Dưới sự cần cù vất vả của Quan Vũ và Trần Phong, từng mảnh lớn mảnh lớn địa phương bên trong Kim Châu được trồng đầy hoa tươi, phóng mắt nhìn lại biến thành biển hoa, chung quanh tràn đầy hương thơm. Trong biển hoa vây quanh một rừng cây, bên trong trúc xá vang lên tiếng đàn thánh thót truyền ra xa.
Vừa nghe cầm khúc vừa bận rộn, Quan Vũ và Trần Phong tựa hồ phi thường hưởng thụ.
Bạch Hồ đứng ngay trong biền hoa, áo trắng bay bay, nghe được tiếng đàn truyền đến, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, quay đầu nhìn về phương hướng trúc xá, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ mỉm cười.
Một năm nay, mỗi ngày Dược Thiên Sầu đều rút thời gian đi vào Kim Châu, tuy rằng mỗi lần đều cười hì hì chạy đến, nhưng Bạch Hồ có thể nhìn ra trong lòng hắn tựa hồ cất giấu buồn khổ, nhưng khi đối mặt ba người vẫn luôn luôn miễn cưỡng vui cười.
Bên trong trúc đình, ngay chỗ đánh đàn, thất huyền đàn cổ của Bạch Hồ đã trở thành vật tiêu khiển của hắn. Mỗi lần hắn đến đều đàn lung tung một trận, hẳn chính là câu
"làm bừa bãi" trong truyền thuyết, tạp âm bắn ra nhiễu đến mức ba người còn lại thống khổ không chịu nổi.
Cuối cùng Bạch Hồ thật sự không chịu nổi nữa, thấy tâm tình hắn không tốt cũng không tiện ước thúc hắn, đơn giản tự mình xuất thủ chỉ dạy.
Bạch Hồ là hồ ly tinh đã chơi đàn suốt mấy trăm năm, cầm nghệ tự nhiên xuất thần nhấp hóa, Dược Thiên Sầu có ngu ngốc thế nào cũng có thể dạy được dễ dàng.
Ngày qua ngày, Dược Thiên Sầu chơi đàn không được xuất thần nhấp hóa như Bạch Hồ, nhưng tuyệt đối có thể xem là hảo thủ. Đặt ở trước đây, đó là chuyện mà Dược Thiên Sầu nghĩ cũng không dám nghĩ, ai có thể bắt hắn ôm một khúc gỗ thất huyền thanh thản ổn định luyện cầm? Đây có khả năng gọi là
"Tái ông mất ngựa, yên chi phi phúc" a!
Khi Dược Thiên Sầu tùy tâm sở dục đàn ra những khúc nhạc Bạch Hồ cũng chưa từng nghe qua, đồng thời là từ khúc phi thường dễ nghe, nội tâm Bạch Hồ âm thầm kinh ngạc thiên phú âm nhạc của vị đệ đệ này. Nàng không sao biết được, ở thế giới kiếp trước của Dược Thiên Sầu, khả năng phồn vinh của âm nhạc căn bản thế giới này không thể bằng được, hiệu suất truyền bá càng làm cho người của thế giới này ngay cả nghĩ cũng nghĩ không ra.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn Dược Thiên Sầu nghe quá nhiều, trong lòng ghi nhớ, lại có lão sư giỏi dạy dỗ đàn cầm, đàn ra tự nhiên hạ bút thành văn. Mỗi khi đàn ra một thủ từ khúc mới, đôi mắt sáng của Bạch Hồ lại xẹt qua một tia kinh diễm.
Quan Vũ và Trần Phong còn đang bận rộn bên trong vườn hoa đưa mắt nhìn nhau, lần trước hai người cũng đã bị học thức uyên bác về động vật học và thực vật học của Dược Thiên Sầu làm chấn động thật sâu, nghĩ không ra thiên phú âm nhạc của lão đại cũng cao đến như vậy.
