"Ách..." Lúc này Dược Thiên Sầu sững sờ ngay tại chỗ, thế nào hắn lại quên mất chuyện lớn như vậy? Từ xa xưa tới nay, chuyện hắn quan tâm không ít, duy nhất chỉ có một địa phương không cần hắn đi quan tâm. Đó tự nhiên là Yêu Quỷ Vực, Tất Trường Xuân ngưu bức tới rối tinh rối mù, căn bản không cần hắn đi quan tâm, bởi vì đã thói quen không cần lo lắng, cho nên hắn thực sự đã quên!
Bất quá trong lòng hắn có nghi hoặc, lão gia hỏa phải đi, lẽ nào không gọi mình về? Hẳn là không thể nào...
Hai người cũng không nói tiếp, Lộ Nghiên Thanh tĩnh tĩnh nhìn thần tinh thay đổi trên mặt hắn, bỗng nhiên nhớ tới tràng diện người này vừa mới khoa chân múa tay với mình, thật đúng là không hề khách khí, không hề cấp cho mình một chút mặt mũi. Mà chính mình cũng không biết lại bị làm sao, lại toàn bộ nghe lời hắn thật mơ mơ hồ hồ...
Trên mặt Lộ Nghiên Thanh hiện lên một tia tức giận, nhìn nhìn lại Dược Thiên Sầu, tức giận, trong lòng nhiều ít lại có chút hiếu kỳ. Người này rõ ràng có chỗ dựa vững chắc lớn nhất thiên hạ, lại không chịu lộ ra, bằng không tu chân giới có ai dám chọc hắn, ngày trước lại còn bị người truy sát trốn chết, hai thầy trò đều là quái nhân...
Hai bóng người bay ngược trở về, là Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ. Bách Mị Yêu Cơ nhìn về phía hai người, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi, vừa rồi hình như nàng đã thấy Lộ Nghiên Thanh nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu không dời mắt, đây vốn cũng không có gì, thể nhưng sau khi nhìn thấy nàng và Nhan Vũ trở lại, không ngờ lại có chút hoảng loạn nhìn sang nơi khác, làm cho người ta cảm giác như có tật giật mình, không biết làm sao lại cảm giác có chút tối...
"Đều chuần bị xong rồi?" Dược Thiên Sầu nhìn về phía hai nàng hỏi.
Bách Mị Yêu Cơ cười nói:
"Được rồi." Dược Thiên Sầu dừng một chút, bỗng nhiên hướng Lộ Nghiên Thanh chấp tay nói:
"Lộ tiền bối, ta có chuyện cần ly khai, hai người bọn họ đành tiếp tục nhờ tiền bối." Lộ Nghiên Thanh khẽ gật đầu, trong lòng đã mơ hồ đoán được hắn muốn đi địa phương nào.
Dược Thiên Sầu lập tức nói với hai nàng:
"Ờ lại đây, hai người hay nhất không nên chạy loạn, đi theo bên người Lộ tiền bối sẽ an toàn." Nói xong cũng không quản hai nàng có đồng ý hay không, xoay người liền muốn rời đi, nhưng lập tức lại nhớ tới việc gì, sau đó nhìn về phía Bách Mị Yêu Cơ nói:
"Cừu của Hắc sư phụ, ta đã báo cho ông ấy, ngươi có thể an tâm." Bách Mị Yêu Cơ thần tình buồn bã, nhẹ giọng nói:
"Ta có nghe Lộ tiền bối nói qua." Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Lộ Nghiên Thanh, hướng mấy người chắp tay nói:
"Cáo từ!" Nói xong trực tiếp bắn lên khoảng không bay đi...
Chờ khi Văn Lan Phong mang theo một ngàn người chạy tới Linh Phương cốc, Dược Thiên Sầu đã xuất hiện tại Yêu Quỷ Vực. Tuy rằng hắn có thể trực tiếp thuấn di đến Thuận Thiên Đảo, nhưng vẫn giả vờ giả vịt hướng Thuận Thiên Đảo bay tới...Hắn chỉ muốn tìm hiểu rốt cục sư phụ khi nào sẽ đi, để hắn còn làm sẵn chuẩn bị.
