Chuyện lạ hàng năm đều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều hơn! Dược Thiên Sầu thật không biết phải nói cái gì.
 
Hai người vừa đi vào cũng không phải ai khác, một là thứ tử Văn Sùng Chính của Bích Uyển quốc Bình Tâm Vương Văn Du Viễn, người còn lại chính là đại danh đỉnh đinh Nam Hải Tử Trúc Lâm Lộng Trúc tiên sinh. Dược Thiên Sầu nghĩ không ra vì sao hai người này lại đi cùng nhau? Căn bản là không thể nào lí giải nổi.
 
Bất quá ngẫm lại cũng có thề lý giải, ngày trước Văn Sùng Chính xem mình là Lộng Trúc tiên sinh, tràng cảnh lúc đó còn rõ ràng trước mắt. Nói vậy sau khi gặp được Lộng Trúc tiên sinh chân chính, còn không cung phụng như cung phụng tổ tiên hay sao.
 
Hắn đoán không sai, sự thực đúng là như vậy. Lộng Trúc bởi vì có thời gian dài chưa tới Lan thành, vừa mới từ chỗ Văn Lan Phong chuồn ra ngoài dạo, khắp con đường kẻ nào có hình dáng phong lưu nhất cũng chính là hắn. Chỉ bằng vào hình dạng mê chết nữ nhân không đền mạng, ở trên đường cái thật quá nổi bật, khiến cho nữ nhân trên đường liên tiếp quay đầu lại, xấu hổ đến khóe thu ba bay đầy trời, đủ sức làm người chết đuối.
 
Đối với chuyện như vậy hắn đã tập thành thói quen, vốn không xem vào mắt. Đi dạo, lại đi dạo, không nghĩ tới đụng phải Văn Sùng Chính đang trộn lần với một đám hồ bằng cẩu hữu. Kỳ thực Lộng Trúc vốn đã quên người này là ai, nhưng Văn Sùng Chính lúc còn ở Đại trơng quốc từng gặp qua hắn! Nhân vật như vậy, Văn Sùng Chính mỗi ngày nằm mơ đều muốn nịnh bợ, sao có thể quên.
 
Lúc này hắn lập tức quăng đám hồ bằng cẩu hữu, tự bước lên không chút xấu hổ giới thiệU Minh, lại nói chúng ta từng gặp qua tại Đại trơng thành, ta là nhi tử của ai của ai đó, lại còn đòi khuyển mã chi lao. Rốt cục Lộng Trúc cũng đã nhớ tới người này là ai, đúng là từng gặp qua tại sứ quán Bích Uyển quốc ở Đại trơng thành. Nếu là người của Văn gia, lại nguyện ý chủ động làm việc cho hắn, cũng không tiện bác mặt mũi hắn, dù sao có một hướng đạo miễn phí cũng không có gì không tốt. Vì vậy cuống tới cuống lui liền bị Văn Sùng Chính đưa tới đây. Đưa tới đây cũng là dĩ nhiên, ai kêu nơi này là tửu lâu tốt nhất Lan thành, Văn Sùng Chính tự nhiên muốn đưa Lộng Trúc tiên sinh đến địa phương tốt nhất, nếu không thật không xứng với thân phận Lộng Trúc tiên sinh.
 
"A! Ngưu Hữu Đức? Hắn thế nào lại ở đây?"
 
"Đúng vậy! Quản Trung Giai và Úc Lan Đô vì sao cũng cùng hắn ở chỗ này?"
 
Yến Truy Tinh và đám người lão thất xác thực có chút vô cùng kinh ngạc, danh tiếng Ngưu Hữu Đức trong tu chân giới gần đây cũng không hề kém hơn Văn Lan Phong a! Huyên đến vui vẻ thủy khởi, không nghĩ tới lại gặp phải chỗ này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
"Họ muốn đi Thiên Hạ thương hội, đi ngang qua đây." Man Hổ giải thích.
 
Vẻ mặt Văn Thanh mê hoặc hỏi: "Các ngươi đang nói ai vậy? Sao cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua?" Thế nhưng mấy người kia đều lâm vào trầm tư, không ngờ không ai để ý tới nàng, huyên đến mức nàng bậm chặt môi, vẻ mặt không thoải mái, nhưng liếc mắt nhìn Yến Truy Tinh, lại nhịn trở xuống.
 
