Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm lên không trung, cau mày nói:
"Âm Bách Khang rốt cuộc đang tính làm cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn phá hủy Tụ Bảo Bồn do một tay hắn gây dựng lên hay sao?" "Hắn đang không ngừng thuấn di kết hợp công kích." Lộng Trúc thở dài nói:
"Thực lực song phương chênh nhau quá xa, cũng chỉ đành không ngừng thuấn di, mới có thể miễn cưỡng duy trì trạng thái tấn công. Nếu không.., ngươi cũng thấy rồi đó, ngay cả một kích của người ta, Âm Bách Khang cũng không ngăn cản được." "Chẳng lẽ Hóa Thần hậu kỳ không hạn chế thuấn di hay sao?" Dược Thiên Sầu khó hiểu nói.
"Điều này là không thể, cho nên hắn mới thiêu đốt tu vi bản thân, không ngừng tấn công, cuối cùng chính bản thân hắn cũng...Haiizz!" Lộng Trúc lắc đầu nói:
"Dường như phương thức này đối với người ta căn bản là vô tác dụng. Thực lực quá kém, chẳng lẽ người này là từ trên Tiên giới xuống đây ư?" Dược Thiên Sầu không nói gì. Vấn đề này bản thân hắn không thể giải thích dược.
Trên không trung, trận hình kiếm cương dần dần thưa thớt, công kích dày đặc như mưa đang xuất hiện tình huống lụi tàn. Lục Mi hai tay nhẹ nhàng hóa giải kiếm cương đánh úp tới, thi thoảng còn trâng tráo cười nói:
"Ta còn tưởng rằng ngươi nhiều bản lĩnh lắm chứ! Hóa ra cũng chỉ có chút bổn sự đó thôi sao? Đúng là cái thứ phế vật!" Trả lời hắn chính là một bóng thân ảnh đột nhiên xuất hiện, hai tay cầm chặt Thần Tài Kiếm bổ xuống. Lục Mi nhẹ nhàng đem thế công phá tan, ngoài miệng còn tấm tắc nói:
"Không chịu nổi một kích, quả nhiên là không chịu nổi một kích ah!" Sau khi cường công không đạt hiệu quả, Âm Bách Khang liền đình chỉ công kích, lăng không phiêu phù ở giữa không trung
"ồ ồ" thở gấp, hai mắt vô thần nhìn vào Lục Mi ở phía đối diện. Hắc bào của Âm Bách Khang đã nhuốm đãm máu tươi, sắc mặt tái nhợt thành một đoàn.
Đám cao thủ Hóa Thần kỳ ở phía dưới, cũng đang chăm chú nhìn lên không trung, im lặng không nói câu gì. Hiển nhiên đã phỏng đoán ra, lúc này Âm Bách Khang xong rồi.
"Không còn khí lực chơi đùa nữa sao?" Lục Mi cười ha hả nói:
"Một khi đã như vậy, ta cũng không thèm giỡn chơi cùng ngươi nữa!" Vừa nói dứt lời, một đạo lục quang nhằm thẳng vào Âm Bách Khang mà bắn ra, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Đúng lúc này, Âm Bách Khang thoạt nhìn đã vô lực hoàn thủ, đột nhiên lại biến mất, một chiêu công kích của Lục Mi đã rơi vào trong khoảng không.
Lục Mi đồng tử nhanh chóng co rút lại, xoay người sang bên trái thoáng nhìn thấy một vệt dài sáng lạn như ngân hà, tốc độ nhanh đến khó tin, hung hăng lướt qua cổ hắn.
Đây là một kiến nhanh nhất trong đời Âm Bách Khang, tu vi lãnh ngộ của đời đều ngưng tụ ở trên một chiêu kiếm này. Mặc dù vô thanh vô tức nhưng lại ẩn chứa lực lượng sát thương cường đạiẵ Khi trúng chiêu này, coi như không giết được đối phương, thì cũng sẽ làm cho đối phương bị thương thảm trọng.
Thế nhưng một kiếm kinh diễm toàn lực này, cũng lại rơi vào khoảng không. Thoạt nhìn, rõ ràng là đã chém qua cổ họng đối phương, nhưng không thể ngờ được, đó chỉ là hư ảnh mà thôi. Âm Bách Khang thân hình ngây ngốc ở giữa không trung, Thần Tài Kiếm trong tay thoát ly, nhanh như chớp bắn về phía chân trời xa xăm...
Lúc này, Lục Mi đứng ở sau lưng Âm Bách Khang, thanh tiểu kiếm trong tay đâm xuyên thấu qua lồng ngực, phá nát trái tim của Âm Bách Khang. Trước ngực cũng hiện ra mũi kiếm xanh biếc, hòa cùng vài giọt máu tươi theo dòng chảy xuống. Âm Bách Khang đồng tử dần dần nở ra, mất đi thần sắc...