Hắn bay trên Thiên Lỷ Hồ ba quang lân lân, đã nhìn thấy Thuận Thiên Đảo, khi tới gần liền thấy một đạo tử ảnh từ xa bay tới. Hắn không cần đoán cũng biết là aiỆ Ệ.
"Tên lừa gạt!" Tử Y cười khanh khách vọt tới bên người hắn, quay đầu hỏi:
"Sao ngươi lại về rồi?" Dược Thiên Sầu đối với xưng hô trôi chảy của nàng đã rất khó chịu, gương mặt tối sầm, trợn trắng như mắt cá chết, dùng thanh âm nhỏ không thể nhỏ hơn khinh bỉ nói:
"Quan hệ cái rắm gì tới ngươi?" Sở dĩ hắn nhỏ giọng, chính là cố kỵ Lộng Trúc thương nữ nhi như mạng.
Tử Y lập tức cười không nổi nữa, gương mặt lạnh lẽo, nhưng Dược Thiên Sầu đã roi xuống Thuận Thiên Đảo, đang đứng đối mặt cùng Phù Dung, Mộc Nưong Tử đang đứng một bên khom người hành lễ, Dược Thiên Sầu khoát khoát tay ý bảo không cần đa lễ, nhìn Phù Dung cười nói:
"Ta đi bái kiến sư phụ trước, có chuyện gì lát hãy nói." "Ấn!" Phù Dung ngoan ngoãn đáp, nhìn theo hắn đi về phòng. Tử Y kéo cánh tay nàng, hừ lạnh nói:
"Phù Dung, đừng thèm để ý đến hắn." Phù Dung mỉm cười, lúm đồng tiền như hoa nhẹ gật đầu...
Dược Thiên Sầu vừa tiến vào phòng, liền nhìn thấy Tất Trường Xuân đang ngồi khoanh chân nhắm mắt ở giữa phòng. Lộng Trúc ngồi bên phải Tẩt Trường Xuân, không chút nghiêm túc, đang vặn thắt lưng ngáp dài nói:
"Tiểu tử đã trở về, ta còn dự định thay sư phụ ngươi đi tìm ngươi đây!" "Sư phụ, Lộng Trúc tiền bối." Dược Thiên Sầu khom Minh Hành lễ xong, tự ngồi xuống bên trái Tất Trường Xuân, cũng là đối diện Lộng Trúc, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chờ Tất Trường Xuân lên tiếng.
Cũng không biết Tất Trường Xuân suy nghĩ chuyện gì, trong phong im ắng một lúc lâu, Tất Trường Xuân chợt mờ mắt, nhìn Dược Thiên Sầu hỏi:
"Trở về có chuyện gì sao?" Dược Thiên Sầu lòng vẫn e sợ, mặt ngoài lại thoải mái chắp tay nói:
"Lần này trở về là có chuyện muốn thỉnh giáo sư phụ." Hắn vẫn nhớ kỹ ngày xưa sau khi giết chết Hạc Ly, Tất Trường Xuân có nói qua một câu nói, lúc đó Tất Trường Xuân đánh giá Hạc Ly quá khách khí, lời này mỗi lần hắn nhìn thấy Tất Trường Xuân đều nhớ tới. Cho nên tuy rằng hắn có vẻ cung kính, nhưng cũng không dám tỏ vẻ quá khách khí.
Tất Trường Xuân còn chưa mở miệng, liền thấy Lộng Trúc cướp lời hỏi:
"Chuyện gì? Nói đến nghe một chút!" vẻ mặt hắn thật hiếu kỳ, có cảm giác như đang buồn chán đến phá hủy.