Đúng lúc này, ngoài cửa lại có hai người tiến đến, trong đó có một người cao giọng hô: "Chưởng quỹ, nhanh nhường gian phòng tốt nhất ra cho ta, chậm chạp thì ngươi chờ xem."
 
Mấy người nghe tiếng nhìn lại, đều sửng sốt, duy nhất chỉ có Yến Truy Tinh không nhận thức người nào.
 
Văn Sùng Chính hiển nhiên là khách quen ở đây, chưởng quỹ cũng nhận thức hắn, lúc này vẻ mặt đau khổ chạy ra hành lễ nói: "Tiểu vương gia, ngài đã tới, gian phòng kia đã có khách, ta...Câu nói kế tiếp cũng không nói ra được.
 
Hắn cảm thấy phiền muộn, thế nào ngày hôm nay đều là người mạnh mẽ đi tới, vậy phải làm gì bây giờ mới tốt! Người bên trong phòng ngay cả người trong cung cũng không dám động thủ, thật đúng là không biết họ có chịu bán mặt mũi cho tiểu vương gia ngươi không đây.
 
Văn Sùng Chính vừa định nổi giận, nhưng phát hiện Văn Thanh đang nhìn mình chằm chằm, hai người cùng sửng sốt, hầu như đồng thanh nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
 
Sư huynh đệ Man Hổ nhìn thấy Lộng Trúc, càng sửng sốt, Lộng Trúc tiên sinh danh mãn tu chân giới sao lại chạy tới nơi này? Vẻ mặt Lộng Trúc cũng chán ngấy nhìn mấy người này.
 
Văn Thanh nhìn thấy Lộng Trúc đi sau Văn Sùng Chính, sắc mặt đại biến, vội vàng đi qua hạ thấp người hành lễ nói: "
Văn Thanh gặp qua Lộng Trúc tiên sinh."
 
Nàng đã bị Dược Thiên Sầu giả mạo Lộng Trúc làm hoảng sợ, tuy rằng Lộng Trúc chân chính này cũng không làm gì nàng. Nhưng sau khi nàng trở về, lại bởi vì chuyện này khiến cho phụ hoàng bạo phát sấm sét giận dữ. Nếu không phải lúc đó có Văn Phách cầu tình, phụ hoàng nàng đã xử lý nàng ngay tại chỗ.
 
Cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy phụ hoàng nàng phát lửa lớn như vậy, rất dọa người, sau khi nghiêm khắc xử phạt, còn bị cấm cửa một tháng. Rốt cục nàng hiểu được lúc ở Đại trơng thành, hoàng thúc Văn Du Viễn từng nói với nàng nếu đắc tội Lộng Trúc tiên sinh, dù là phụ hoàng của ngươi cũng không bảo hộ được ngươi là ý nghĩa thế nào.
 
Nghe được Văn Thanh nói, Yến Truy Tinh ngần ra, không nghĩ tới người này chính là Nam Hải Tử Trúc Lâm đảo chủ Lộng Trúc tiên sinh danh chấn thiên hạ. Trong mắt hắn hiện lên tia sáng kỳ dị, quả nhiên không hổ xưng hào tu chân giới đệ nhất mỹ nam tử Lộng Trúc tiên sinh, phong thái vô song!
 
Đám người Man Hổ cũng ngần ra, không nghĩ tới hàng giả mạo kia lại nhận thức Lộng Trúc tiên sinh. Tuy rằng mấy người từng nếm khổ trong tay đồ đệ Tử Y của Lộng Trúc, trong lòng đều không hài lòng, nhưng vẫn không dám khinh mạn, dù sao tu vi của người ta đúng là hàng thật giá thật. Lúc này mấy người cùng nhau đi tới hành lễ nói: "Gặp qua Lộng Trúc tiên sinh." Yến Truy Tinh tự nhiên cũng đi theo phụ họa.
 
"
Đám tiểu tử các ngươi, thế nào lại chạy tới đây? Không cần khách khí." Lộng Trúc tày ý khoát khoát tay, hắn tự nhiên có tư cách gọi đám người Man Hổ là tiểu tử.
 
