Lộng Trúc thần tình phức tạp đứng yên một lúc lâu, sau đó dứt khoát bỏ đi, ném ra một con thuyền phi hành pháp khí, nhảy lên. Lộng Trúc đứng ngay đầu thuyền, đưa lưng về phía Tất Trường Xuân cũng không nhúc nhích, cũng không nói bất cứ một câu nào.
Dược Thiên Sầu khẽ thở dài, đẩy Phù Dung và Tử Y đi đến chỗ phi hành pháp khí. Phù Dung mờ mịt không biết làm sao, Tử Y hai mắt đãm lệ mông lung không ngừng quay đầu lại. Chờ khi Dược Thiên Sầu gần như cưỡng chế hai nàng đi lên pháp khí phi hành, rốt cục Tử Y nhịn không được quỳ xuống, ghé vào trên mép thuyền, thất thanh khóc rống nói:
"Tất lão tiền bối...
Mặc kệ Tử Y khóc có bao nhiêu thương tâm, pháp khi phi hành sưa một tiếng bay hướng không trung...
Tới lúc này Lộng Trúc cũng không hề quay đầu, thậm chí cũng không nói một câu, thân thể thẳng tắp đứng thẳng ở đầu thuyền, khống chế phi hành pháp khí bay nhanh về hướng nam...
Dược Thiên Sầu lẳng lặng đi tới bên người Tất Trường Xuân, nói: "Sư phụ, bọn họ đi rồi." Hắn chỉ nói lời vô ích, bằng tu vi Tất Trường Xuân, há có thể không biết bọn họ đã đi.
Tất Trường Xuân quay đầu, gương mặt không chút biểu tình nhìn Dược Thiên Sầu gật đầu. Dược Thiên Sầu lui về phía sau vài bước, trịnh trọng không gì sánh được hướng hắn ôm quyền cúc cung thật sâu, khi đứng thẳng dậy, người trước mắt đã biến mất, một điểm đen trên không trung đang cấp tốc biến mất hướng phương đông...
Trong nháy mắt Thuận Thiên Đảo trở nên an tĩnh vô cùng, Dược Thiên Sầu chậm rãi xoay quanh nhìn bốn phía. Ánh mặt trời vẫn sáng lạn như cũ, Thiên Lý Hồ vẫn ba quang lân lân, gió vẫn thổi nhẹ, cây cỏ trên đảo xanh um tươi tốt, vẫn đang chấp chờnỆỆ.
Khi ánh mắt hắn rơi vào phòng lớn trung trơng, chợt dừng lại. Nguyên lão giả vẫn luôn ngồi xếp bằng suốt ngàn năm trong phòng, thực sự ly khai, ở đây đã thuộc về chính mình. Hình như đang nằm mơ, không ngờ mình lại trở thành chủ nhân nơi này, một việc khó tin đến cỡ nào...Hiện tại ta chính là chưởng hình sử đương kim của Yêu Quỷ Vực!
Dược Thiên Sầu đột nhiên nghĩ trong lòng buồn bực vô cùng, bỗng nhiên xoay người mặt hướng phương đông, há miệng hét lớn: "Sư phụ...Thanh âm cuồn cuộn lan tràn bốn phương.
Chỉ thấy hắn đột nhiên chạy nhanh đến bờ hồ, mở hai tay đón Thiên Lý Hồ mênh mông vô bờ lớn tiếng hát vang:
"Đại hà hướng đông lưu oa! Thiên thượng đích tinh tinh tham bắc đấu oa! Thuyết tẩu thì tựu tẩu oa! Nhĩ hữu ngã hữu toàn đồ hữu oa! Lộ kiến bất bình nhất thanh hống oa! Cai xuất thủ thì tựu xuất thủ oa! Phong phong hỏa hỏa sấm cửu châu oa! Hắc nha y nhi nha ai hắc ai hắc y nhi nha...Con mẹ ngươi đi!" Sau khi lớn tiếng hét lên điên cuồng, liền dùng một tiếng chửi mắng kết thúc.
Hát cũng đã hát xong, rống cũng đã rống lên, mắng cũng đã mắng được, trong lòng rốt cục cũng thư thái hơn không ít. Dược Thiên Sầu bắt đầu an tĩnh trở lại, yên lặng đứng bên Thiên Lý Hồ đưa mắt nhìn ra xa, hai gò má bởi vì tâm tình kích động mà đỏ trng lên cũng dần dần khôi phục như lúc ban đầu...
