"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho Tử Y gia nhấp Vọng Nguyệt Tông đâu, cũng không cần nàng phải tuân thủ môn quy. Ngươi đem nàng trà lại cho ta, ta cầu xin ngươi!" Quỳnh Hoa tiên tử thành tâm nói.
Lộng Trúc lạnh nhạt:
"Tử Y ngay cả ngươi là ai nó cũng không biết. Nó sẽ không bao giờ đi theo ngươi cả, nó cũng không thích làm một nữ nhân sau khi sinh con xong liền vứt bỏ gia đình. Ngươi đừng có si tâm vọng tưởng!" Ngữ khí đánh thép hung hăng xuyên thủng trái tim của Quỳnh Hoa tiên tử, khiến cho đầu óc nàng choán váng, cả người thối lui về phía sau, diễn cảm trắng bệch nói:
"Ngươi thật sư không chịu đem Tử Y trả lại cho ta?" Lộng Trúc quay lưng nhìn về phía hải vực xa xăm, thản nhiên đáp:
"Không cần nhiều lời vô nghĩa làm gì. Coi như ngươi hỏi thêm vạn lần, ta cũng sẽ không bao giờ giao Tử Y vào trong tay ngươi." "Vô sỉ!" Quỳnh Hoa tiên tử rùng mình nói:
"Ngươi không cho nàng đi theo ta. Chính ta sẽ đến Nam Hải Tử Trúc Lâm tìm nàng." "Ngươi không ngại thì hãy thử xem." Lộng Trúc xoay người, gằn từng chữ nói:
"Nếu ngươi dám đến tìm Tử Y, ta liền sang bằng Vọng Nguyệt Tông, diệt toàn môn của ngươi. Chuyện này đối với ta đều không phải là chuyện khó khăn gì. Ta nói được thì sẽ làm được. Muốn đi tìm Tử Y, hay là bảo vệ trên dưới Vọng Ngyệt Tông, chính ngươi tự mình suy nghĩ đi." Hoa Như Ý cùng hai nữ trưởng lão khác nhất thời hoa dung thất sắc. Lúc trước Hoa Như Ý còn muốn tỷ tỷ cùng tỷ phu hòa giải. Nào ngờ lúc này tỷ phu lại nói rằng sẽ ra tay diệt môn Vọng Nguyệt Tông. Nàng không khỏi run rẩy nói:
"Tỷ phu..." Còn chưa nói xong, Lộng Trúc liền đã trừng mắt hổ nhìn về phía nàng, quát:
"Im miệng, nơi này không có tỷ phu của ngươi. Trên dưới Vọng Nguyệt Tông các ngươi đều là một đám nữ nhân vô tình vô nghĩạ, còn có tỷ phu này trong mắt sao? Thật là nực cười." Hoa Như Ý níu lưỡi không biết nói như thế nào cho đúng. Còn Quỳnh Hoa tiên từ thì khóc không thành tiếng nói:
"Tiêu Diêu, ngươi hảo ngoan tâm, cư nhiên lại không khoan nhượng đem hai mẫu tử chúng ta tách rời." Lộng Trúc liếc mắt lạnh nhìn nàng, thản nhiên cành cáo:
"Nếu ngươi còn dông dài. Hiện giờ ta liền giết vài người cho ngươi xem." Thân thể mềm mại của Quỳnh Hoa tiên từ chấn động. Không nghĩ rằng nam nhân năm xưa chính mình vừa gặp đã thương. Ngày hôm nay cư nhiên lại nhẫn tâm như thế...Theo sau nàng xoay người nói:
"Chúng ta đi!" Hoa Như Ý nhìn về phía Lộng Trúc khẽ thở dài một tiếng, ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng đành thôi. Đồng thời cũng xoay người, mang theo hai nữ trưởng lão lăng không đuổi theo Quỳnh Hoa tiên tử...
Lúc này Nam Minh lão tổ nhăn mày, có chút ngượng ngùng đi tới bên cạnh Lộng Trúc. Thật lâu sau mới nhỏ giọng hỏi:
"Lộng Trúc, nàng chính là mẫu thân của Tử Y sao?" Lộng Trúc nhắm mắt khẽ gật đầu.
