Không trung đầy nắng, bóng người đột nhiên biến mất trong tầm mắt mọi người. Tất Trường Xuân đã hạ xuống mặt đất, nhìn chằm chằm Lục Mi đang quay cuồng. Sau thoáng xem xét thấy người đứng thẳng trước mặt, không còn quản sự đau đớn lúc này, hắn bò lên, quỳ xuống liền dập đầu, liên tục cầu xin nói: "Là tiểu nhân có mắt không nhìn được chân thần, đại tiên tha mạng, đại tiên tha mạng...
Trên tay trên đùi, còn có trên thân hình, cộng lại ít nhất hơn chục lỗ thủng, vẫn đang một mực chảy máu đen, còn chưa chết cũng đã là may mắn. Bất quá nhìn hình dáng khom lưng khuỵu gối thuần thục, thật sự làm tròng mắt mọi người rớt xuống, hoàn toàn không còn hình dáng ngang ngược ban đầu.
Tất Trường Xuân giương mắt lạnh lùng nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi còn kém quá xa tên tiên nhân hơn hai trăm năm trước, hắn còn có thực lực đánh với ta một trận, mà ngươi quả thực không chịu nổi một kích. Đồng thời có một vấn đề, ta cũng đã suy nghĩ suốt hai trăm năm mà vẫn không nghĩ ra. Cứ nói ngươi đi! Tu vi rõ ràng không bằng ta, nhưng ta và ngươi chỉ chân trước chân sau xuất phát Tử Yêu Quý Vực, ở tốc độ ta từ đầu tới cuối lại không đuổi kịp ngươi, để cho ta rất khó hiểu, ngươi có thể giải thích nghi hoặc này cho ta không?
"
"Có thể có thể có thể!
" Lục Mi liên tục gật đầu, chật vật không chịu nổi phủ phục trên mặt đất, vội vàng trả lời: "Chỉ cần đại tiên tha ta một mạng, ta nhất định chi tiết báo cho.
"
"Ngươi đang cùng ta cò kè mặc cả?
" Tất Trường Xuân hờ hững nói.
"Không dám, không dám.
" Lục Mi cuống quýt dập đầu, hắn cảm thấy sát ý trong lời nói của đối phương.
Tất Trường Xuân hừ lạnh nói: "Không trả lời, chết! Trả lời không làm ta hài lòng, chết!
"
"Ta nói, ta nói.
" Trên mặt Lục Mi dính đầy máu đen, lại vẫn không thể che giấu được thần sắc kinh khủng, nơm nớp lo sợ nói: "Tuy rằng ta không biết vì cái gì, nhưng bằng tu vi của đại tiên, hẳn nên sớm phi thăng Tiên giới mới đúng. Nếu không thân thể huyết nhục của nhân gian, căn bản không thể thừa nhận tu vi cường hãn như đại tiên. Thông đạo đi thông Tiên giới, có tác dụng rèn luyện thân thể. Cũng chỉ có trong quá trình phi thăng, một lần nữa chế tạo thân thể mới, mới có thể thừa nhận tu vi càng mạnh hơn, cho nên sẽ tiếp tục trèo lên đỉnh núi cao tu hành. Như vậy cũng giống như U Minh liệt hỏa trên thông đạo đi thông Minh Giới, đồng dạng có thể làm cho quý tu nhân gian rèn đúc ra thân thể mới. Đây cũng chính là lý do vì sao thường thường tu sĩ nhân gian so ra kém hơn tu sĩ Tiên giới cùng Minh Giới, đương nhiên, ngoại trừ đại tiên ngài, ngoại trừ ngài.
"
Tất Trường Xuân nghe vậy như có suy nghĩ gật đầu, tự nhủ: "Thì ra là thế, ta hiểu được. Nguyên lai do thân thể của ta hạn chế ta sử dụng tu vi, điểm ấy ta sớm có phát hiện, chẳng thể trách! Đáng tiếc trước mắt còn không người có thể đi Tiên giới, ta cũng không được.
"
Lục Mi phủ phục một bên, nâng lên khuôn mặt nhầy nhụa máu me, nhìn thấy hắn yếu ớt hỏi: "Đại tiên! Bây giờ có thể thả tiểu nhân rời đi không?
"
Tất Trường Xuân đón lấy ánh mắt cầu xin của hắn, gương mặt không chút thay đổi hỏi ngược lại: "Nếu ta giết ngươi, ngươi nói Minh Giới có thể phái ra thêm một người càng mạnh hơn?