Hai người cũng từng nghe qua Bạch Hồ đàn hai từ khúc quen thuộc, đã cảm thấy dễ nghe trước nay chưa từng có, nhưng nghe được Dược Thiên Sầu phối âm với âm nhạc kiếp trước, nhạc cảm thêm vào, hai người say sưa, Bạch Hồ ngây dại.
Hai người không dám nói ngay trước mặt Bạch Hồ, đó chính là lão đại thật không hổ là lão đại, học xong cầm nghệ của sư phụ liền đạp luôn sư phụ xuống dưới, đàn ra còn êm tai hơn cả Bạch tiểu thư.
Dược Thiên Sầu chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liên tục đổi hơn mười thủ từ khúc, phong cách từng khúc hoàn toàn khác hẳn, lại có khúc vô cùng cảm động. Sau khi hắn đi, Bạch Hồ hoa dung thất sắc, đứng ngay trong biển hoa nhìn về hướng trúc xá sừng sững suốt một đêm, tinh tế nhớ lại từng từ khúc một.
Sau khi nhớ hết, miệng đầy khổ sáp, mình đã chơi đàn suốt mấy trăm năm, tự nhận cầm khúc tạo nghệ sợ là ít người có thể so sánh được, ai biết lại không sánh bằng một người chỉ luyện cầm đạo mới hơn một năm, nói ra có ai dám tin tưởng. Nhưng nàng tin tưởng, chính nàng dạy dỗ cho Dược Thiên Sầu, tự nhiên biết trước đây đệ đệ thật sự hoàn toàn không biết đánh đàn, tuy rằng luận cầm nghệ còn kém một chút, nhưng luận nhạc cảm và cầm khúc tạo nghệ có ai có thể sánh được?
Dược Thiên Sầu ngồi trong trúc đình ôm đàn phát tiết một phen, không chút nào hay biết lúc này đã gây sự chấn động cho ba người kia. Đàn xong, người cũng đã biến mất.
Hoảng hoảng trở lại Tang Thảo Viên, Phù Dung đang cầm đòn gánh, muỗng, cùng hai thùng phân đang đứng ngay trước cửa phòng tạp vật chờ hắn, mà hắn nhìn thấy cũng không còn gì để trách. Dược Thiên Sầu khổ sáp lắc đầu cười, một năm nay ta đã
Làm gì? Không trộm được linh thảo, không lấy được hạt giống, dù muội muội trong Tang Thảo Viên cũng không phao tới, đừng nói là phao được Yến Tử Hà để lộng hạt giống, dù là nhân ảnh của nàng cũng chưa được nhìn thấy qua.
Bình thường hắn hay phát triển tinh thần AQ, tự mình an ủi:
"Không phải ta vô năng, thật sự người của tu chân giới quá biến thái, nếu như đồ vật đặt trong tay người bình thường, lão tử đã sớm đoạt tới tay." Nói là nói như vậy, nhưng trên thực tế hắn cũng chịu đả kích, đối với năng lực từng làm lão đại như hắn, đã sản sinh hoài nghi về mình.
"Phù Dung sư thúc, đã đề ngươi đợi lâu." Dược Thiên Sầu cười tiếp nhận đòn gánh, treo thùng, gác lên vai, đi ra ngoài viện. Phù Dung lên tiếng:
"Không có." Nàng cầm hai chiếc muỗng một dài một ngắn đi theo phía sau hắn, muỗng ngắn do chính Phù Dung làm ra, nói vì phương tiện bón phân.
Hai người trở thành tổ họp khác hẳn trong Tang Thảo Viên, một trước một sau đi tới ao phân bên ngoài tường vây, múc đầy thùng lại khiêng trở về. Trong Tang Thảo Viên có hơn mười mảnh vườn linh thảo, bón phân phải đổ vào từng gốc rễ của từng linh thảo một chút, không thể nhiều cũng không thể ít, dù sao là linh thảo không phải cải trắng, là một kinh nghiệm sống về xúc cảm. Một vườn linh thảo đại khái cần một thùng phân, mỗi người Dược Thiên Sầu đều phải đi lấy phân vài lần, trên cơ bản nửa ngày thời gian đều hao phí ở đây.