Chưởng quỹ vừa nghe được Văn Thanh tự xưng "
Văn Thanh", liền cả kinh, thì ra khách nhân nữ phẫn nam trang từ trong cung tới, không ngờ chính là công chúa điện hạ đương kim. Vậy Lộng Trúc tiên sinh lại là ai? Không ngờ ngay cả công chúa cũng phải vội vàng hành lễ.
 
Hiểu được thân phận của Văn Thanh, hắn lập tức dập đầu nói: "
Thảo dân khấu kiến công chúa điện hạ." Đám người vây xem náo nhiệt chung quanh trợn mắt, thì ra là công chúa điện hạ đương kim! Vì vậy liền quỳ đầy đất bái kiến công chúa.
 
Văn Sùng Chính đứng một bên nhất thời thần thái hớn hở, có thể ở đây gặp được công chúa, thực sự không thể tốt hơn. Nếu công chúa đem tin tức hắn đi cùng Lộng Trúc tiên sinh mang về hoàng cung, nhất định sẽ khiến sóng to gió lớn. Dù hắn và Lộng Trúc tiên sinh không có quan hệ gì, nhưng ai sẽ còn dám khinh thị hắn.
 
Trong lúc hắn còn đang nghẹn một bụng hưng phấn, đột nhiên nhìn thấy Lộng Trúc tiên sinh quay nhìn những người đang quỳ đầy đất cau mày, lúc này liền giật mình tỉnh giấc, nhanh quát chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, lập tức đưa hết những người tạp vụ đi ra ngoài."
 
Văn Thanh cũng phát hiện phản ứng của Lộng Trúc, liền hướng mọi người vẫy tay: "
Không cần đa lễ, đều đứng lên đi!"
 
Một đám người tạ ơn, liền thấy chưởng quỹ dẫn theo tiểu nhị đuổi mọi người ra ngoài. Dù tiền cũng không lấy, chỉ khuyên mọi người rời đi. Vốn đang có người không vui, nhưng lại nghĩ có một công chúa ngự giá ở đây, còn có một tiểu vương gia, ai còn dám quấy rối, trừ phi không muốn giữ đầu thì còn được, bọn họ lập tức rời đi sạch sẽ, đây là sự khác biệt giữa binh dân cùng quyền quý.
 
Lộng Trúc hiển nhiên không nghĩ tới chỉ muốn ăn chút đồ vật lại nháo ra động tĩnh lớn như vậy, vẻ mất hứng trên mặt chậm rãi hiện lên.
 
Văn Sùng Chính kinh hãi, liền nhìn chưởng quỹ thét to: "Chưởng quỹ, ta muốn phòng đã chuần bị xong chưa, mau đưa chúng ta đi."
 
"
Cái này..." Chưởng quỹ muốn khóc, người trên lầu ngay cả người của công chúa còn dám đánh, hắn làm sao dám tiếp tục đắc tội! Không thể làm gì khác hơn là khom người nhìn Văn Thanh cầu cứu nói: "Công chúa điện hạ, ngài nói dùm một câu đi!"
 
Văn Thanh liếc mắt nhìn Lộng Trúc, nhất thời ánh mắt sáng lên, người này ngay cả
 
Phụ hoàng còn sợ hãi, nói vậy có thể thu thập người trên lầu. Vì vậy đi qua kéo tay áo Văn Sùng Chính, trái lại cáo trạng: "
Vương huynh, gian phòng tốt nhất đã bị người chiếm lấy, còn đánh thị vệ của ta, ngươi xem!"
 
Nhìn dưới đại đường theo tay Văn Thanh chỉ qua, có mấy chiếc bàn bị lật ngược, không nhìn kỹ thật không chú ý, trên mặt đất có bốn người đang nằm, cũng không biết còn sống hay đã chết.
 
Ai ăn gan báo, dám đánh thị vệ hoàng cung! Văn Sùng Chính vừa định nổi giận, ngẫm lại liền thấy không thích hợp, vị hoàng muội này là một công chúa điêu ngoa, bị người khi dễ còn hiền lành như vậy? Còn có thể đứng ngay chỗ này mà không phản ứng, đảo ngược còn hướng hắn cáo trạng? Có quỷ!
 