"
"A!
" Lục Mi giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, thét to: "Đại tiên không nên, nếu giết ta, Hắc Trì phu nhân lập tức liền biết được, cao thủ dưới tay nàng nhiều như mây, nhất định sẽ phái ra Minh Giới cao thủ tìm đến ngài phiền toái. Tiểu nhân ở Minh Giới chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, đại tiên không đáng vì tiểu nhân kết thù kết oán với Hắc Trì phu nhân. Sau khi tiểu nhân trở về nhất định ở trước mặt phu nhân đem chuyện mất vòng cửa của đại môn Minh Giới tiêu xóa, cam đoan sau này Minh Giới sẽ không có người tiếp tục đến nhân gian tìm ngài gây phiền toái. Đại tiên ngài cần phải nghĩ lại a!"
Trong lòng Dược Thiên Sầu và Lộng Trúc chợt hiểu rõ nhìn nhau cười khổ. Lộng Trúc lắc đầu thở dài, thầm nghĩ...Tên xui xẻo ngươi nói gì không nói, lại đi nói dưới tay Hắc Trì phu nhân có cao thủ nhiều như mây, giết ngươi nàng sẽ phái Minh Giới cao thủ đến tìm hắn gây phiền toái, lão điên này không giết ngươi mới là lạ. Nếu ngươi nói ngươi đi trở về sẽ tìm thêm cao thủ đến tìm lão điên gây phiền toái, bảo đảm lão điên kia sẽ lập tức thả ngươi trở về.
Quả nhiên ánh mắt Tất Trường Xuân sáng lên, nhìn chằm chằm Lục Mi hỏi:
"Người trong Minh Giới đến nhân gian, có phải đều đi từ địa phương ngươi đã đi ra?
"
Lục Mi sừng sốt, không biết hắn hỏi câu này là có ý gì, nhưng vì bảo mệnh, vẫn thành thành thật thật trả lời: "Không sai, đó là thông đạo đi thông nhân gian của Minh Giới.
"
Tất Trường Xuân hơi hơi vuốt cằm nói: "Như thế mà nói, chỉ cần ta canh giữ ở ngay cửa động, liền có thể đợi được cao thủ Minh Giới đi ra. Nếu ta không đi được Minh Giới, đây cũng vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
"
Đôi mắt nhỏ của Lục Mi mãnh liệt trợn lên, đến lúc này nếu hắn còn chưa nghe hiểu được ý tứ trong lời nói kia, thì đã quá ngu ngốc. Miệng hắn mở ra còn chưa kịp thốt lời cầu xin tha thứ, liền thấy tay áo Tất Trường Xuân vung lên, phanh! Lục Mi "a" một tiếng hét thảm bay lên không trung. Khi hạ xuống thì vài đạo lệ mang tận trời từ ngón tay Tất Trường Xuân bắn ra, bá bá vài cái, Lục Mi biến thành vài đoạn thi thể hạ xuống...
Mọi người còn chưa kịp phàn ứng, một đạo hư ảnh bay lên ngang trời, nháy mắt đi xa, biến mất ngay phương hướng đi Yêu Quỷ Vực...
Tất Trường Xuân cứ như vậy đi rồi? Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cảm giác hết thảy phát sinh vừa rồi hình như là đang nằm mơ. Nhưng Tụ Bảo Bồn trước mắt bị hủy thành hoang tàn phế khu, rõ ràng nói cho mọi người đều là thực sự.
Xa xa, hơn mười đoạn thi thể cự xà bị bầm thây, còn có Lục Mi, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, bắt đầu xèo xèo bốc lên khói đen. Đang lúc mọi người còn nhìn chăm chú, không bao lâu đã biến thành một bãi nước đen.
Đây đều là thành quả chiến đấu của Tất Trường Xuân. Nhưng nghĩ tới thủ đoạn vô cùng kỳ diệu vừa rồi của Tất Trường Xuân, mọi người đều cảm giác có chút không rét mà run, quá mạnh mẽ!
Nhất là cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Tất Trường Xuân và mình sứ kia, bại lộ ra một tin tức vô cùng trọng yếu, tu vi của Tất Trường Xuân đã sớm siêu việt Hóa Thần kỳ. Đồng thời mọi người cũng biết vì sao người trong Tiên giới cùng Minh Giới lại mạnh mẽ hơn tu sĩ nhân gian...