"Thanh Thảo, nghe nói khoảng hơn mười ngày nữa sẽ được phát xuống Trúc Cơ Đan." "Đúng vậy, Lục Liễu sư tỷ, muội thật khẩn trương, thật sợ đến lúc đó không thể trúc cơ thành công." "Yên tâm đi! Người như chúng ta có thể được chọn gia nhấp vào Tang Thảo Viên, tư chất ở tại Vạn Phân Viên đều được cho là tốt, nhất định có thể một lần đã trúc cơ thành công." Sắp phát Trúc Cơ Đan sao? Lúc này Dược Thiên Sầu ngừng công việc trong tay, quay đầu nhìn hai thiếu nữ đang ngồi nhổ cỏ ở khu vườn kế bên, vểnh tai nghe.
"Cũng phải! Đệ tử được chọn vào Vạn Phân Viên đều có tư chất nổi bật trong Vạn Phân Viên, còn chưa từng nghe nói qua tiền bối trong vườn có ai phải hai lần mới thành công trúc cơ." "n, thực sự không thể thành công, cùng lắm thì đợi thêm ba năm, chúng ta có ba lần cơ hội, nhất định không thành vấn đề." Hai vị thiếu nữ an ủi lẫn nhau, vui cười chuyển trọng tâm câu chuyện, bắt đầu đàm luận ai ai là người đẹp nhất.
Dược Thiên Sầu sừng sốt, bị câu nói của hai nàng làm tim đập mạnh, kết quả hai nàng không tiếp tục nói, không khỏi mắng thầm:
"Mẹ nó, người khác có xinh đẹp hay không liên quan gì các ngươi, thế nào nữ nhân đều có tính tình này." Nhẫn nại chăm sóc xong một mảnh vườn, cũng không còn nín được nữa, buông đồ vật trong tay, vẻ mặt lộ dáng tươi cười đi về hướng vườn linh thảo bên cạnh.
"Nha! Nguyên lai là Thanh Thảo và Lục Liễu hai vị sư tỷ xinh đẹp!" Dược Thiên Sầu hắc hắc cười quyến rũ.
Hai người đang ngồi chồm hổm nhổ cỏ nghe tiếng liền quay người nhìn lại, thấy Dược Thiên Sầu bước tới đều đứng lên, ra vẻ cũng không xa lạ đối với hắn.
"Dược Thiên Sầu, ngươi đừng qua đây!" Thanh Thảo nhíu mày, giọng nói không chút thân thiện.
"Không vội, không vội, ha hả!" Dược Thiên Sầu hắc hắc cười nói:
"Hỏi hay vị sư tỷ một vấn đề, hỏi xong ta lập tức đi ngay." Thấy hắn tiếp tục đi tới, hai người cùng bịt mũi lui về phía sau, Lục Liễu quát:
"Dược Thiên Sầu, ngươi còn đi qua chúng ta sẽ không khách khí." Dược Thiên Sầu giờ tay áo ngửi ngửi, thành khần nói:
"Bỏ thuốc rồi, thực sự không thối chút nào, không tin các ngươi ngửi ngửi." Nói xong thò cánh tay về hướng hai người.
"Sư tỷ, chúng ta đi, không nên để ý đến hắn." Thanh Thảo kéo Lục Liễu nói, người sau gật đầu. Cứ như vậy hai người mang theo thần tình căm thù đến tận xương tủy bỏ đi.
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu lại ngửi trên người, xác định không có mùi vị, tức giận bất bình nói: "Lão tử lấy gì đó cũng do các ngươi lôi ra tới, tránh gì mà tránh, mẹ nó! Có bản lĩnh các ngươi lôi ra cho thơm đi...