"Vì sao phải công kích bộ lạc bên hồ?" Ánh mắt Dược Thiên Sầu lạnh lùng gằn từng chữ.
 
"Có phải ta trả lời làm ngươi không hài lòng, ngươi sẽ hướng ta động thủ?" Ngạc Tiên Quân cười có chút vị đạo như tự giễu, thử nghĩ đường đường một trong mười hai tiên quân Tiên giới Ngạc Tiên Quân, hôm nay lưu lạc tới mức bị một tu sĩ Độ Kiếp kỳ ép hỏi, buồn cười hay không? Sau vẻ buồn cười chính là sự thê lương.
 
Dược Thiên Sầu trầm mặc không hé răng theo dõi hắn, cũng không lên tiếng, cũng không nói là phải hay không phải, chỉ yên tĩnh chờ câu trả lời thuyết phục, nhưng biểu tình lại có vẻ có chút lạnh lùng.
 
Ngạc Tiên Quân than thở: "Không nói lời nào xem như biểu thị thừa nhận.., kỳ thực lý do rất đơn giản, đám ngạc ngư con tuy là phân thân của ta, nhưng cũng tự có thân xác huyết nhục, ăn cơm là chuyện đương nhiên. Thế nhưng bình thường lại không dám đại quy mô tiến công bộ lạc như vậy, sợ sẽ đưa tới phiền phức không tưởng tượng được. Nhưng bởi vì áp chế ba trăm năm lại buông lỏng một lần, ta tự nhận khả năng khống thủy có thể ngưng huyễn ra ngạc ngư lớn hoàn toàn đủ sức bảo hộ đám phân thân nhỏ kia. Vì vậy nghĩ muốn phóng túng chúng một lần ăn chán chê, ai biết lại chọc phải phiền phức, đụng phải ngươi!"
 
"Nói nhảm." Dược Thiên Sầu nhàn nhạt trả lời, thanh sắc phi kiếm quanh thân xoay quanh bay lượn, làm ra trạng thái như chuần bị công kích...
 
"Ha hả! Xem ra ngươi không giết ta không được." Ngạc Tiên Quân cười khổ nói: "Nguyên lai hơn mười vạn năm chờ đợi, chờ tới không ngờ là kết quả như vậy, sớm biết như thế, ta cần gì phải ráng chịu đựng...Bỏ đi, chết thì chết thôi! Dù sao dù ngươi không giết ta, ta cũng không còn nghị lực và năng lực tiếp tục giày vò thêm nữa."
 
Gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình nói: "Vì sao bi quan như vậy?" Lời nói ra an ủi, nhưng giọng nói không có chút ý tứ an ủi nào.
 
"Ta một mực lừa mình dối người mà thôi." Ngạc Tiên Quân ha hả bi ai cười: "Hơn mười vạn năm giày vò, để duy trì mạng già này không chết. Tu vi bị tiêu hao ngày qua ngày, hôm nay tu vi từ Tiên Để trung kỳ hạ xuống chỉ còn Thượng Tiên hậu kỳ. Dù có đi ra, bằng tu vi của ta hôm nay trên trời dưới đất đã sớm không còn địa vị gì cho Ngạc Tiên Quân ta, hà tất còn đi ra ngoài tự rước lấy nhục?"
 
Thân thể màu bạc dài đến trăm thước thật lớn lẳng lặng nằm dưới đáy hồ hắc ám, bị nước bùn che giấu mười vạn năm chưa từng động qua một chút, cặp mắt màu đỏ duy nhất có thể chuyển động chậm rãi khép lại, đợi số phận chung kết.
 
Dược Thiên Sầu cũng gật đầu, hắn có thể lý giải được tâm tình của Ngạc Tiên Quân, giống như hắn đã từng làm lão đại xã hội đen, sau khi ở tù được thả ra, nhưng lại lưu lạc tới nông nỗi chỉ còn đi xách giày cho đám tiểu đệ ngày xưa, điều này đối với rất nhiều người mà nói, thật chênh lệch chẳng khác gì trời với đất. Ở trong lòng thật sự rất khó thừa thụ, trọng yếu nhất là địch nhân Vạn Kiếm Ma Quân khiến hắn nhớ mãi không quên cũng đã ngã xuống, làm hắn lập tức mất hẳn ý chí chiến đấu, nếu như Vạn Kiếm Ma Quân còn sống hắn còn có thể chịu nhục chờ ngày báo thù, nhưng hôm nay tất cả đều kết thúc...
 