Nguồn truyện: Truyện FULL Cả Tụ Bảo Bồn cơ hồ hủy diệt, dấu vết còn lại của người sáng lập ra hầu như chỉ còn tòa Thần Tài Phong còn tồn tại được một phần. Lúc này trên Thần Tài Phong, Tư Không Tuyệt cùng Cảnh Nguyên Không đang quỳ thẳng dập đầu về phương hướng Tất Trường Xuân biến mất không hề ngẳng lên, cảm ơn ân nhân đã báo thù cho sư phụ bọn họ.
Những lời dặn dò vị ân nhân kia lưu lại cần có hai người bọn họ đi thực hiện, nếu không thực hiện, hắn có nói qua, Thiên Hạ thương hội không còn lý do tồn tại. Trước đây lời của hắn nói qua sẽ không ai dám hoài nghi, hiện giờ thì càng có người không dám có chút hoài nghi.
Thật lâu sau, hai người chậm rãi đứng lên, hai sư huynh đệ đón lấy gió nhẹ thổi tới đưa mắt nhìn dưới chân núi. Trước đó không lâu, sư phụ Âm Bách Khang của bọn họ thường xuyên sẽ đứng trên đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, xem cơ nghiệp do chính một tay mình sáng ìập...
Dưới chân núi, các lĩnh chủ khắp nơi đang chia ra triệu tập đệ tử trong môn phái đi vào đống hoang tàn đào móc tài vật thuộc về mình. Sau đó cùng nhau lục tục tán đi, bởi vì phòng hộ đại trận do Âm Bách Khang tự tay bày ra đã bị phá hủy hoàn toàn, nên không còn cách nào ngăn cản bất cứ ai.
Nhìn thấy mọi người lục tục rời đi, ánh mắt hai sư huynh đệ thật phức tạp đưa mắt nhìn nhau. Bất kể là thù cũ kết xuống trước kia cũng tốt, hay bởi vì mối thù do Thất Bảo Đan mà kết xuống cũng tốt, hiện giờ đều sẽ không còn người nào dám đến tìm bọn họ gây phiền toái. Tuy rằng cột trụ của Thiên Hạ thương hội đã mất, nhưng một câu nói của Tất Trường Xuân lưu lại cũng đủ làm kinh sợ mọi người, chỉ cần Tất Trường Xuân còn tồn tại một ngày, trong tu chân giới sẽ không có ai dám đến gây phiền phức cho Thiên Hạ thương hội.
Tư Không Tuyệt nâng lên Thần Tài kiếm trong tay, hai sư huynh đệ lặng lẽ không nói gì. Trước kia sư phụ luôn muốn nịnh bợ Tất Trường Xuân mong bảo hộ Thiên Hạ thương hội bình an, không nghĩ tới lúc còn sống vẫn không đạt thành nguyện vọng này, ngược lại sau khi chết lại đạt được, có chút chuyện nhân duyên tế hội, thường thường ở trong mình mình đã chú định rồi, thật sự muốn cố chấp cầu xin cũng không được.
"Sư đệ.
"
"n.
"
"Ta và ngươi cùng nắm tay trọng chán Thiên Hạ thưong hội, được không?
"
"Hẳn là, ngoại trừ hoàn thành lời dặn dò của Tất tiền bối, tựa như lời Tất tiền bối đã nói, Thiên Hạ thương hội là tâm huyết cả đòi của sư phụ. Nhưng ta lo lắng ngày Đông Cực Thánh Thổ mở ra không còn xa, chỉ sợ chúng ta khó có thể như nguyện.
"
"Sư phụ đã từng nói với chúng ta.
" Tư Không Tuyệt nhìn Cảnh Nguyên Không trịnh trọng nói: "Các lịch đại chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực đều là nhân vật kinh thế tuyệt diễm, đi một người, lại sẽ xuất hiện người khác. Yêu Quỷ Vực có thể từ thời cổ xưa truyền thừa cho đến nay, không biết có bao nhiêu bí mật bên trong, không ai dám ngạo mạn. Không từ mà biệt, chỉ bằng bao nhiêu Yêu Vương và Quỷ Vương bên trong Yêu Quỷ Vực, chính là lực lượng cường đại nhất làm thiên hạ kinh sợ, có thể dễ dàng san bằng bất cứ thế lực nào trong tu chân giới. Tuy rằng các lịch đại chưởng hình sừ của Yêu Quỷ Vực không dễ dàng nhúng tay chuyện tu chân giới, nhưng trên thực tế Yêu Quỷ Vực mới là thế lực chân chính lớn nhất tu chân giới. Nếu Tất tiền bối đã mở miệng, coi như hắn ly khai, tu chân giới cũng không ai dám dễ dàng động tới Thiên Hạ thương hội. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta phải chấp hành theo lời của Tất tiền bối.