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn Tất Trường Xuân, thấy lão nhân gia không có ý kiến, lại nhìn về phía Lộng Trúc hỏi:
"Lộng Trúc tiền bối, ngươi còn nhớ rõ Yến Truy Tinh không?" "Hắn sao!" Lộng Trúc không cho là đúng cười hì hì nói:
"Là tử đối đầu của ngươi! Hai ngươi từ Hoa Hạ tu chân giới đối chọi gay gắt đến Tụ Bảo Bồn, nếu không nhờ ngươi giúp hắn nổi danh, ta mới thèm quản hắn là người nào." Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tất Trường Xuân giải thích:
"Chính là đệ từ mới thu của Băng Thành Tử, ta có nói qua với ngươi, là tên tiểu tử bị đồ đệ của ngươi khiến cho suốt ngày phải trốn trốn tránh tránh, thưong cảm nha!" Sau đó hắn lại quay đầu hỏi Dược Thiên Sầu:
"Thế nào? Còn chưa chết sao? Hắn không phải một mực gặp thiệt thời trên tay ngươi sao? Ngươi còn không thắng được hắn? Không ngờ đem nói ngay trước mặt sư phụ ngươi, cũng thật quá cất nhắc hắn đi thôi?" "Chê cười! Hắn là thứ gì vậy, ta không thắng được hắn?" Dược Thiên Sầu vung tay, chẳng đáng nỗi:
"Trước khi về đây ta đúng dịp đụng phải, bị ta đánh thành trọng thương, làm rớt một cánh tay, đáng tiếc lại để cho hắn chạy." "Ngươi cũng quá vô dụng đi thôi! Đánh hắn trọng thương chặt hắn cánh tay, còn để cho hắn trốn thoát?" Lộng Trúc mất vẻ lười nhác, ngồi thẳng hưng phấn hỏi:
"Sự tình sẽ không đon giản như vậy đi! Là tình huống gì? Nói nhanh lên!" Dược Thiên Sầu nhíu nhíu mày nói:
"Ta chỉ biết tên kia tu luyện ma công gì đó, quả thực là quỷ dị không gì sánh được...Kỳ thực lần này trước khi bị ta đánh thương, hắn đã bị ta giết chết một lần, nhưng làm người kinh ngạc chính là, người này đã chết thành thây khô, không ngờ còn có thể chết rồi sống lại, kết quà bị hắn trốn thoát. Sư phụ, ngài có nghe nói qua môn công pháp tà môn như vậy hay không?" "Chết mà sống lại?" Lộng Trúc chán kinh, ánh mắt dò hỏi nhìn Tất Trường Xuân.
Tất Trường Xuân đồng dạng có chút kinh ngạc, ánh mắt lóe ra suy tư một trận,
Chậm rãi trầm ngâm nói: "Công pháp có thể chết mà sống lại, trong truyền thuyết từng có qua, cụ thể là công pháp gì ta cũng không biết. Nhưng ta thật không tin một người có tu vi nông cạn ngay cà ngươi cũng có thể đánh bại, lại có thể tu luyện đến cảnh giới chết rồi sống lại. Loại cảnh giới này đã gần như là đại thần thông thông thần, chỉ sợ ngay cao thủ Tiên giới cũng rất khó làm được. Xác thực có chút thật khó tin...
Lộng Trúc thò đầu, nhược nhược hỏi: "Lão Tất, nếu không ngươi tự thân xuất mã, đem tên tiểu tử kia giết thêm một lần, cho ngươi xác nhận được không? Ta cũng tốt được thêm kiến thứe, xem thật sự làm sao mà chết rồi còn có thể sống lại." Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, nghĩ thầm đây thực sự là biện pháp tốt.
Ánh mắt sắc bén của Tất Trường Xuân quét nhìn hai người, hai người co rụt đầu, chút quỷ tâm tư nhanh chóng lặng lẽ dập tắt. Đều biết tính cách Tất Trường Xuân cao ngạo, chỉ cần không trêu chọc đến hắn, hắn thật chẳng đáng động thủ với một hậu bối như thế. Trừ phi Yến Truy Tinh là cao thủ gì rất lợi hại, có thể để Tất Trường Xuân có dục vọng động thủ rất cường liệt, nhưng nếu tiểu bối mà ngay Dược Thiên Sầu đều có thể đánh thắng, Tất Trường Xuân như thế nào chịu để mắt.