Cách đó không xa trên cây mộc lan cao lớn, hoa mộc lan trắng noãn nở đầy, đang tắm rửa ánh mặt trời chấp chờn trong gió nhẹ. Mộc Nương Tử một thân bạch y như tuyết, rụt rè đứng dưới tàng cây, càng yêu kiều hơn cả đóa mộc lan hoa trên cây. Nàng nhìn bóng lưng cô linh linh đứng bên bờ hồ do dự một lúc lâu, nhẹ nhàng đi qua...
Đi tới phía sau Dược Thiên Sầu, nàng nhẹ giọng hỏi:
"Tiên sinh, chưởng hình sử đại nhân có phải rời đi rồi không? Ngài còn trở về nữa không?" Trong thanh âm mang theo vài phần âm rung. Tình hình vừa rồi tại đây nàng xem thật rõ ràng, những gì không nên thấy cũng đã thấy, không nên nghe cũng nghe thấy. Nàng từng làm Yêu Vương một phương, so với Phù Dung tự nhiên càng hiểu rõ, tuy rằng không biết Tất
Trường Xuân muốn đi đâu, nhưng vẫn mơ hồ đoán được sẽ không bao giờ trở về...
"n?" Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt đang bình tĩnh đối diện Thiên Lý Hồ trong nháy mắt biến sắc, trong tích tắc bao phủ một tầng sương lạnh.
Một cỗ khí tức âm trầm bàng bạc thật kinh khủng trong nháy mắt từ trong thân thể sừng sững bộc phát ra, trực tiếp gắn vào trên người Mộc Nương Tử.
Lạnh lùng vô tận, tuyệt vọng vô tận, tử vong vô tận...Đủ loại mặt trái tâm tình cực đoan kinh khủng trực tiếp đánh thẳng vào thể xác và tinh thần của Mộc Nương Tử, Mộc Nương Tử hầu như ở trong nháy mắt đánh mất hẳn dục vọng cầu sinh, hít thở không thông! Cả người sợ run trực tiếp quỳ xuống mặt đất lung lay muốn ngã, hai mắt trợn trừng, vô hạn kinh khủng nhìn Dược Thiên Sầu.
Nàng chẳng bao giờ nghĩ qua, Dược tiên sinh luôn luôn hòa ái dễ gần không ngờ lại kinh khủng như vậy, chỉ nói khí tức cường đại bên trong cơ thể bạo phát cũng đã kinh khủng tới mức đủ để giết chết nàng, tu vi hắn ẩn giấu thật bao nhiêu kinh khủng a! Đời này nàng cũng chẳng bao giờ nhìn thấy qua khí tức kinh khủng dọa người như vậy, ngày hôm nay là lần đầu tiên, nam nhân trước mắt này đột nhiên làm cho nàng cảm thấy hắn còn kinh khủng hơn cả chưởng hình sử đại nhân...
Dược Thiên Sầu chậm rãi xoay người lại, nhìn chằm chằm Mộc Nương Tử quỳ trên mặt đất, gương mặt không chút biểu tình nhàn nhạt hỏi:
"Chưởng hình sử đại nhân đi, lẽ nào ngươi có ý nghĩ gì phải không?" "Không.., không.., tiểu yêu.., tiểu yêu chỉ làễ.., chỉ là thuận miệng hỏi một chút.., tiểu yêu biết sai.., biết sai rồi.., tiên sinh tha mạng!" Mộc Nương Tử sắc mặt trắng bệch, cố gắng khởi lên tinh thần không ngã, nỗ lực đáp lời. Nàng biết vừa rồi mình đã hỏi chuyện không nên hỏi, nếu như không giải thích rõ ràng, nam nhân trước mắt sẽ tùy thời lấy tính mạng của nàng, đơn giản như bóp chết một con kiến, chính mình vốn không cần hoài nghi.
"Từ hôm nay trở đi, ta là tân chưởng hình sử của Yêu Quỷ Vực." Dược Thiên Sầu lại xoay người đối mặt với Thiên Lý Hồ, đưa lưng về phía Mộc Nương Tử nói:
"Ngươi có ý kiến gì không?" Mộc Nương Tử lạnh run gian nan cúi người bái lạy nói:
"Tiểu yêu.., bái.., bái kiến chưởng hình sử đại nhân..." Vừa mới dứt lời, đột nhiên phát hiện cỗ khí tức kinh khủng trong nháy mắt tăng mạnh uy áp, cường đại tới mức làm cho nàng không có chút ý niệm phản kháng trong đầu, liền trực tiếp té xỉu...