"
"Như thế rất tốt, có thể an tâm buôn bán, có thể an tâm tu luyện, không cần tiếp tục sợ người quấy rầy.
"
"Ta chuẩn bị triệu hồi nhân thủ tại Vô Cực Đảo, Thiên Hạ thương hội không nên tiếp tục chen lẫn vào chuyện tranh đấu với Hoa Hạ tu chân giới.
" Tư Không Tuyệt hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?
"
Cảnh Nguyên Không gật đầu nói: "Ta đồng ý."
Tư Không Tuyệt không hề nói nhiều, bắt đầu triệu tập đệ tử Thiên Hạ thương hội thanh lý đồ vật của thưong hội. Hiện giờ Âm Bách Khang vừa chết, Cảnh Nguyên Không cũng không cùng hắn tranh giành chuyện gì, hắn tự nhiên mà trở thành người cằm đầu hiện tại của Thiên Hạ thương hội.
Dưới chân núi, môn nhân Lam Hành cung thanh lý xong phế khu, Bùi Phóng phất tay cho bọn họ đi về trước. Hắn đứng chung một chỗ với Thích Cửu Quân và u Dương Đạt, nhìn thấy sự hoang tàn chung quanh, thổn thức không thôi. Tuy rằng lần này bởi vì Minh Giới sứ giả mà xảy ra chuyện, nhưng ba người không khỏi liên tưởng đến trên người Tất Trường Xuân, lão quái vật kia mỗi lần vừa đi ra, liền gây ra chuyện oanh oanh liệt liệt dọa người. Trên thực tế, tên mình sứ kia không phải là muốn đến tìm hắn sao? Thật hi vọng sau này hắn đừng nên tiếp tục xuất hiện mới tốt.
Bùi Phóng liếc mắt nhìn đám người Văn Lan Phong vẫn đang đứng trên núi, lại nhìn hai người còn lại nói: "Chúng ta chào bọn hắn rồi đi!
"
Ba người nhanh chóng bay tới bên người mấy người Văn Lan Phong, Bùi Phóng chắp tay nói: "Chư vị, chúng ta cáo từ, hoan nghênh chư vị có cơ hội đến Lam Hành cung làm khách.
" Nói xong lại đặc biệt nhìn Phù Dung cười nói: "Phù Dung cô nương, nếu sau này có địa phương nào cần ta hỗ trợ, thỉnh cứ mở miệng. Tùy tiện tìm một đệ tử Lam Hành cung truyền lời là được, Bùi mỗ nhất định làm hết sức.
"
Phù Dung vừa mới gật đầu cười, liền nghe Lộng Trúc đứng bên cạnh âm dương quái khí nói: "Bùi bàn từ, ta có một chuyện khó hiểu, đang cần hướng ngươi thỉnh giáo. Ngươi nói tên quái nhân áo lực kia vốn đã bị Dược Thiên Sầu lừa gạt được, tại sao trước khi đi lại trở mặt như thế?
"
"Phải a! Việc này ta cũng cảm thấy kỳ quái.
" Bùi Phóng vẻ mặt khó hiểu lắc đầu, bộ dạng như không thể tưởng tượng được. Những người khác biết Lộng Trúc sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời như vậy, ngay cả Thích Cửu Quân và u Dưong Đạt cũng có chút hồ nghi nhìn về phía Bùi Phóng.
"Có lẽ Minh Giới có được thần thông gì mà chúng ta không biết!
" Bùi Phóng than thở một tiếng, cảm thán chắp tay nói: "Cáo từ chư vị." Nói xong bay lên không, Thích Cừu Quân và u Dương Đạt cũng chắp tay ròi đi.
Lộng Trúc hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Dược Thiên Sầu, tin tưởng bằng sự giảo hoạt của tiểu tử này, sẽ nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Ai ngờ Dược Thiên Sầu lại nhắm mẳt làm ngơ, ánh mẳt thẳng ngoẳc ngoẳc nhìn chằm chằm một mành phế tích trước mắt. Ngay lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, Dược Thiên Sầu đột nhiên "oa" kêu to một tiếng, lao về phía đống hoang tàn đổ nát thê lưong kia...