Nam Minh lão tổ xấu hổ gượng cười giải thích:
"Lộng Trúc, xin lỗi ngươi, ta không biết nàng và ngươi còn có mối quan hệ này. Nhưng ngươi cũng đừng trách ta, đều là gã tiểu tử Dược Thiên Sầu đó xui khiến ta làm như vậy. Thế nhưng hắn đã cong đuôi chạy trốn trước rồi ah! Mà hai người các ngươi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Nói nghe chút đi!" "Chuyện này nhắc lại cũng dông dài lắm. Nếu có thời gian ta sẽ tường tận kể cho ngươi nghe." Lộng Trúc nhắm mắt, diễn cảm hờ hững nói:
"Hiện giờ ta lo lắng nhất chính là bên phía Yêu Quỷ Vực, không biết Dược Thiên Sầu đang muốn diễn trò quỷ gì. Không được, chúng ta mau chạy tới đó thôi." Nói dứt lời, cả người Lộng Trúc đã phóng vút đi. Nam Minh lão tổ
"uy" một tiếng. Còn muốn hỏi hắn xem Chưởng Hình Sứ tân nhiệm rốt cuộc là nhân vật nào. Nhưng thấy Lộng Trúc vội vàng như vậy, hắn đành phải chờ đến lúc khác sẽ hỏi thăm sau!
Thuận Thiên Đảo, trong gian phòng lớn, Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng đứng im. Còn Mộc Nương Tử thì giúp hắn đeo mặt nạ da người lên. Nàng không hiểu vì sao Dược Thiên Sầu muốn thay đổi dung mạo của mình. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng nàng đã từng được giáo huân qua. Nàng hết thảy chỉ cần nghe theo là được, không nên hỏi qua những lời vô nghĩa.
Sau khi hóa trang xong, cả người Dược Thiên Sầu rực rỡ hẳn lên, cùng bản thân lúc trước hoàn toàn khác biệt. So với lúc trước càng bày ra hình dáng phong phạm cao thủ hơn, diễn cảm ngạo nghễ hiên ngang như bất khả xâm phạm. Chẳng qua tuổi tác thoạt nhìn có vẻ già hơn rất nhiều. Mộc Nương Tử hoài nghi, lại có người không thích thanh xuân, ngược lại còn đem chính mình biến thành hình dạng lão nhân. Cũng không hiểu Dược tiên sinh đang muốn làm cái gì nữa.
Dược Thiên Sầu nhìn thấy tia hoài nghi trong mắt nàng, đem những thứ hóa trang linh tinh nhét vào trong túi trữ vật. Sau đó mới cười nói:
"Mộc Nương Tử, ngươi hãy nhớ kỹ. Từ lúc này trở đi, Chưởng Hình Sứ tạm thời không được kêu là Dược Thiên Sầu, mà hãy gọi ta là Ngưu Hữu Đức." "Ngưu Hữu Đức?" Mộc Nương Tử sừng sốt, vội vàng cúi người hành lễ:
"Nương Tử đã ghi nhớ. Mỗi khi thấy diện mạo này của tiên sinh thì liền kêu là Ngưu Hữu Đức." "Thông mình!" Dược Thiên Sầu vươn một ngón tay lên khen ngợi. Mủn cười phân phó:
"Trong Yêu Quý Vực chỉ một mình ngươi biết bí mật này, nên không được nói cho bất luận kẻ nào biết. Thôi, mau đi mang hoa quả lên đây." Vừa nghe trong Yêu Quý Vực chỉ có một mình nàng biết được bí mật này, thì Mộc Nương Tử không khỏi kinh hỉ, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị thanh mâm hoa quả, đem tới bày lên trên bàn án. Dược Thiên Sầu chà xát song thủ, nằm dài xuống ghế, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống nhân sinh. Mộc Nương Tử ngồi ở phía sau, vô cùng tự giác nhẹ nhàng xoa bóp vai cho hắn. Sau khi ăn uống no say, bất tri giác mơ màng ngủ đi lúc nào mà cũng không biết...
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Đợi tới rạng sáng ngày hôm sau, khi ánh mặt trời còn chưa ló dạng, trên mây đen trong khoảng trời Yêu Quý Vực, bỗng dưng thấp thoáng hơn trăm bóng người đang phi hành lướt đến. Động tĩnh lớn như vậy, đều khiến cho đám yêu ma quỷ quái ở bên dưới hoảng hốt. Cho tới hôm nay chưa từng thấy qua nhiều cường giả đồng loạt quang lâm Yêu Quý Vực như vậy...
