Tất Trường Xuân liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Yêu Quỷ Vực vốn là do Vạn Kiếm Ma Quân tạo ra. Chuyện tình về hắn, tương truyền trong miệng các đời Chưởng Hình Sứ, sẽ không được tiết lộ cho ngoại nhân biết, vốn ngươi cũng có cơ hội, nhưng là ngươi đã bỏ qua. Tuy rằng như vậy, nhưng hôm nay ta vẫn cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Nếu ngươi phát thề tiếp nhận chức vụ Chưởng Hình Sứ, thì không cần ngươi hỏi, ta tự nhiên sẽ kể cho ngươi nghe. Ngươi có muốn nghe không?"
 
"Ách." Lộng Trúc đang trầm ngâm bỗng dưng ngây ra. Thần tình trên mặt khẽ run rẩy. Hồi lâu sau mới bình thường trở lại. Hơi ngượng ngùng nói: "Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi mà. Ngươi đừng cho là thật."
 
"Không phải là ngươi muốn biết lắm hay sao?" Tất Trường Xuân hừ lạnh: "Ta đối với nhãn quang của Thượng Nhất Nhâm Chưởng Hình Sứ vẫn còn rất nhiều lòng tin."
 
Lộng Trúc khoát tay liên hồi nói: "Ta xương đã thành củi mục rồi. Hay nhất là ngươi để dành ngày sau nói cho hảo đồ đệ của ngươi nghe đi."
 
Muốn hắn vì bí mật không liên quan đến mình, mà khoác cái gông xiềng Yêu Quỷ Vực này lên người, thì quả thực là không khỏi có chút mất nhiều hơn được. Cuộc sống của hắn bây giờ đang rất nhàn nhã, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ. Trời đất bao la rộng lớn mặc cho hắn tiêu dao tự tại.
 
"Đi về sớm đi!" Tất Trường Xuân không níu kéo, lạnh lùng phun ra một câu. Đây là đang thúc giục hắn nhanh chóng làm việc, đừng ở chỗ này mà dông dài thêm nữa.
 
"Hừ!" Lộng Trúc không cao hứng, sửa sang lại quần áo, nói: "Gặp phải ngươi, xem như là khổ tám đời. Luôn bị ngươi sai chạy đông chạy tây. Không phải chỉ hỏi thăm thôi sao. Chính ngươi đi xem cũng được rồi, như thế nào còn bắt ta đi truyền lời."
 
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, nếu Tất Trường Xuân xuất hiện ở bên ngoài, vậy thì sẽ dấy lên động tĩnh quá lớn. Người này hiếm khi lộ diện, vừa ló dạng sẽ làm cho thiên hạ quần hùng khiếp sợ. Người không biết còn tưởng rằng đang phát sinh cái đại sự gì. Cũng không có biện pháp nào, bởi vì uy đanh của Tất Trường Xuân quá mức hiển hách ah!
 
Lảo đảo ra ngoài cửạ, đột nhiên Lộng Trúc xoay người hỏi: "Theo tin tức trong khoảng thời gian này từ bên phía Văn Lan Phong truyền đến. Xem ra, Dược Thiên Sầu càng ngày càng gây thêm nhiều chuyện lớn. Chẳng lẽ ngươi không sợ, đến lúc đó hắn không thu vén nổi sao?"
 
"Không sao, chuyện tình càng náo nhiệt càng tốt. Để xem những ai có tâm tư, trước khi ta đi Đông Cực Thánh Thổ sẽ thu dọn một lần." Tất Trường Xuân lạnh nhạt nói.
 
"Ách." Lộng Trúc nghe mà líu lưỡi, hắn thật muốn mắng cho kẻ điên này một trận. Lão gia hỏa này mặc cho đệ tử phóng tay gây chuyện, vì sự trưởng thành của đệ tử, mà lấy cả tu chân giới ra làm đá mài đao. Hôm nay gặp phải nhiều chuyện căng thẳng, không thể chịu thêm nổi kích thích, nên Lộng Trúc nhanh chóng bước ra ngoài ngoài, đến truyền tấn trận do Nam Minh lão tổ lưu lại, phát tin tức cho Văn Lan Phong xong, rồi cũng lao vút lên không trung mà đi.
 
Thánh địa Bích Uyển Quốc, ở sâu trong rừng cây, Tẩy Tâm Hồ mặt nước trầm tĩnh phẳng lặng như gương, có thể nhìn rõ từng áng mây phản chiếu trên bầu trời, thỉnh thoảng còn thấy vài con chim thú lao vút qua. Ven hồ kiến tạo rất nhiều đình đài lâu vũ, sương sớm lượn lờ chung quanh, quả thực không khác nào nhân gian tiên cảnh.
 
Nơi này chính là địa phương mà Văn gia Bích Uyển quốc dùng để chiêu đãi khách. Hôm nay trong mấy gian đình đài lâu các, thấp thoáng nhìn thấy bóng người đi tới đi lui, cũng có vài nhóm tu sĩ quây quần bên nhau mà tán chuyện phiếm. Trên không trung, thỉnh thoảng có bóng người đáp xuống. Phần lớn đều không cần nhóm đệ tử Văn gia nghênh đón, mà trực tiếp sát nhấp vào trong mấy nhóm tu sĩ đang đàm tiếu.
 