"Sư phụ..." Trên đỉnh Thần Tài Phong, Tư Không Tuyệt và Cảnh Nguyên Không thất thanh kinh hô. Chúng đệ tử của Thiên Hạ thương hội cũng đồng loạt xông ra, ngây ngốc nhìn cảnh tượng ở trên không trung, nhãn tình xuất hiện diễn cảm vô cùng bi thống...!
"Lão già, muốn tính kế ta, ngươi vẫn còn chưa đủ hỏa hầu. Giả bộ mà cũng không biết giả giống một chút. Sơ hở lớn nhất của ngươi chính là vẫn còn trụ vững ở trên không trung." Lục Mi nhếch miệng, hắc hắc cười nói.
Đúng lúc này, đôi con ngươi trong mắt Âm Bách Khang lấp lánh hung quang, diễn cảm thản nhiên toát ra nụ cười thê lương. Hai tay vòng ra phía sau ôm chặt lấy Lục Mi, hành động này khiến cho Lục Mi giật mình kinh hô:
"Lão già kia, ngươi..." "Oanh..." Ngay tức thì, tiếng nổ rung trời đã lấn át đi tiếng kinh hô của Lục Mi. Hào quang chói lóa trên không trung khuếch tán ra bốn phía chung quanh, tạo nên cảnh sắc rực rỡ phi thường hoa lệ...
Đám cao thủ Hóa Thần kỳ đứng ở phía dưới, lúc này đều đang trợn mắt há mồm nhìn lên không trung. Đáng tiếc khói lừa bụi đất tràn ngập xung quanh, khiến cho bọn hắn không thể nhìn được rõ ràng.
Bất luận người nào cũng không nghĩ ra, sau một chiêu sát thủ Âm Bách Khang cư nhiên vẫn còn ẩn giấu hậu chiêu, dự trữ chân nguyên cường đại tự bạo đan điền. Cao thủ Hóa Thần hậu kỳ quả nhiên chính là cao thủ ah! Sau khi thiêu đốt chân nguyên, thế nhưng vẫn còn khả năng tạo nên vụ nổ có uy lực cường đại như vậy.
Nguồn truyện: Truyện FULL May mắn chân nguyên trong nội thề Âm Bách Khang đã tiêu hao rất nhiều, nếu không, cao thủ Hóa Thần hậu kỳ chân chính tự bạo, đó cũng không phải là chuyện để mang ra chơi đùa, phỏng chừng sẽ an táng theo rất nhiều cao thủ Hóa Thần trung kỳ. Mọi người trong lòng vô cùng cảm khái, bất quá cũng đang suy đoán xem lục bào nhân kia sẽ có kết cục như thế nào.
Bùi Phóng sau khi bình ổn thân hình, khuôn mặt béo núc hơi run rẩy, khẽ lầm bầm nói:
"Không phải ngươi đã hẹn lão tử kiếp sau cùng ngươi phân tranh thắng bại hay sao? Nhưng khi ngươi tự bạo đan điền, ngay cả muốn đầu thai chuyển kiếp cũng là không thể. Âm Bách Khang a Âm Bách Khang! Lão tử phục ngươi rồi." Chúng nhân ở đương trường cũng biết, lần này Âm Bách Khang quả thực là đã chết rồi. Một trong mười đại cao thủ của tu chân giới, đã vĩnh viễn tan biến vào trong hư vô.
Khói bụi dần dần tản mát đi...
Đúng lúc này, chúng nhân ở phía dưới đột nhiên cảm nhận được mặt đất đang không ngừng rung chuyển dữ dội. Theo sau đó, những tiếng
"oanh long" cũng không ngừng vang lên. Mọi người quay đầu nhìn lại, hóa ra là Thần Tài Phong bởi vì ảnh hưởng dư chấn của vụ nổ, cho nên đã sụp đổ vơi bót đi phân nửa. Chỉnh thể ngọn núi, từ trên xuống dưới đã sụp xuống một nửa, chỉ còn bên phía Kính Tài Điện và gốc cây tùng năm xưa là vẫn còn tồn tại, cảnh tượng quái dị nói không nên lời!
Dường như Thần Tài Phong muốn dùng phương thức này đề khóc thương thay cho chủ nhân...
Âm Bách Khang đã chết, Thiên Hạ thương hội do chính một tay hắn sáng lập ra, chẳng biết còn có thể tồn tại ở bên trong tu chân giới được nữa, hay không?