Dược Thiên Sầu trầm mặc nói: "Ta tìm không ra lý do giết ngươi, bởi vì giữa lại ngươi đối với ta không có một điểm chỗ tốt, có lẽ sau này sẽ còn mang đến phiền phức cho chính mình. Thế nhưng ngươi có thể cho ta một lý do không giết ngươi...Có lẽ nói ngươi có thể xuất ra chỗ tốt gì đó để thu mua ta."
 
"Cái gì cũng không cần nói nữa, duy chỉ cầu chết thôi, huống chi ngươi xem ta như vậy còn có thể cho ngươi được chỗ gì tốt? Ở tại Tiên giới thật ra ta còn chút sản nghiệp, nhưng nhiều năm qua như vậy, sợ rằng đã sớm không biết rơi vào tay ai. Hơn nữa bằng vào tu vi của ngươi còn không đi được Tiên giới." Ngạc Tiên Quân nhắm mắt lại, thản nhiên cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi động thủ đi! Ta không chống cự. Chỉ hi vọng ngươi cho một sự thống khoái, kiếp sau nếu có duyên, ta sẽ cảm tạ ngươi."
 
Vừa mới nảy sinh chút lòng trắc ẩn liền triệt để biến mất, Dược Thiên Sầu quát lạnh một tiếng: "Ngạc Tiên Quân, vậy xin lỗi." Hắn vốn là một người hành sự quả đoán, nếu đã quyết định sẽ không chút do dự mà xuất thủ.
 
Mấy trăm đạo thanh sắc quang ảnh trong nước phát sinh tiếng sưu sưu, mang theo thang quang sắc bén vọt tới. Xung quanh tỏa sáng một vòng cao sắc quang vựng tỏa sáng huyễn lệ. Một chuỗi tiếng đốt đốt vang lên, mấy trăm thanh phi kiếm thanh sắc toàn bộ đều trúng mục tiêu, trong tích tắc, sau lưng thân thể thật lớn của Ngạc Tiên Quân hiện lên mấy trăm thanh sắc quang điểm trán phóng, là mấy trăm thanh sắc phi kiếm, nhưng vẫn không hoàn toàn xuyên được lớp da, còn lộ ra bên ngoài.
 
Con mắt Ngạc Tiên Quân mở ra, đôi mắt đỏ rực khó hiểu nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu. Mà khóe miệng Dược Thiên Sầu lại co quặp...Lớp da của lão yêu quái quả thực quá dầy, cũng thật quá kiên cố, bằng sự sắc bén của Thanh hỏa phi kiếm không ngờ cũng không công phá được lóp da kia, không hổ là lão yêu quái sống hơn mười vạn năm.
 
"Cái kia.., tiểu huynh đệ, hữu duyên gặp gỡ hàn huyên lâu như vậy, ngươi tên là gì?" Ngạc Tiên Quân đột nhiên đặt câu hỏi.
 
Dược Thiên Sầu có chút ngại ngùng vò đầu nói: "Dược Thiên Sầu!" phảng phất như đang xấu hổ khi nhắc tới tên mình, cũng phải, người ta nằm im nơi đó không phản kháng, để cho hắn giết hắn cũng giết không xong, xác thực có chút mất mặt.
 
"Cái kia...Dược Thiên Sầu, ngươi buông tay làm đi. Lão phu không trách ngươi, chỉ cầu cho một chấm dứt thống khoái." Ngạc Tiên Quân trịnh trọng nói, giọng nói không có chút nào oán hận, ra vẻ chỉ sợ Dược Thiên Sầu nhân từ nương tay, nên dùng lời trấn an.
 