Lộng Trúc xấu hổ ho khan một tiếng, chợt chuyển lời, chỉ vào Dược Thiên Sầu mắng: "Tiểu tử ngươi có ánh mắt gì vậy? Nói không chừng là bị thủ thuật người ta che mắt.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn Dược Thiên Sầu vừa nghe liền không chịu, định phản bác, lại nghe Lộng Trúc sửa lời nói:
"Bất quá cũng có thể do ma công của tên kia thần kỳ, không nhất định là do tu vi cao thâm." "Đúng! Ma công của tên kia xác thực rất tà môn." Dược Thiên Sầu thầm chấp nhận nhìn Tất Trường Xuân gật đầu nói.
Tất Trường Xuân lắc đầu:
"Ma công? Chân chính được xưng ma công, chỉ có công pháp tu luyện của ma tu tại thời đại viễn cổ còn xa xăm hơn thượng cổ. Nhưng Ma giới đã bị phong án vô số năm, mãi cho đến hôm nay chẳng bao giờ nghe nói qua có người tu luyện ma công gì, thế nào không có chút dấu hiệu, đột nhiên toát ra ma công gì đó?" "Ma giới?" Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu đồng thời ngây ra, hai người mờ mịt, Lộng Trúc hồ nghi nỗi:
"Không phải chỉ có Tiên giới, Minh Giới và Nhân gian giới hay sao? Thế nào chạy ra một Ma giới, còn bị phong án? Những truyền thuyết lâu đòi ta đều nghe qua, thế nào cho tới bây giờ ta không có nghe nói qua Ma giới?" "Ta nguyên lai cũng không có nghe nói qua, chỉ khi tiếp nhận Yêu Quỷ Vực có nghe chưởng hình sử tiền nhiệm nhắc tới." Tất Trường Xuân than thở: "Đó là một sự tồn tại kinh khủng, đã từng hoành hành tam giới, ngay Tiên mình hai giới cũng phải cúi đầu thần phục. Sau đó Ma giới bị phong, Tiên mình hai giới liên thủ diệt trừ dư nghiệt ma tu tại nhân gian, hầu như thà rằng giết lầm cũng không bỏ sót, nháo đến mức không còn ai dám đề cập tới hai chữ Ma giới, rất sợ bị liên lụy, ngày tháng lâu dài, nhưng truyền thuyết có liên quan tới Ma giới đều biến mất tại nhân gian."
"Ma tu Ma giới lợi hại như vậy?" Lộng Trúc nuốt nước bọt hỏi:
"Trước đây như thế nào không có nghe ngươi nói?" Tất Trường Xuân liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu, Lộng Trúc nhìn theo, lúc này chợt lĩnh hội, thì ra mình dính mặt mũi tiểu tử này, Tất Trường Xuân chủ yếu là muốn nói cho hắn nghe.
Ánh mắt Tất Trường Xuân nhìn ra ngoài cửa, thản nhiên nói: "Viễn cổ thời đại, ma tu tàn sát bừa bãi, tự thành một đạo, gọi là ma đạo. Có một vị cao thủ ma đạo đứng đầu, dùng đại tu vi mạnh mẽ mở ra một giới thứ tư ngoại trừ Tiên, mình, Nhân tam giới, gọi là Ma giới. Tu vi của vị cao thủ đứng đầu Ma giới này, cường đại tới mức làm những cao thủ đứng đầu Tiên, mình hai giới cũng phải sợ run, cuối cùng hắn đột phá giới thứ tư đi lên đỉnh tu hành, phi thăng đến Thần giới hư vô mờ mịt trong truyền thuyết. Người này là người khai thiên tích địa ma đạo, được quần ma công nhận là ma đạo đệ nhất nhân, được hậu nhân Ma giới tôn xưng là Ma thần!"