Âm Bách Khang đã chết, Tụ Bảo Bồn chẳng biết còn có thể khôi phục lại cảnh sắc phồn hoa năm xưa nữa không?
Tuy rằng Thần Tài Phong vẫn cố gắng hiên ngang đứng đó, nhưng ở bên dưới gốc cây tùng kia, thân hình của hắc bào lão nhân hơn ngàn năm qua thường xuyên đứng ở đó, phóng nhãn ngắm nhìn biển mây xa xăm, sẽ không bao giờ tái xuất hiện thêm nữa...
Rất nhiều người ở đây, sẽ bởi vì tràng cảnh tự bạo này, mà nhớ rõ tướng mạo và dáng điệu của lão hồ ly thà chết chứ không chịu khuất nhục kia...
Dược Thiên Sầu khẽ thở dài một hơi, lúc này hắn cũng không biết phải nói cái gì. Kỳ thật, Âm Bách Khang chết đi, đối với hắn cũng là phi thường có lợi, ít nhất sẽ không một ai truy cứu về chuyện tình đan dược. Bất quá, chung quy hắn vẫn cảm giác, Âm Bách Khang chết đi làm cho bản thân hắn khó lòng tiếp thụ. Chết nhanh như vậy sao, dường như không được rõ ràng cho lắm?
"Hắc hắc.., lão quý, tưởng làm như vậy là có thề ám toán được ta hay sao? Quả nhiên là cái thứ không biết tự lượng sức mình." Trên không trung bỗng nhiên vang lên thanh âm phẫn nộ cười nói, nhất thời khiến cho mọi người phi thường hoảng hốt. Chỉ thấy khi tầng bụi mù tiêu tán đi, trên không trung hiện ra một khối cầu trong suốt lơ lửng, Lục Mi vẫn bình yên vô sự, đang đứng ở bên trong khối cầu kia.
Quá cường hãn! Trong đầu mọi người cơ hồ đều sản sinh ra cái loại ý niệm này, không nghĩ tới, Âm Bách Khang ôm hắn tự bạo mà vẫn không mảy may gây thương tổn được cho người này!
Theo sau thu liêm khối quang cầu phòng ngự. Lục Mi lắc mình đáp xuống mặt đất, hờ hững đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, giống như đang nhìn một đám kiến con bình thường. Ánh mắt của hắn, bỗng dưng chăm chú nhìn lên trên người Bùi Phóng, vươn tay ra, chỉ chỉ nói:
"Ngươi, đi ra, ta có lời muốn hỏi nhà ngươi." Trên mặt Bùi Phóng hiện ra diễn cảm lúng túng, bản thân hắn rõ ràng nhất, chính hắn chưa chắc đã lợi hại bằng Âm Bách Khang. Vĩ thế cố gắng co rút thân hình, muốn tận lực đem hình thể thu nhỏ lại chút điểm, đồng thời còn ra vẻ không biết nhìn xung quanh đánh giá. Thế nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người cũng đang chăm chú nhìn lên người hắn...
"Tiểu mập mạp, ta nói chính là nhà ngươi đó!" Lục Mi thần tình ngạo nghễ chỉ vào Bùi Phóng nói.
Bùi Phóng biết lúc này đã không thể trốn tránh được nữa. Sớm biết vậy, thì hắn đã âm thầm chuồn đi trước rồi. Bùi Phóng bày ra diễn cảm tươi cười nịnh hót, bước lên, chắp tay nói:
"Tại hạ là Bùi Phóng, chẳng hay tôn giá có điều chi phân phó?" "Không cần sợ hãi." Lục Mi tùy tiện khoát tay, dường như đang rất hưởng thụ cái loại cảm giác, người khác nơm nớp lo sợ đứng ở trước mặt mình. Trầm ngâm hưởng thụ thêm một lúc lâu, sau đó mới nhìn Bùi Phóng nói:
"Bùi mập mạo, ta hỏi ngươi..." "Di! Tôn giá làm sao biết ngoại hiệu của ta kêu là Bùi mập mạp?" Bùi Phóng giả bộ tò mò, mã thí nói.
"Ách..." Lục Mi sửng sốt, nhưng ngay lập tức diễn cảm đã khôi phục bình thường, nói:
"Vô nghĩa! Ngươi họ Bùi, thân hình lại béo mập, không kêu ngươi là Bùi mập mạp thì kêu bằng gì?" Bùi Phóng giật mình giống như bừng tỉnh đại ngộ, bày ra dáng vẻ nịnh hót nói:
"Tôn giá không hổ là cao nhân, ngay cả vấn đề này mà cũng có thể nghĩ ra. Quả thực đúng là thần cơ diệu toán..."