"Tốt, ta.., ta thử lại xem." Dược Thiên Sầu phiêu phù trong nước, song chưởng huy vũ, Thanh hỏa phi kiếm ghim trong lớp da của Ngạc Tiên Quân thong thả bay ra, trong tích tắc đàn kiếm lại xoay quanh bay lượn, gương mặt Dược Thiên Sầu đầy vẻ dữ tợn dùng ngón tay điểm tới, mấy trăm thanh phi kiếm điên cuồng bắn ra.
 
"Sựt sựt...m thanh lại vang lên, nhưng kết quả cũng như trước, lưỡi kiếm vẫn lộ bên ngoài, vẫn chưa thâm nhấp.
 
Trong hồ xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi. Dược Thiên Sầu trợn tròn mắt há hốc, Ngạc Tiên Quân cũng không lời nào để nói. Đôi mắt to đỏ rực chuyển vòng vo, sau đó lộ ra thần tình dở khóc dở cười...Hắn không nhớ đã có bao nhiêu năm tháng không giao thủ với tu sĩ Độ Kiếp kỳ, bằng tu vi Tiên Đế ngày xưa của hắn, cũng không có cơ hội giao thủ với Độ Kiếp kỳ. Thiếu chút nữa hắn đã quên, bằng tu vi của tu sĩ Độ Kiếp kỳ, muốn bày trừ thiên nhiên phòng ngự của bản thể hắn cũng chính là lớp da dầy tới hai thước chỉ sợ còn kém một chút. Phi kiếm của Dược Thiên Sầu có thể cắm vào lớp da của mình cũng xem như tu vi không tệ ở cảnh giới Độ Kiếp kỳ.
 
Hắn không biết chính là, Dược Thiên Sầu vừa rồi chỉ là nhờ cậy vào sự sắc bén của Thanh hỏa phi kiếm mà thôi.
 
"Mẹ nó! Lão tử không tin." Dược Thiên Sầu mắng một câu thô tục, đại biểu hắn đã thẹn quá thành giận, chưa thấy qua chuyện gì mất mặt như thế. Chỉ thấy song chưởng hắn mở ra một luồng thanh quang không ngừng bay ra, trong tích tắc, toàn bộ ba ngàn Thanh hỏa phi kiếm đều xuất hiện, dạng phát cuồng liều mạng kia cũng làm Ngạc Tiên Quân hơi kinh hãi.
 
"
Đi!" Dược Thiên Sầu huy song chưởng gầm lên. Thanh quang trong hồ giống như mưa sao sa bắn về phía bản thể Ngạc Tiên Quân, "sựt sựt...", lại không có hiệu quả. Thanh sắc quang điểm khảm trên lớp da màu bạc lại lần thứ hai rút ra xoay quanh, theo thủ thế của Dược Thiên Sầu liên tục bay lên rơi xuống...
 
Trong tích tắc, thanh sắc lưa quang dày đặc bắn ra như mưa không ngừng, âm thanh sựt sựt vang lên bên tai không dứt. Dược Thiên Sầu triệt để bão nổi, hắn không tin tưởng bằng vào phi kiếm sắc bén của mình lại không phá được lóp da của lão yêu quái.
 
Vì thế liên miên không dứt cuồng oanh loạn tạc, nhất định phải có lúc oanh nát lóp da của lão yêu quái...
 
Cử động điên cuồng như vậy, kết quả làm Ngạc Tiên Quân nhìn thấy mà giật mình, mặc cho ai cũng không muốn để bản thân chết theo kiểu này a! Dù là mở được lóp da phòng ngự của mình, phỏng chừng bằng vào chính tu vi người này còn không lập tức giết chết được mình, nếu như chiếu theo cách làm này của hắn, khẳng định mình không phải bị giết mà chết, mà là bị hắn dằn vặt đau nhức tới chết!
 
"Chờ một chút! Dược Thiên Sầu, khoan hãy động thủ, hãy chờ một chút!" giọng nói của Ngạc Tiên Quân có vẻ run rẩy nói.
 