Khi nàng mơ hồ tỉnh lại, phát hiện mặt trời chói chang còn đang trên cao, hiển nhiên nàng cũng không hôn mê thời gian bao lâu. Sau khi kiểm tra trạng huống thân thể của mình, phát hiện ngoại trừ có điểm suy yếu, cũng không có bất luận điều gì không thích hợp, hiển nhiên tân chưởng hình sử đại nhân đã bỏ qua cho nàng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn Nghiêng đầu vừa nhìn, nàng phát hiện Dược Thiên Sầu còn đang đứng bên hồ, lúc này liền bò lên quỳ lạy nói:
"Cảm tạ ân không giết của chưởng hình sử đại nhân!" "Mộc Nương Tử, đã có thời gian dài ngươi không có xoa bóp cho ta." Dược Thiên Sầu quay đầu cười hắc hắc, lập tức tự mình cởi hết y phục toàn thân, hoa một tiếng trực tiếp nhảy vào giữa hồ, trần truồng bơi vài vòng.
Mộc Nương Tử sửng sốt, phản ứng trước sau của chưởng hình sử đại nhân khiến cho nàng có chút khó có thể thích ứng, nhưng cũng hiểu được lời hắn nói là có ý tứ gì. Lúc này đi tới bên hồ, cởi y phục, thoáng chốc một thân thể mê người mềm mại liền hiện ra, chậm rãi thong thả đi xuống hồ nước, nửa thân trên lõa lồ lộ ra trên mặt hồ tựa vào tảng đá...
Dược Thiên Sầu quay người bơi trở về, trực tiếp dựa vào tảng đá, nửa người chìm dưới hồ nước, nửa thân trên bại lộ dưới ánh mặt trời. Mộc Nương Tử để trần thân thể nhích lại gần, mười ngón tay nhỏ dài xoa bóp cho hắn, nhẹ giọng hỏi:
"Đại nhân, lực đạo làm sao?" "n." Dược Thiên Sầu híp mắt ậm tr, ra vẻ rất hưởng thụ, trong đầu nghĩ đủ thứ chuyện linh tinh...Sau này ở tại Thuận Thiên Đảo cũng không bao giờ cần nơm nớp lo
Sợ nữa, địa bàn của ta ta làm chủ, sảng!
Hắn gối đầu lên hai cánh tay ngửa ra, rầm rì nói:
""Nếu có rảnh, ngươi đi tìm Yêu Vương hay Quỷ Vương có điều kiện đem tới chút hoa quả tươi...n! Dùng chút lực...
"Dạ!" Trên mặt Mộc Nương Tử nhìn không ra điều gì dị thường, nhưng trong nội tâm lại sợ hãi cần thận, cần cần thận thận hầu hạ, nàng đã làm sẵn chuẩn bị tùy lúc để hiến thân, bất quá Dược Thiên Sầu ra vẻ không hề có ý nghĩ động đến nàng.
Tất Trường Xuân vừa đi, Yêu Quỳ Vực trở thành địa bàn của người nào đó, người nào đó lập tức liền hồ đồ ngất trời, khai sáng tràng diện trước nay chưa từng có trong Yêu Quỷ Vực...Hắn ngâm mình trong Thiên Lý Hồ tắm nắng, còn có mỹ nữ xoa bóp, cuộc sống thật quá tạm ổn...Căn phòng tọa lạc ngay giữa đảo, yên lặng nhìn chăm chú vào một màn sinh hương bên hồ, cửa lớn mở rộng, phảng phất như đang phát sinh tiếng rống giận không âm thanh!
