói cho hết lời. Tuy rằng ta không biết vị trí đích xác của Tử hỏạ, nhưng biết vị trí đại khái của nó. Ngươi có muốn nghe hay không?"
 
Trên mặt Dược Thiên Sầu lập tức hiện lên dáng tươi cười, liên tục gật đầu nói: "
Muốn nghe muốn nghe, nói mau nói mau."
 
Ngạc Tiên Quân trầm ngâm nói: "
Có người nói sở dĩ Vạn Kiếm Ma Quân có thể ở đây bày ra Thiên Địa Càn Khôn đại trận, đó là nhờ vào uy lực vô cùng của Từ hỏa, mà Tử hỏa cũng chống đỡ toàn bộ Thiên Địa Càn Khôn đại trận, là nơi phát ra lực lượng. Cách nói này hẳn là không giả, bằng không Thiên Địa Càn Khôn đại trận cũng khốn không được nhiều cao thủ của Tiên mình hai giới như vậy. Nếu suy tính ra, Tử hỏa hẳn là bị phong tỏa trong đại lục này để chống đỡ toàn bộ sự vận chuyển của đại trận...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play