Đúng lúc này, có một tiếng phi hành xé gió truyền đến. Nghe thanh âm không giống như là những cao thủ bình thường, khiến cho chúng nhân sôi nổi ngâng đầu nhìn lên. Trên không trung, đột nhiên xuất hiện một hắc bào lão nhân, người này cười ha hả nói: "Trường Thọ lão đệ, không ngờ ngươi còn đến sớm hơn ta một bước!"
 
Người đến chính là Âm Bách Khang, có không ít người hướng hắn chào hỏi, cũng có không ít người chán ghét nghiêng đầu nhìn về phía khác.
 
"Âm Bách Khang, chẳng qua là ngươi đến muộn ah!" Một lão nhân thân mặc trường bào màu xám ngẳng lên nhìn thoáng quá nói. Người này là lĩnh chủ Đông Chính Quốc, cung chủ Thiên Phong Vân Cung, Hồ Trường Thọ.
 
Âm Bách Khang mang theo tàn ảnh đáp xuống bên cạnh Hồ Trường Thọ. Vừa định mở miệng nói chuyện, thì chợt nghe thấy có người ha hả cười: "Âm Bách Khang, thoạt nhìn thần sắc của ngươi cũng không tệ lắm nhỉ!"
 
Âm Bách Khang quay đầu nhìn về phía sau. Trong đinh đài lâu cách đó vài thước, có ba thân ảnh đang ngồi cùng nhau. Theo sau cũng ôn hòa chấp tay nói: "Bùi Phóng, u Dương Đạt, Thích Cửu Quân, đã lâu không gặp!"
 
Ba người đưa mắt nhìn nhau khẽ mỉm cười xấu xa. Một tên vận trang phục màu lam, thân hình béo tròn, da mặt trơn bóng, nhìn như một lão địa chủ lắm tiền, đang chậm rãi tiến đến gần Âm Bách Khang. Người này là lĩnh chủ Thiên Hi Quốc, cao thủ Hóa Thần hậu kỳ Bùi Phóng.
 
Chỉ thấy Bùi Phóng trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng là đã lâu không gặp! Nghe nói lần trước tôn tử của ngươi bị người ta bắt cóc sao. Vốn định tìm ngươi, khuyên ngươi hãy nén bi thương. Nào ngờ ngươi nguyện ý xuất ra ba ức thượng phấm linh thạch để chuộc người. Quả thực đã làm cho Bùi mỗ cảm thấy ngoài ý muốn ah! Không hổ danh là lão bản Thiên Hạ thương hội, phú giáp tu chân giới."
 
Hai người đứng chung một chỗ, chiều cao không sai biệt lắm, nhưng người béo người gầy chênh nhau cả trời cả vực! Lúc này Âm Bách Khang nhíu mày, cười lạnh: "Bùi mập, lần trước để cho ngươi may mắn chạy thoát, phải chăng hôm nay ngươi còn muốn đánh nhau tiếp?"
 
"Cái gì mà để cho ta may mắn chạy thoát. Lần trước bổn gia có chuyện gấp cần phải đi trước. Như thế nào? Muốn đánh nhau ngay ở đây sao?" Bùi Phóng đưa mắt nhìn chung quanh, thần tình nghiêm trang nói: "Bản thân ta không có ý kiến gì, tùy thời đều sẽ phụng bồi ngươi. Bất quá, nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình. Hơn nữa còn là địa bàn của Văn La Phong, ta sợ âm lão quỷ ngươi không có cái lá gan này nha!"
 
"Bùi mập ngươi còn không sợ. Chẳng lẽ ta phải sợ ư? Nếu ngươi dám thì động thủ đi." Âm Bách Khang đối chọi gay gắt nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Lúc này, lĩnh chủ các quốc gia đứng xung quanh đều đang chăm chú nhìn về phía này. Chẳng ngại phải kiêng dè Văn Lan Phong, nhưng cũng không thề hạ thấp uy phong của mình ở trước mắt mọi người được, nếu không ngày sau như thế nào còn lăn lộn ở trong tu chân giới đây.
 
u Dương Đạt và Thích Cửu Quân nhìn nhau, chậm rãi bước tới bên cạnh Bùi Phóng. âm Dương Đạt hờ hững nói: "Vui một mình không bằng nhiều người tham gia. Hai các ngươi không ngại thì nhượng cho chúng ta một chân đi!"
 
"Không sai!" Thích Cửu Quân thân mặc trường bào màu vàng cũng phụ họa nói.
 
Hắn là lĩnh chủ Cửu Thái Quốc, còn u Dương Đạt là lĩnh chủ của Đại Liêu Quốc. Hai người đều là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, cùng Bùi Phóng hợp thành một nhóm. Hai người này nói nghe rất nhẹ nhàng, tựa như là nhảy vô góp vui. Nhưng mọi người xung quanh đã nhìn ra, ý tứ phi thường rõ ràng. Chính là đang muốn lấy ba đánh một, cùng nhau thu thập Âm Bách Khang.
 
Âm Bách Khang cười hắc hắc, quay đầu lại nói: "Trường Thọ lão đệ, hiếm khi có tràng náo nhiệt như thế này ah!"
 
Hồ Trường Thọ đứng khoanh tay nhìn ra ngoài Tẩy Tâm Hồ. Lúc này liền xoay người lại đáp: "Nếu đã muốn náo nhiệt, tự nhiên là càng nhiều người càng vui. Cũng nhượng cho ta một chân đi..."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play