Văn Sùng Chính nhìn qua Lộng Trúc. Lộng Trúc cũng cảm thấy kỳ quái, không ngờ có người dám ở kinh thành khi dễ công chúa, đây là địa bàn của Văn Lan Phong a! Dù là tu sĩ bình thường cũng không dám làm như vậy. Hắn không khỏi nhìn về phía Man Hổ hỏi: "Man Hổ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Người trong phòng trên lầu là ai? Không phải là Băng lão đầu của các ngươi đó chứ? Sai! Băng lão đầu không phải đã quay về Đại Tuyết Sơn rồi sao?"
 
Hắn khẳng định đám người Man Hổ đã biết người trên lầu là ai, nếu có thể cùng công chúa xen lẫn vào nhau, bằng địa vị đệ tử Băng Thành Tử, lá gan cũng không thể nhỏ, không có khả năng nhìn thấy công chúa bị khi dễ lại vẫn đứng ở chỗ này thờ ơ, hiển nhiên là gặp kẻ cứng rắn!
 
Man Hổ dừng một chút, ôm quyền nói: "
Là Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đều cùng ở bên trong với Ngưu tiền bối."
 
"
Ách." Lộng Trúc hồ nghi nói: "Ngưu tiền bối? Chẳng lẽ là Ngưu Hữu Đức ở bên trên?" Hắn ở chỗ Văn Lan Phong cũng nghe phong phanh chuyện Quản Trung Giai và Úc Lan Đô đang cùng Ngưu Hữu Đức đến Thiên Hạ thương hội. Dù sao việc này mọi người trong tu chân giới đều đã biết, tự nhiên đoán được là Ngưu Hữu Đức.
 
"
Chính là Ngưu Hữu Đức Ngưu tiền bối." Man Hổ trả lời.
 
Văn Thanh, Văn Sùng Chính còn có chưởng quỹ, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua những tên này, cũng không biết là đại nhân vật nào, mỗi người nghe được đều mơ hồ.
 
Nhưng ánh mắt Lộng Trúc lại sáng lên, hắn còn đang muốn gặp mặt Ngưu Hữu Đức thần bí kia, nhìn xem là thần thánh phương nào, không ngờ dám ở tu chân giới nháo ra động tĩnh lớn như vậy, lá gan thật quá lớn đi! Không nghĩ tới lại đụng phải ngay chỗ này.
 
Quay đầu liếc mắt nhìn Văn Sùng Chính, phát hiện tuy tiểu tử này thích vuốt mông ngựa, nhưng cũng không tệ nha! Nói đến còn muốn cảm tạ người này, không phải thì dù hắn muốn gặp Ngưu Hữu Đức, còn phải đến Thiên Hạ thương hội. Hắn hắc hắc cười nhạt nói: "Ngưu Hữu Đức ở đây? Ta thật muốn lên xem thử."
 
"
Tiên sinh muốn ta bồi ngài đi lên không?" Văn Sùng Chính khom lưng cười nói.
 
Vừa rồi ánh mắt Lộng Trúc đầy vẻ tán thưởng nhìn về phía hắn, làm hắn giống như được tiếp sức đầy tràn hưng phấn, nhất thời tinh thần tỏa sáng. Thấy Lộng Trúc khoát tay áo, liền nhanh thối lui sang một bên.
 
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm bước chân chạy thật chỉnh tề, nghe thanh âm phải hơn mười người đang đến. Ngay sau đó có tiếng người hô: "Vây quanh nơi này, đừng cho đạo tặc đánh người bỏ chạy." Nguyên lai là tiểu nhị chạy đi báo án, quan quân đã tới rồi.
 
Lộng Trúc quay đầu lại nhìn, nhướng mày, chỉ chỉ Văn Sùng Chính nói: "
Tiểu tử, cho quan binh bảo vệ cửa bên ngoài thật tốt, đừng cho người tiến vào quấy rối. Làm không tốt, ngươi coi chừng."
 
"
Dạ dạ dạ." Văn Sùng Chính liên tục gật đầu, cho rằng làm việc cho Lộng Trúc tiên sinh thật quang vinh, liền vui vẻ chạy ra ngoài. Bằng thân phận tiểu vương gia của hắn, lại thêm công chúa bên trong, tự nhiên dễ dàng đối phó việc này.
 
Lộng Trúc không nhanh không chậm chắp tay sau lưng, chậm rì rì đi lên thang lầu...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play