Khoảng một lát sau, hơn trăm bóng ngươi đã bay qua khoảng trời hôn ám. Phía
Trước xuất hiện một chiếc hồ lớn phẳng lặng như gương, rộng lớn tới mức khiến cho người ta nhìn không thấy bờ bên kia. Mọi người đều biết, đây chính là Thiên Lý Hồ nổi danh ở bên trong Yêu Quỷ Vực. Nhiều năm qua, Chưởng Hình Sứ các đời đều sống trên hòn đảo nhỏ, nằm ở giữa mặt hồ.
Nơi này từng là cấm địa trong tu chân giới. Bất luận người nào tùy tiện xông vào đều không thể bảo toàn tính mạng. Hiện giờ đám người này ngang nhiên xông đến. Chẳng khác nào đã phá hỏng quy củ bao nhiêu năm qua. Không biết tân chủ nhân sống trên Thuận Thiên Đảo sẽ có phản ứng gì.
Nhất thời trong lòng mọi người đều có chút lo lắng không yên. Chủ yếu là bởi vì chưa biết Chưởng Hình Sứ tân nhiệm rốt cuộc là cái hạng người gì.
Phía trước xa xa giữa Thiên Lý Hồ, quả nhiên đã trông thấy một cái chấm đen. Ba người phi hành dẫn đầu trao đổi nhau một cái ánh mắt, dần dần giảm tốc độ phi hành xuống. Dưới tình huống chưa biết Chưởng Hình Sứ tân nhiệm là ai, bọn hắn cũng nên phải khiêm tốn một chút mới là thượng sách.
Thuận Thiên Đảo cô độc nằm sừng sững ở giữa Thiên Lý Hồ mênh mông bát ngát, u tĩnh mà ngăn cách. Thế nhưng cái hòn tiểu đảo này, đối với mấy người ở trên không trung lại sản sinh ra áp lực phi thường cường đại.
Đám người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhưng không ai dám hạ xuống dưới Thuận Thiên Đảo. Cuối cùng ánh mắt đều quẳng ném lên trên người Bùi Phóng. Bùi Phóng thần tình run rẩy, nhưng cũng không có biện pháp ah! Ai bảo hắn dẫn mọi người tới đây chứ. Bất quá dư âm uy khí của Tất Trường Xuân dường như vẫn còn đó, hắn cũng không dám tùy tiện đáp xuống. Vĩ thế ho khan một tiếng, cao giọng nói:
"Vừa nghe Yêu Quỷ Vực có Chưởng Hình Sứ tân nhiệm. Đám lĩnh chủ chư quốc chúng ta liền tiến đến bái kiến chúc mừng!" Thanh âm quanh quần ở trên không trung, bất quá lúc này bọn hắn lại đang tập trung tinh thần nhìn xuống căn nhà lớn nằm ở giữa đảo. Chỉ nghe bên trong có thanh âm hậm hực truyền ra:
"Mộc Nương Tử, không phải Tất Trường Xuân nói rằng Yêu Quỷ Vực có quy định, bất luận kẻ nào tùy tiện xông vào đều giết chết không tha hay sao? Ta bây giờ có thể đi ra giết đám người này không hả?" Thanh âm tuy không lớn. Nhưng dựa vào tu vi của mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Cả đám trong lòng đều run như cầy sấy. Ngay sau đó lại nghe thấy giọng nữ nhân truyền ra:
"Tiên sinh, ngài vừa mới kế nhiệm cương vị Chưởng Hình Sứ thì không nên giết người, như vậy không tốt lắm đâu." Trên Thuận Thiên Đảo còn có nữ nhân sao? Mấy người đưa mắt nhìn nhau nghi hoặc.
"Mẹ kiếp! Bên ngoài là phường trộm cướp phương nào! Sáng sớm đã dám tới đây huyên náo. Có để cho người khác ngủ hay không đây?" Thanh âm rống giận từ trong căn nhà truyền ra. Đồng thời một cỗ chân khí âm trầm khủng bố phô thiên cái địa cũng theo trong đó chậm rãi khuếch tán ra. Nháy mắt đem phạm vi mấy chục trượng xung quanh bao trùm lên.
Lạnh lẽo, tuyệt vọng, tử vong...Hàng loạt những cảm xúc cực đoan đan xen lẫn nhau khiến cho tâm thần người ta kinh nghi bất định. Ngay cả Bùi Phóng tu vi cao nhất trong đám lĩnh chủ chư quốc, cũng đều không nhịn nổi mà phải rùng mình một cái, hung hăng vận công ngạnh kháng. Cả đám người diễn cảm trên mặt đang lộ ra thần sắc kinh hoàng, lão thiên ah! Chân khí khủng bố như thế còn là người hay sao?