Cảnh nội Hoa Hạ đế quốc, gió lửa bao ngày. Lưỡi kiếm của Thạch Văn Quảng chỉ tới đâu, đại quân đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, quân đội triều đình căn bản không còn lực hoàn thủ. Đại quân của Thạch Văn Quảng liên tục thắng trận sĩ khí như hồng, một đường hát khúc khải hoàn ca, công thành chiếm đất dễ như lấy đồ trong túi, tướng lĩnh dưới trướng không ngừng mở rộng. Mà trên dưới triều đình đã hoảng loạn thành một đoàn, nơi nơi bắt bớ tráng đinh để gia nhấp vào quân đội đang bại lui liên tiếp, ý đồ bảo trụ lãnh địa đang ngày càng thu nhỏ. Nhưng triều đình nghiêng ngả, dân tâm sinh biến, ai có thể vì một chính quyền mục rữa mà ngăn cơn sóng dữ...
Các phái Hoa Hạ tu chân giới đều thờ ơ lạnh nhạt, đều thấy hiếu kỳ, vì sao đến bây giờ Phù Tiên Đảo còn không có động tĩnh, lẽ nào đồng ý cho hoàng quyền thế tục thay đổi? Khi tin tức chỗ dựa vững chắc sau lưng Thạch Văn Quảng chính là Dược Thiên Sầu không biết là ai truyền đi ra, các phái liền bừng tỉnh hiểu được. Thật nguy cập! Phù Tiên Đảo thật biết nhịn nhục a! Trong lúc nhất thời, Phù Tiên Đảo biến thành sự chê cười của các phái, ngày xưa không chút khách khí trục xuất Dược Thiên Sầu ra khỏi môn phái, hôm nay rốt cục đã phải uống rượu đắng do chính mình nhưỡng ra...
Thế nhưng rất nhanh lực chú ý của các phái lại dời khỏi chuyện này, không ai còn tiếp tục quan tâm cuộc chiến tranh nơi thế tục.
Bởi vì chư quốc đột nhiên truyền ra một tin tức, hơn nữa còn truyền sôi sùng sục, Hoa Hạ tu chân giới muốn không biết cũng khó...Thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân muốn đi vào địa phương Đông Cực Thánh Thổ thần bí có đi không về!
Tin tức nếu đã truyền ra, chân tướng sự tình rất nhanh đã bị điều tra rõ. Các phái Hoa Hạ tu chân giới đến tận đây mới hiểu được, nguyên lai vị thiên hạ đệ nhất cao thủ kia xuất từ Hoa Hạ, hơn nữa vẫn một mực âm thầm bảo hộ Hoa Hạ, cho nên cao thủ Hóa Thần kỳ chư quốc vẫn không dám động thủ. Thế nhưng một ngày Tất Trường Xuân đi, thế lực chư quốc chắc chắn sẽ toàn lực tiến công Hoa Hạ tu chân giới...Trong lúc nhất thời các phái trong Hoa Hạ đều luống cuống, biết ngày lành đã sắp đến cùng.
Vào ngay thời khắc mấu chốt này, thế lực chư quốc đều mạnh mẽ ước thúc môn hạ đệ tử, nghiêm lệnh không được trêu chọc bất cứ thị phi gì, bằng không trừng phạt nghiêm khắc. Bởi vì tính tình Tất Trường Xuân rất dọa người, ở thời khắc quan trọng này, nói không chừng sẽ dùng phương thức xử lý hậu sự đem tu chân giới mạnh mẽ vang dội chỉnh đốn lại một chút. Đây không phải chỉ là lời nói, mà là chuyện rất có khả năng, mỗi khi có chuyện gì liên lụy đến Tất Trường Xuân, động tĩnh tạo ra đều làm mọi người run rẩy. Bởi vậy không ai muốn ngay lúc này trêu chọc Tất Trường Xuân, trong lúc nhất thời toàn bộ tu chân giới xuất hiện vẻ bình thản khó thể có được, tất cả mọi người đều vô cùng khách khí hòa thuận ở chung...
Nhưng có địa phương không hề binh tĩnh...
Cảnh nội Linh Phương cốc, toàn bộ đệ tử Linh Phương cốc cùng hơn ngàn tử đệ của Văn Lan Phong mang đến, dùng vài ngày thời gian lục soát toàn bộ cảnh nội Linh Phương cốc nhiều lần, hầu như lật ngược từng ngóc ngách khe núi hoang dã không dấu chân người, nhưng làm Lộ Nghiên Thanh thất vọng chính là Tân Lão Tam đánh cắp Thất Tinh Huyết Lan cùng Yến Truy Tinh, phảng phất như bốc hơi biến mất, không phát hiện được một tia tung tích nào của bọn họ...