Thanh sắc lưa quang đang xuyên toa không thôi liền tạm thời ngừng lại, Dược Thiên Sầu đỏ bừng đôi mắt nhìn chằm chằm Ngạc Tiên Quân trầm giọng nói: "
Làm sao vậy? Lão yêu quái, lẽ nào ngươi muốn đổi ý không muốn chết nữa? Ta nói cho ngươi, không có cửa đâu. Hiện tại hối hận đã chậm, trở lại... Nguồn truyện: Truyện FULL
 
"Chờ một chút! Chờ một chút!" Ngạc Tiên Quân sợ hãi nói: "Dược Thiên Sầu, ta không có đổi ý, nhưng ngươi đã đáp ứng cho ta một sự thống khoái a! Ngươi cứ làm theo phương pháp lóc da cắt thịt như thế làm ta sợ a! Ngươi xác nhận ngươi làm như vậy có thể cho ta chết được thống khoái?"
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu nghe vậy đang trong sự điên cuồng chợt thanh tỉnh lại, nhìn lớp da màu bạc bị phi kiếm của mình đâm lủng lỗ chỗ nhưng còn chưa phá vỡ, chính hắn cũng ngần người. Hắn trầm mặc một lúc lúng túng nói: "Ta có biện pháp, lần này có thể."
 
Ngạc Tiên Quân run như cầy sấy nói: "Ngươi thực sự xác nhận có thể? Dược Thiên Sầu, ngươi đừng làm ta sợ, để cho ta chết được an tâm có được hay không?" Hắn chẳng bao giờ nghĩ tới mình muốn đi tìm cái chết kết quả lại làm bản thân mình hoảng sợ đến như vậy.
 
Ra vẻ chết kiều này, còn không bằng tiếp tục sống sót, tuyệt niệm chán nản chợt sản sinh một tia dao động.
 
"Yên tâm! Bàn lĩnh áp đáy hòm của ta còn có rất nhiều." Dược Thiên Sầu có chút không có ý tứ cười nói: "Ngươi nhắm mắt lại, không nhìn sẽ không sợ nữa. Ta khẳng định cho ngươi chết thật thống khoái."
 
"Tốt, tốt, ta tin tưởng ngươi thêm một lần." Ngạc Tiên Quân quả đoán nhắm mắt lại, thực sự không dự định nhìn thêm nữa.
 
"Đi!" Dược Thiên Sầu huy kiếm quyết, ba ngàn Thanh hỏa phi kiểm liền bạo bắn ra, toàn bộ cắm lên thân thể khổng lồ, mí mắt Ngạc Tiên Quân khẽ nhúc nhích một chút, muốn mở ra xem như cũng đành nhịn xuống.
 
Dược Thiên Sầu đột nhiên mở hai tay, gầm lên: "Thiêu!" Ba ngàn thanh phi kiếm oanh một tiếng toàn bộ toát ra thanh sắc hỏa diễm, bám lên thân thể màu bạc đốt cháy. Với hắn mà nói đây là một lần phát huy siêu việt, ở dưới đáy nước phóng hỏa, cần phải nắm giữ thật vi diệu cân đối, song song thi triến Thủy quyết cùng Hỏa quyết.
 
Trên dưới Thực Nhân bộ tộc đang đợi bên hồ, đã chờ tới khi phương đông lóe sáng, mắt thấy trời sắp sáng nhưng Dược Thiên Sầu còn chưa rời khỏi hồ nước, những người này tuy rằng sinh hoạt trong sự nguyên thủy cùng dã man, nhưng tâm địa thiện lương, mọi người suốt cả đêm nhìn mặt hồ không chuyển mắt, chờ mong sẽ có kỳ tích xuất hiện.
 
Gia Lan tộc trưởng dẫn đầu các tộc nhân, lẳng lặng canh giữ ngay bên hồ, trong mắt không khỏi lộ ra tia tuyệt vọng, nhưng ngay lúc này dưới mặt hồ phóng xuất ra thanh lượng quang mang, làm Nguyệt Lượng hồ đẹp như viên bảo thạch, mọi người nhìn nhau không biết dưới đáy hồ rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng trong ánh mắt lại lần nữa phóng xuất ra quang mang hi vọng...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play